Chương Khởi đầu: Vì Một ngày mai không rơi lệ II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paimon: AMBER! AMBER!!!!
Amber: ÁA!!! Chuyện gì vậy!! Đừng hét sau lưng tôi chứ! Chết người đấy!
Lumine: Bây giờ còn có chuyện hệ trọng hơn! Cậu còn nhớ cái chị tóc trắng hồi hai hôm trước không? Chị ấy đâu??
Aether: Xin hãy trả lời ngay đi! Chị ấy đang ở đâu?
Albedo: Hét vào mặt một cô gái là bị xem như một kẻ vô lễ mất phẩm giá của mình đấy.
Aether: Hả??
Một bàn tay đặt lên vai Aether như muốn nhắc nhở cậu đang quá đà.
Aether: Bạn là!!!
Albedo: cứ gọi tôi là Albedo. Là Giả Kim Thuật đứng đầu đội kỵ sĩ Tây Phong!
Aether: Hmp...chuyện hồi nãy xin lỗi...
Albedo: Không sao. Nhưng tôi có một đề nghị với bạn...
Aether: sao?
Albedo: Có thể để tôi khám phá cơ thể bạn không?
Aether:...G-GÌ!!!!
Amber: HẢ!!!!
Paimon: TÔI VỪA NGHE CÁI QUÁI GÌ THẾ!!!
Lumine: NÀY!! BẠN CÓ Ý GÌ NÓI ANH TRAI TÔI NHƯ VẬY!!!
Aether: Ơ...Ơ....tôi..tôi..
Albedo: không phải thứ đen tối trong đầu các người. Mà là tôi chỉ muốn biết cơ thể bạn có thứ gì đặc biệt không? Như là tài năng bẩm sinh vvv...
Aether: Ờm...dù cho bạn nói vậy...
Albedo: mấy ngày trước tôi cực kỳ ấn tượng khi nhìn thấy bạn chém gãy được cái thứ đinh nhọn đằng sau gáy Phong Ma Long. Cả đôi cánh, đặc biệt là thanh kiếm của bạn.
Aether: có gì đâu, Dù gì ở K-Khaenri'ah, tôi có biệt hiệu là "Thanh kiếm của Bầu trời".
Albedo: Oh, vậy hả...thế thì các bạn tìm tù nhân vừa thoát ngục để làm gì?
Paimon: chuyện đó...
Amber: thưa Albedo-senpai...tất cả giấy truy nã đã được dán trên toàn thành. Tôi cũng vừa cử các lính điều tra sang bên Thanh Tuyền Trấn hỏi thăm tiện thể dò xét.
Albedo: Cô gái kia có thể sẽ đến Phong Khởi Địa hoặc Rừng Thì Thầm, Núi Vọng Phong, Đỉnh Vọng Phong, Vực Hái Sao....
Aether & Lumine: Vực Hái Sao!! Đó là nơi bọn mình rơi xuống.
Amber: Vâng! Vụ hai khu vực kia đã giao cho Noelle và Sucrose. Phong Khởi Địa và Rừng Thì Thầm, tôi và Eula sẽ dò tìm.
Albedo: Được, vậy các bạn có muốn đến Vực Hái Sao với tôi không...không
được, nếu đi đông người sẽ gây chú ý..hay là bạn với tôi đi thôi được không? Aether.
Aether: Heh??
Albedo: không thích sao?
Aether: À không phải...cũng được..
Lumine: AETHER!
Aether: Không sao, Lumine, hãy đi với Paimon ở thành tìm chị Kiana. Anh đi với cậu ấy cũng được.
Lumine:...vâng
Albedo: Đi nhanh thôi. Tôi sẽ giữ an toàn cho bạn.
Aether: tôi tự vệ được mà.
Cả năm người người rời khỏi, đi đến những vị trí khác nhau, dù vậy họ đâu biết rằng người cần tìm đang ở trên Đỉnh nhà thờ.
...
Kiana: cuối cùng cũng ra khỏi đây!
Kiana rời khỏi nhà tù mừng như điên. Tuy vậy không thể ăn mừng sớm được. Điều quan trọng: "Tìm cặp song sinh, biến khỏi quốc gia này mặc kệ sự đời nó. Sau đó tìm cách bay lên Celestial, Nếu không bay được thì tìm quách ngay một khẩu súng pháo chui vào và thổi bay đến đó. Nếu được Thì cô sẽ túm đầu một trong hai tên trùm sỏ đập hắn nhừ tử đến khi hắn trả Mei và sức mạnh cô. Cuối cùng kéo Mei ra khỏi thế giới Điên khùng còn hai đứa kia không đi cùng thì kệ cha nó vậy"
Kiana chạy lên máy nhà một người dân, loay hoay tìm kiếm nơi kín đáo nhất thành. Kết quả đã tìm được nơi hoàn hảo. Đỉnh nhà thờ cao như vậy ai mà thấy được. Nói rồi Kiana phóng như bay đến đấy, thậm chí còn tạo ra cổng không gian siêu khoảng cách để lên tới đó. Cô ngồi mệt nhọc thở gấp khi đã dùng quá nhiều sức. Đến khi mới phát hiện ra được có một cậu y tóc nâu vàng ngồi ngay cạnh cô.
Kiana: ÁAAA!!! MAAAAAA!!!!!!
???: Không phải ma!em là Timmie!!
Kiana: không phải hả? Làm ta hú hồn. Nhưng mà nơi này cao như vậy sao ngươi trèo lên được?
Timmie: chẳng phải chị cũng vậy sao?
Kiana: cái này...do ta...
Timmie: Hah, mẹ em và các chị xơ đều nói rằng "Bố sẽ không quay lại". Em cũng biết thế...nhưng..em vẫn tin một ngày nào đó...ông sẽ về...
Kiana:....
Timmie: Để không làm em buồn mẹ thường nói rằng: Chim bồ câu rất yêu thương bố của con, bởi vì ông ấy có thể nói chuyện được với chúng. con thấy bồ câu thân thiện với chỉ còn không? Là vì chúng được ba gửi về để thăm con trai mình. Một ngày... sẽ có ngày con sẽ nói chuyện với cha...nhưng..làm gì có diệu kì...
Kiana: Ngốc nghếch.
Timmie: Heh?
Kiana: Ngươi nói bố mình chết nhưng ngươi chưa hề nhất quyết là chính xác. Ngươi tin mọi người đúng nhưng chưa bao giờ nghi ngờ họ. Ngươi nói bồ câu không biết lòng người nhưng ngươi cũng không biết chúng thật xem người là gì. Có những điều ngươi phải biết, điều gì nên bỏ cuộc hay hi vọng. Nếu ngươi muốn gặp ông ấy sao không đi tìm? Nếu không có ở Mondstadt thì cũng là Lyue, Sumeru....
Timmie: Ta tin chắc bố ngươi rất mong gặp con mình chỉ là ông ta đang gặp phải một số vấn đề không nói được. Ngươi xem! Có một bé bồ câu nè.
Chú chim bồ câu nhỏ đậu trên vai Kiana tỏ ra thân mật. Kiana mỉm cười xoa dịu nó: Nó có vẻ rất yêu quý ngươi, có vẻ ngươi chăm sóc nó kĩ càng lắm.
Timmie: Dĩ nhiên mà..em ngày cũng cho chúng ăn.
Kiana: ta..cũng mất đi một người quan trọng nhất...lúc trước, ta nghĩ mình cùng cô ấy sẽ mãi bên nhau trên hành trình bất tận...nhưng....dù gì ta sẽ tìm được cô ấy và đem cô ấy về...miễn là người phải có sự quyết tâm cao độ và hi vọng vững vàng ngươi sẽ tìm được thứ ngươi chờ mong.
Timmie: em hiểu...em hiểu...em sẽ nghe lời chị...híc...một ngày...em sẽ lớn lên...dù có lật tung Teyvat...em sẽ tìm được ông ấy....
Timmie cố kiềm lại những giọt nước vô định, cậu dụi đi mặt mình và cười: Ta sẽ không bỏ cuộc...chắc chắn...em sẽ mạnh mẽ, kiên cường như chị!
Một giọt nước mắt rơi xuống nhưng lại lơ lửng thay vì xuống nền đất. Nó từ từ tỏa sáng rực rỡ gây chú ý cả hai. Giọt nước mở rộng thành vòng tròn sau đó tạo ra một Quả cầu hình tròn có khung đặc biệt: Vision!
Timmie: ĐÂY LÀ!!!
một Vision mang trên mình nguyên tố thủy rơi vào tay cậu. Đây là sự công nhận một nguyện vọng cực lớn của con người. Họ sẽ được thần trao sức mạnh Vision.
Kiana: Whoa!! Nguyện vọng của ngươi lớn quá!
Timmie: nhờ chị...mà em đã có được nó...cảm ơn chị vì tất cả!
Kiana: không có gì!
Timmie: em phải về rồi, tạm biệt chị nhé!
Kiana: ừ!...khoan ngươi xuống bằng đường nào vậy??
Timmie: ngay cửa sổ ở đây này!
Kiana: Đợi ta!!
Kiana chui tọt vào cửa sổ, sau đó cô có an ủi Timmie để mặc mình.
Kiana: giờ thì..tìm cách khỏi đây!

Timmie

[ Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi chúng rời đi và không hề quay lại...giống như bố vậy]
Vision

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net