2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Minhyung phía trên con dốc, nhà em thì ngay bên dưới, chỉ cần bước ra trước nhà, nhìn lên phía trên một xíu là có thể thấy cậu bạn ấy mỗi ngày.

Ngay lúc này, Hyeonjoon không nhớ làm sao mình có thể đứng trước cửa nhà hắn nữa. Một người hướng nội như em lại đồng ý đến nhà người em chỉ mới quen 15 phút trước. Thật sự rất khác với Moon Hyeonjoon của quá khứ.

Nhà hắn tràn ngập ánh nắng tươi mới chiếu qua cửa sổ. Vài chú chim còn đậu trên bậc thang bên hiên nhà mà hót líu lo. Phía trước là một khóm cải đã ra hoa vàng rực. Rèm cửa bay bay lộng gió. Đúng là con người của biển, tự do và tươi sáng.

Minhyung mời em vào trong. Căn nhà đơn sơ nhưng rất gọn gàng. Hắn còn có một cái tủ lớn, trong đó toàn là sách văn học nổi tiếng. Hyeonjoon nhìn thích lắm, lúc Minhyung đi lấy nước thì em cũng mon men xem qua tủ sách ấy. Như chợt nhận ra điều gì, em thôi không xem nữa.

Thằng bạn Minhyung của em lúc trước ghét học văn lắm. Nên đừng nói là đọc được một quyển sách lớn, nửa chữ nó còn không đụng tới mà ngả người ra ngủ mấy giờ văn. Hai đứa bạn kia thì còn đỡ, chăm chú nghe được nửa tiết. Bọn nó khác em ở điểm này. Hyeonjoon cực kỳ mê văn học, dường như qua những quyển sách, em tìm thấy niềm vui, thấy mình trong đó ngày càng tươi sáng hơn.

Minhyung ở đây có thể không phải Minhyung mà em biết, nên cũng không hy vọng lắm người trước mặt là người quen. Dẫu sao vẫn còn nhiều thời gian, em có thể lục khắp cái thị trấn này để tìm cho ra hắn. Còn nếu hắn không còn ở đây nữa thì…

“Cậu sao thế? Lại không khỏe à?”

“...”

Hyeonjoon!”

“À, à. Kh-Không sao”

Em luôn như thế, đắm chìm vào những suy nghĩ miên man trong đầu mà bỏ quên sự quan tâm của những người xung quanh. Nếu Minhyung không vỗ vai em một cái rõ đau, chắc em đứng đấy cả ngày cũng có thể.

“Dù gì cũng là hàng xóm, còn bằng tuổi nhau, lại học chung trường. Tụi mình xưng hô bằng “cậu - tớ” nhé! Nghe cho thân quen nào!”

Người vùng biển vốn hào sảng như thế sao? Thằng Minhyung kia lúc nhỏ cũng vậy mà.

“Umm, được”

“Cảm ơn cậu đã bắt chuyện với tớ, Minhyung. Tớ thật sự… um… vừa chuyển đến đây thôi, không quen ai cả. Nên tớ rất vui nếu được trở thành bạn của cậu”

“Cậu tới đây một mình sao Hyeonjoon?”

Em có chút do dự khi phải trả lời câu hỏi này. Minhyung thấy em khó xử cũng không làm khó mà chuyển chủ đề khác.

“Mẹ tớ lên Seoul vài hôm với cô Kim nhà ở đầu ngõ rồi. Giờ chỉ có mình tớ thôi nên cậu cứ tự nhiên, không cần ngại nhé! À mà Hyeonjoon đã làm thủ tục nhập học chưa?” - Hắn hỏi han.

“Tớ có gửi hồ sơ trước cho trường rồi” - Em ôn tồn đáp.

“Ước gì tụi mình chung lớp với nhau ha, chắc là vui lắm! Tớ sẽ dắt cậu đi thăm thú những nơi hay ho nhất trong thị trấn này!”

“Tớ cũng thích lắm Minhyung. Nhưng mà… dù không chung lớp thì chúng ta vẫn tan học chung giờ. Với lại nhà tớ ở ngay bên dưới thôi, hôm nào… cậu có thể ghé chơi”

Em nói rồi bất giác cười nhẹ. Nụ cười em đẹp lắm, ngại ngùng nhưng vẫn mang ý chân thành làm Minhyung ấn tượng mãi không thôi, bởi hắn chưa từng gặp ai có nụ cười đẹp như em. 

Còn Hyeonjoon, có bạn, có người lắng nghe em thật tốt, dù người em tìm vẫn còn biệt tích nhưng dù sao em cũng đang cố mở lòng để đón nhận những năng lượng mới tích cực hơn. Cho đến khi tìm thấy tên Minhyung kia rồi tẩn cho hắn một trận vì dám thất hứa với em.

Rời khỏi nhà cậu bạn mới quen cũng là lúc trời chập tối. Dĩ nhiên, Hyeonjoon đã lấp đầy được cái bụng thì hắn mới cho em về. Ai đời mới tới nhà người ta mà để bụng kêu ọt ẹt, tay chân rệu rã vậy chứ. Em cũng đành chịu, tuy xấu hổ nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng hẳn. 

Thế mà lại đến giờ em đắm chìm trong những suy nghĩ miên man rồi. Lướt mắt một vòng quanh nhà mình, Hyeonjoon thở dài. Nhà em hơi tối, chim chóc còn không muốn đậu nói gì đến việc nghe chúng hót. Ai nhìn vào chắc tưởng em là vampire. Nhưng mở rèm cửa thì em không chịu nổi. Thôi thì khi nào có khách hẳn mở ra vậy. Nhà không hoa không cỏ nhưng đất nhiều. Không sao, cái này ra chợ mua là cải thiện được thôi. Đúng là con người của sự cô đơn, chỉ dám mở lòng từng chút một vì sợ rằng một ngày nào đó những người quan tâm em cứ thế lại rời đi.

Hôm nay bận bịu với việc dọn nhà, mở miệng nói chuyện nhiều làm Hyeonjoon tiêu tốn gần hết năng lượng, ăn no càng buồn ngủ thêm, mắt cứ díu lại mãi. Em cứ thế ngã lưng trên chiếc sô pha ngổn ngang đồ đạc. Đêm nay hi vọng có một giấc ngủ ngon.

.

.

.

Hyeonjoon ơi, đi học thôi!”

Minhyung chờ chút, tớ ra ngay đây!”

Đây là một trong số những lần đếm trên đầu ngón tay em ngủ được hơn 3 tiếng đấy. Vì mấy năm qua giấc mơ đó cứ luôn bám lấy em, làm em dần kiệt sức.

Lần nữa mở cửa nhà có người đợi mình, những ký ức đẹp thời còn lớp 2, lớp 3 của em lại ùa về. Thời đấy, bốn đứa chúng em đi học phải có nhau, bảo ban, dìu dắt nhau mà lên lớp. Trên đường đi em sẽ ôn lại bài, còn ba đứa bạn sẽ nghe ké. Giờ đây em vẫn ôn bài, chỉ khác là chúng nó không ở đây để nghe em nữa. 

Buổi đầu đến trường mà Hyeonjoon vẫn ôn bài thì Minhyung nghe có hơi bất ngờ. Hắn càng bất ngờ hơn khi biết em là học sinh top đầu trong một  trường trung học cũng top đầu ở Seoul. Hắn biết được điều này khi nghe cô chủ nhiệm giới thiệu bạn học mới chuyển đến lớp hắn. Đúng là định mệnh, thế mà hai người lại học chung lớp, ngồi cùng bàn và đi về cùng nhau.

“Cả lớp trật tự, cùng chào đón bạn mới nào. Em giới thiệu bản thân với các bạn nhé!”

“Dạ vâng ạ…”

Mày làm được, cố lên Hyeonjoon!

Hít một hơi thật sâu, em giới thiệu bản thân với mọi người và mong cả lớp sẽ giúp đỡ em trong thời gian tới. Sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn. Dưới lớp thì cứ trầm trồ mãi, một nam sinh cao ráo lại còn đẹp trai, ai không mê cho được. Hyeonjoon học lớp này thì mức visual của lớp như thăng hạng trong cái trường nhỏ bé này vậy. 

Hyeonjoon ngồi kế Minhyung nhé! Bạn ấy là lớp trưởng, sẽ giúp đỡ em nếu em cần nè”

“Lớp chúng ta sẽ còn có thêm một bạn nữa chuyển về từ Seoul, nhưng do một số vấn đề nên tuần sau bạn ấy mới nhập học. Cô mong các em sẽ giúp đỡ hai bạn làm quen môi trường mới nhé!”

“Cô cứ tin bọn em ạ!” - Minhyung hăng hái giơ tay.

Em thở phào, gặp người quen tại lớp cho em cảm giác nhẹ nhõm hơn. Bởi phải làm quen với quá nhiều người trong một ngày khiến lồng ngực em khó thở đến muốn nổ tung. May mà lớp trưởng Lee Minhyung cản bớt các bạn giúp em rồi đấy.

Mặc dù lớp mới hơi năng động, nhưng Hyeonjoon cảm thấy vẫn ổn. Thời học sinh của em đã trải qua ba giai đoạn. Em từng là một học sinh bình thường, hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Em từng mất đi một vài người bạn rất thân. Em từng chìm trong tuyệt vọng và ám ảnh với trường học. Bây giờ em có thể đòi hỏi gì chứ, khi đây là cơ hội gần như cuối cùng để em quay lại thời gian hạnh phúc.

Các bạn mới sẽ nhiệt tình hỏi han em có cần gì không, sẽ hỏi bài em nếu thắc mắc, sẽ rủ rê em đi ăn trưa. Không ai kỳ thị em là đứa dị biệt cả. Nếu mai này mọi chuyện phanh phui, thì họ có ghét bỏ em như cách mà trước kia từng người từng người bên cạnh em rời đi không?

Cái tên Lee Minhyung bạn thân kia chắc là người duy nhất em không rõ. Tính ra nó vẫn chưa ghét em, hoặc có chăng là ghét em trong mơ thôi. Vì mấy năm qua nó biệt tăm biệt tích. Thế nên trong Hyeonjoon cũng dấy lên một khao khát rằng phải tìm ra nó để kể hết mọi chuyện, xem thử Minhyung là chỗ dựa cuối cùng hay là người cuối cùng bỏ em đi.

Mãi nhìn ra cửa sổ suy nghĩ, thì trước mặt em, lớp trưởng Lee Minhyung đã chìa ra chai nước mát lạnh. Lâu rồi mới có cảm giác được quan tâm bởi bạn bè nên em hơi ngớ người, sau đó cũng mỉm cười rồi đưa tay nhận lấy. Một vài người trong hội bạn của Minhyung cũng có, họ rất thân thiện. Họ còn gọi em là Hyeonjoonie nữa làm em ngại muốn chết.

Như nhớ ra được chuyện gì, em cũng muốn thử hỏi các bạn ở đây xem.

“Ừ thì… các cậu có biết một bạn học sinh nào chuyển đến Gongjin 7 năm trước, cũng bằng tuổi tụi mình không? Cậu ấy cũng tên Lee Minhyung, là bạn thân cũ của tớ. Tớ tìm cậu ấy rất lâu rồi…”

Những lời cuối em nói nhỏ dần, như sợ ai nghe được những mảnh vỡ trong câu nói của em. Nhận ra người bạn mới có chút buồn, Minhyung phá vỡ bầu không khí.

Ahemm, mặc dù tớ không biết bạn ấy như thế nào, nhưng với kinh nghiệm của người sống ở Gongjin lâu năm, tớ sẽ tìm được bạn ấy giúp cậu. Chà, tên Lee Minhyung à. Thú vị phết!”

Lớp trưởng hài nhạt thật đấy. Nhưng có thể làm cả lớp cười, và Hyeonjoon vốn đang ủ rũ cũng cười theo thật tự nhiên.

-------
Mọi người nghĩ Minhyung này là Minhyung mà em đang tìm hả? 😌😌😌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net