Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm sáu, Harry hiện tại 16 tuổi. Cái tuổi đáng lẽ phải chuẩn bị bước ra đời với vô vàn ước mơ giàu có và hạnh phúc, cậu lại đang đối mặt với kẻ thù của mình. Một tên Chúa tể hắc ám.

Suy nghĩ trong đầu cậu càng ngày càng mất trật tự, so với việc tiếp nhận mình là một phù thủy lúc 11 tuổi thì cái này còn hỗn loạn hơn.

Cậu đang ở tháp thiên văn, hiện tại đã là nửa đêm. Tất cả mọi người đều ngủ, kể cả giáo sư Flicht. Đôi mắt ngọc lục bảo sáng ngày nào giờ như để ngàn năm không lau, đục bẩn, u ám. Có lẽ chưa bao giờ cậu nghĩ mình sẽ lâm vào thế này.

Quay lại 6 tháng trước, lúc đó cậu đi ra Hẻm Xéo chơi, vô tình đụng phải Tử thần thực tử. Chuyện chẳng có gì ngoài việc cậu phải trốn cả, nhưng đáng nói là Chúa tể Hắc ám luôn ru rú trong nhà lại đi ra ngoài.

Cậu chẳng quan tâm hắn đi đâu, đi đâu cũng được, chết đi càng tốt, không đụng tới cậu càng tuyệt vời.

Mặc dù đã học được Chiết tâm trí thuật và Bế quan bí thuật nhưng vẫn còn yếu so với hắn. Lạy Merlin, hắn đứng gần như sát bên cậu rồi.

Cậu nhanh chóng lách qua đám người chạy vào tiệm ông Ollivander, ông cụ đang lau đũa trên quầy, thấy cậu đi vào liền niềm nở chào hỏi.

- Oh! Cậu Potter. Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cậu?

- Ah! Chào ông. Cháu cần một chỗ trốn ạ!

- Ồ, đi vào đây với ông nào.

Hai người đi vào trong, ông để cậu ngồi xuống bàn trà, rót trà lấy bánh rồi lại đi ra lật bảng hiệu thông báo đóng cửa. Hai ông cháu ngồi uống trà trò chuyện với nhau rất vui. Có lẽ đây là ý của Merlin rồi.

Cậu xem đồng hồ cũng đã qua 1 tiếng, ông Olivander thấy vậy cũng đưa cậu ra lò sưởi rồi để cậu dùng nó về nhà. Cậu cảm ơn ông một tiếng rồi dùng bột Floo di chuyển.

Địa điểm là căn nhà của chú Sirius nhà Số 12, Quảng trường Grimmauld. Lò sưởi phát sáng và tung ra vô số bụi, Harry chóng tay ngồi dậy rồi đi ra ghế trong phòng khách ngồi Dobby từ trong bếp đi ra xem, thấy Harry vừa trở về với vẻ mệt mỏi, liền rót một cốc trà cho cậu.

Harry đón lấy nó rồi đi lên phòng, không quên cảm ơn cậu gia tinh. Kreacher trong bếp ngó ra, vừa chào vừa nói móc. Dù sao cậu cũng quen rồi.

Hôm nay đi chơi không ổn cho lắm.

......

Voldermort cùng tín đồ của mình xuống phố, tiến thẳng vào ngân hàng yêu tinh – Gringotts. Hắn ta vẫn cầm cây đũa phép xương, bộ đồ bay theo bước đi, cái mặt rắn trắng bệch như xác chết ấy, kiêu ngạo đi vào.

Mấy con yêu tinh chẳng hề dễ chịu chút nào, ông ta muốn lấy ra gần một nửa kho vàng của mình. Yêu tinh yêu cầu ông ấy giao ra chìa khóa, Voldemort đưa ra chiếc chìa vàng nạm hình rắn cùng đầu lâu, như kí hiệu Tử thần thực tử.

Theo một con yêu tinh cáu ra mặt, ông cùng Lucius Malfoy đi xuống kho vàng của mình.

Trong kho chất đầy những đồng tiền sáng như mặt trời, nếu tinh mắt dưới ánh sáng mạnh có thể thấy thêm vài chỗ có màu khác, trong suốt và cứng cáp.

Yêu tinh cứ thồn vàng vào bao từ bao này sang bao khác. Đến khi đủ cũng đã hơn 30 bao, giàu vầy ai chịu nổi.

Thấy bọn họ đã xong, hắn thản nhiên ngồi trên chiếc xe khi nãy. Yêu tinh ở đây đã quá quen với phong cách này rồi nên cũng kêu đồng bọn xuống vác bao tải lên tầng hộ. Con yêu tinh đó lại đưa Chúa tể hắc ám lên trên, gương mặt cáu gắt gấp bội.

Sau khi đã chứng kiến tận mắt, hắn bỏ ra ngoài trước, Lucius thấy vậy liền đi theo, những người kia cũng hiểu ý nên hắn chẳng cần buông lời bọn họ cũng có thể tự hành động.

Đột nhiên não hắn lại nhớ đến sự đông đúc của Hẻm Xéo hôm nay, hắn có sượt qua một người, một người rất quen. Nhưng rồi Voldemort lại không để ý đến nữa.

Chẳng phải mọi thứ đã như thế từ đầu sao?

_____________________________

Little T, xin chào và cảm ơn vì đã đọc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net