5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm gì mà sát rạt như thế?"

Hyukkyu đặt khay cơm xuống, khiến Minseok và Wooje đang vui vẻ trò chuyện giật mình. Choi Wooje đánh mắt nhìn anh, nuốt nước bọt cái ực, vô thức ngồi dịch ra xa Minseok một chút. Minseok, không tim không phổi, híp mắt cười.

"Em nhờ cậu ấy kiểm tra mùi phermone."

Bàn tay đang lau đũa của Hyukkyu dừng lại. "Sao cơ?"

"Hồi nãy trong lớp bạn cùng bàn của em ngửi thấy mùi nên không thích cho lắm, nên em nhờ Wooje kiểm tra thử xem trên người còn sót mùi hay không. Anh cũng biết tình trạng của em mà."

Nhìn mặt người đang ngồi đối diện ngày một đen, lòng Wooje như lửa đốt. Cậu ta cảm giác chỉ cần Minseok nói thêm chút nữa thôi, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của mình.

Một sự im lặng lúng túng bao trùm ba người.

Cuối cùng Hyukkyu cũng không nói gì, yên tĩnh mà đưa đôi đũa mình vừa lau sạch cho Minseok, bản thân quét mắt qua người Wooje đánh giá một lượt. Còn Wooje có thể mang mạng sống ra đảm bảo rằng người này không hề ưa mình, một chút cũng không. 

Cậu ta thầm thở dài, sao kết bạn thôi mà cũng đụng trúng phải một tiểu tổ tông có người yêu hay ghen tuông vậy?

"Về sau," Vẫn là Hyukkyu lên tiếng trước. "Đừng để ai khác ngửi tin tức tố của mình, kể cả anh. Nguy hiểm lắm, biết không hả? Em không lường được alpha có thể làm ra những chuyện bỉ ổi tới mức nào đâu."

Choi Wooje hắt xì một tiếng. Anh ta đang nói chuyện với Minseok nhưng sao cậu lại có cảm giác mình bị chửi xéo ấy nhỉ?

Minseok khẽ gật đầu. Thực ra cậu vẫn chưa ý thức được mức độ nguy hiểm của chuyện này, nhưng Hyukkyu nói sao thì cậu nghe vậy. Dù sao sự quan tâm của anh dành cho cậu không phải là giả. 

Ánh mắt Hyukkyu dừng lại trên khóe môi cậu, bật cười. Rồi anh đưa tay ra phủi đi hạt cơm còn dính trên mép cậu trước con mắt ngơ ngác của chính chủ.

"Hệt như cún con ấy." 

Minseok ngại ngùng gãi đầu, lí nhí cảm ơn anh. Còn Wooje ở bên cạnh, hàm dưới cậu ta sắp rụng ra vì ngỡ ngàng rồi. 

Anh ta thế mà biết cười? Cái người giây trước vừa phóng ánh mắt chết chóc kia giây sau sao lại có thể cười dịu dàng tới như thế? 

Đúng là tình yêu có thể khiến người ta thay đổi. Nhưng nếu đối phương là người xinh xắn dễ thương như cục bông gòn giống Minseok, e là cậu ta cũng sẽ như vậy thôi, không kìm được mà chiều chuộng.

Chậc, khi nào thì Wooje mới có người yêu nhỉ?

Wooje nhanh chóng ăn xong suất cơm của mình rồi rời đi. Cậu ta không muốn tiếp tục ở lại đó làm bóng đèn đâu, tổn thọ lắm. Và cậu cũng tin chắc rằng người kia cũng không muốn mình có mặt ở đây. 

"Hai đứa có vẻ thân."

Hyukkyu ăn xong miếng kimchi cuối cùng, như không có gì mà buông một câu. Nhớ về dáng vẻ vội vã rời khỏi nhà ăn của Wooje, anh có hơi buồn cười. Nhưng hình ảnh cậu con trai đó dí sát vào gáy Minseok lại hiện lên, khiến lòng anh khó chịu vô cùng.

Anh không thích alpha khác gần gũi với Minseok như thế. 

Minseok đang ăn, nghe anh nói vậy thì ngẩng đầu lên. Thân à? Cậu không chắc nữa, nếu để so sánh với Hyunjoon thì không bằng, nhưng đối với việc cậu ta là người bạn đầu tiên của Minseok ở nơi này, thì cũng có thể coi là thân đi? 

"Chắc thế ạ." Cậu để lại một câu không khẳng định cũng chẳng phủ định khiến Hyukkyu càng khó chịu thêm. 

"Đừng yêu sớm." 

Nói xong Hyukkyu mới nhận ra mình lỡ lời. Có phải anh đang can thiệp quá vào đời tư của Minseok không? Anh cũng không thể cấm cậu kết bạn, càng không thể cấm cậu yêu đương, anh không có tư cách, cũng chẳng có quyền để làm như vậy. 

Liệu Minseok có cảm thấy anh phiền rồi không?

"Anh đừng lo." Minseok rút một tờ giấy ăn lau miệng. "Em không muốn yêu đương vào lúc này." 

Hyukkyu lòng nhẹ nhõm, mỉm cười đưa tay véo nhẹ chiếc má phúng phính của cậu. 

Ừm, tốt nhất là Minseok cứ như thế này thôi, đừng nên rơi vào tay alpha nào cho tới khi bệnh của em ấy được chữa hoàn toàn. 


Minseok vẫn không hiểu tại sao cậu lại phải tới phòng giáo viên lấy sách cho học sinh mới, mà không phải là cán sự lớp. Câu trả lời mà chủ nhiệm của cậu đưa ra rất đơn giản, cậu ngồi cùng bàn với người ta, nên tiện thể nhờ. Bê sách thì cũng được thôi, nhưng không phải cái chồng sách cao ngất ngưởng như thế.

Minseok thở dài cái thượt, lệnh của giáo viên thì cậu cũng không thể cãi, ngậm ngùi ôm đống sách cao tới ngang ngực trở về lớp học. Học sinh vẫn đang trong giờ nghỉ trưa, nên cậu hiện tại là người duy nhất trong lớp. Đặt chồng sách vở xuống bàn, Minseok nặng nhọc thở hắt. Thể lực của cậu hiện tại còn không bằng một nửa sức lực gốc, đúng là omega yếu thật đấy. 

"Cậu làm gì ở chỗ ngồi của tôi?"

Tiếng nói làm Minseok giật mình. Cậu quay đầu lại, bạn cùng bàn đang nhìn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Giáo viên nói mình cầm sách đến đưa cho cậu, dù sao cậu cũng mới chuyển tới, không biết đường ở đây." Thực ra Minseok cũng chẳng thân quen ngôi trường này hơn người kia là bao đâu, nhưng thôi kệ. 

Minhyung nhìn đống sách nặng trịch nằm ngay ngắn trên bàn mình, rồi lại nhìn Minseok, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Đây là thủ đoạn mới của omega các người à?" 

"?"

Minhyung từ từ tới gần, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cho tới khi đôi mắt to của Minseok chỉ toàn là hình ảnh phản chiếu thân hình to lớn kia, hắn mới dừng lại.

"Để tin tức tố ám lên đồ vật của người khác, sau đó từ từ dụ dỗ họ. Tôi đánh giá cao âm mưu của cậu đấy, bỉ ổi tới không tin được." 

"Và có phải tôi đã nói rằng đừng có đi khắp nơi mà không che chắn mùi rồi có đúng không? Có vẻ cậu không giỏi tiếp thu nhỉ, hay là không để lời người khác vào tai?"

Minseok cảm nhận được áp lực từ đối phương, vai không tự chủ được mà hơi co lại. Đó là thói quen của cậu mỗi khi căng thẳng, và hiện tại, giọng nói lạnh như băng của đối phương khiến cậu không biết phải làm sao. 

"Người mình đâu có mùi gì cả đâu, Wooje đã xác nhận rồi mà..." 

Tiếng nói lí nhí của cậu càng khiến cơn khó chịu trong lòng Minhyung tăng lên. Hắn cười hắt một tiếng.

"Omega dạo này phóng khoáng quá nhỉ, tự dâng phermone đến miệng alpha luôn. Có phải thèm muốn được đánh dấu tới phát điên rồi không? Cậu còn lòng tự trọng không, có ý thức được bản thân đang ở trong khuôn viên trường học không?"

Những lời nói ấy khiến sự lúng túng ban đầu của Minseok bị đánh bay đi sạch. Cậu cau mày, nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Tôi có lí do riêng của tôi, không tới lượt cậu quản. Nhưng cậu, sinh ra không được dạy dỗ đàng hoàng hay sao mà có thể thốt ra mấy câu từ khó nghe như thế? Những người khác không cảm thấy gì về tôi, chỉ một mình cậu thấy bài xích, vậy cậu mới là người có vấn đề, không phải tôi."

Hai người mắt đối mắt với nhau một hồi, Minhyung hừ một tiếng, vươn tay đấy Minseok ra, lấy trong cặp một lọ xịt ngăn mùi của alpha, xịt tới tấp vào chồng sách vở trên bàn, như thể chúng mang bệnh truyền nhiễm.

"Cậu quá đáng rồi đấy." Hành động vừa rồi của Minhyung khiến cậu cảm thấy bị xúc phạm. Ban đầu cậu thật sự cảm thấy có lỗi vì Minhyung đã bị ảnh hưởng trong lần tiếp xúc đầu tiên, nhưng bây giờ cậu hận không thể xông lên đấm cho hắn một trận. 

Minhyung ngắm nghía lại thành quả của mình, đảm bảo rằng không còn một chút mùi phermone nào của omega sót lại, hắn mới hài lòng ném bình xịt ngăn mùi vẫn còn một nửa vào sọt rác gần đó.

"Tôi không muốn đồ của mình ám mùi ngọt tới buồn nôn của cậu. Và tôi không nghĩ bản thân sẽ có thể ngồi học cạnh một cái nhà máy sản xuất kẹo vanilla di động đâu, nên hãy tự có ý thức, đừng để chuyện này lặp lại. Còn không, tôi sẽ không nể tình việc cậu là omega mà không dám đánh cậu đâu, nghe rõ chưa?"

Minhyung nói xong liền đi thẳng, không thèm để ý Minseok có phản ứng như thế nào. Hắn chỉ cảm thấy người này vô cùng phiền phức với cái đống mùi ngọt ngấy của cậu ta. 

Minseok nghiến răng, cố gắng bình tĩnh để không xông lên túm hắn lại và đánh nhau một trận ra trò. Cậu nén cơn tức, ra khỏi lớp và đi lên thư viện tìm một số tài liệu cho tiết học buổi chiều.

Tiếng tin nhắn kêu lên, là Wooje trả lời cho câu hỏi cậu vừa gửi đi vài phút trước.

'Mình không ngửi thấy mùi phermone trên người cậu mà, không tin có thể hỏi người yêu cậu mà xem, thật sự không có mùi gì hết.'

Tắt màn hình điện thoại, lông mày của Minseok khẽ nhăn lại.

Vậy thì tại sao Lee Minhyung lại ngửi thấy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net