hòa bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

minhyung ngã xuống, cánh tay dù bị thương đến tàn tạ quyết vẫn giữ chặt lấy thanh kiếm đã đi cùng gã từ những ngày đầu trên chiến trường đẫm máu.
gã không nghĩ, mọi người cũng không nghĩ. rồi sẽ có ngày, thanh gươm và chủ nhân bất bại của nó ngã xuống cách thảm hại như thế này.
duy chỉ có gã biết một điều, rằng trong lòng mình bây giờ cảm thấy than thảnh biết bao.

nhìn lên bầu trời xanh đến hiền hòa, dẫu mùi máu nồng tràn vào khoang mũi.

" hòa bình chúng ta sẽ yêu nhau"

em ơi, hòa bình rồi, gã đã tìm lại được hòa bình rồi. ngay lúc này, chính trong cõi lòng chai đá của gã đã nở hoa.chẳng cần phải sống trong những ngày tháng khốc liệt nữa, chẳng cần phải chứng kiến mạng người chết dễ dàng như cỏ rác nữa.

cuối cùng mọi thứ đã chấm dứt rồi.

hòa bình khiến gã nghĩ đến em, cậu bé nhỏ nhắn bay nhảy trong hoa viên ngập nắng.
nụ cười em như liều thuốc xoa dịu tất thảy nỗi đau của gã.

lee minhyung đã ước..

em sẽ thoát khỏi tay gã, chạy đi thật xa. qua  cánh đồng hoa oải hương bạt ngàn.
cả con suối mũi đá gập gềnh em hay đến chơi.
hãy chạy thật nhanh, đến nơi có tình yêu đích thực. là nơi gã sẽ chẳng thể tìm thấy em, không thể tức giận dày vò em nữa.

em ơi !

hòa bình đã về rồi ! tiếng kèn kêu to bên ngọn cờ tổ quốc. chạy đi em nhé, mình tìm về lại hòa bình thôi.

rồi ngày mai chim sẽ hót tiếng mùa hè. khi đám trẻ cười đùa dưới gốc cây sồi sừng sững. ryu minseok vận chiếc áo màu trắng tinh khôi, nói lời dịu dàng với con mèo đen phơi mình trước sân nắng. em rồi cũng quên đi, một gã độc tài tàn bạo ngày trước. cả tiếng khóc ai oán những đêm dài ác mộng rồi cũng qua đi.

đừng nhớ, cũng đừng yêu. một kẻ đã đi khỏi cuộc đời em.

tay minhyung cố đặt lên túi áo ngay ngực. nơi có lá thư còn chưa vơi mùi mực mà tình yêu nhỏ của gã gửi đến hôm qua.
bên tai chợt nghe tiếng ngân nga nhỏ nhẹ của em.
em hát không hay, nhưng yên bình đến vô thực.
gã nhớ quá, nhớ mùi anh đào vương trên cánh mũi em. nhớ đôi môi chúm chím hay nói lời nũng nịu, lại nhớ đôi mắt long lanh như chứa cả ánh sao trên bầu trời.

sau này. chẳng thể nhìn thấy em nữa. xin lỗi em. ta thất hứa, lễ đường có em chờ không còn dành cho ta nữa.

"không...không thể..." cổ họng nghẹn đắng, đôi mắt nóng bừng như bị ai thiếu đốt. ryu minseok bấu lấy lồng ngực nhói đau. nỗi tuyệt vọng cuộn trào trong cõi lòng.

người của em, đã hi sinh để đổi lấy hòa bình.

người đã hứa, rằng hòa bình sẽ về bên em
cùng nhau đón những ngày yên bình vốn đã phải chờ rất lâu.
nhưng người thất hứa, người lừa em. bao lần vẫn vậy, gã độc tài trong mắt người khác lại chọn đau khổ chỉ vì em, đứa nhỏ nơi hoa viên lộng gió.

ryu minseok đã ước...

em có thể chạy đi thật xa. cho đến một thế giới khác.
em sẽ tìm về nơi có tình yêu đích thực, ở đó chàng sẽ đứng chờ cùng hòa bình mà đôi ta ao ước. em chọn bỏ lại tất thảy để đổi lấy một đời được hạnh phúc. được không ?

"người ơi..." tiếng em ai oán tựa như vỡ tan.

chàng ơi, hòa bình rồi vì sao chàng lại không về bên em. lại chọn ngủ yên dưới lớp đất khô cằn lạnh lẽo ?

ngày mai chẳng có cái ôm nồng đậm, chẳng còn tà áo phất bay dưới trời gió. chẳng có lễ đường nào cho đôi ta.

tạm biệt người

sau này xin hẹn người ở một thế giới hòa bình khác. chúng ta sẽ yêu nhau nhé !








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net