11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thâm tâm một giọng nói bảo với Lee Minhyeong rằng cậu không thể chờ thêm dù chỉ một phút nữa rồi.

Cậu muốn gặp Ryu Minseok.

Nhưng cậu không biết Minseok bây giờ đang ở đâu, bạn lại không thèm nhận điện thoại của cậu, mà có nghe cũng chưa chắc đã nói vị trí cho cậu biết.

Còn có thể hỏi ai được đây? Kim Kwanghee?

Vậy nên cậu cấp tốc tắt máy tính, lấy điện thoại ra gọi cho Lee Sanghyeok, "Sanghyeok hyung, anh có số điện thoại của Rascal hyung đó không?"

Lee Sanghyeok hỏi: "Em cần làm gì?"

"Đưa em đê?"

"Chi vậy?"

"Hyung~~" Lee Minhyeong dài giọng.

Lee Sanghyeok vẫn thích ba cái trò làm nũng của thằng em, thôi không chọc nữa, bảo: "Để anh tìm thử."

Vừa cúp được một lát, Lee Sanghyeok đã nhắn qua một dãy số.

"Xin chào," Lee Minhyeong bấm gọi luôn, vào thẳng vấn đề, "cho em hỏi anh với Keria đang ở đâu vậy ạ?"

Mất một lúc mới có giọng nói từ phía bên kia truyền đến: "Ai đấy?"

"Em là Lee Minhyeong."

Lại là một khoảng lặng kéo dài thật lâu, cuối cùng mới nói: "Lâu rồi Minseokie không gặp tôi."

Không gặp á? Thế người vừa rồi ở trong livestream là ai chứ?

Minhyeong tràn đầy nghi hoặc, "Vậy cho em hỏi anh đang ở Seoul hay Busan vậy ạ?"

"Cậu muốn tìm Kim Kwanghee à," điện thoại bên kia dừng một chút mới tiếp, "cậu nhầm số rồi."

"Hả?"

"Tôi là Kim Hyukkyu."

Lee Minhyeong lập tức ngượng chín người.

Không chỉ ngang nhiên đi gọi cho Kim Hyukkyu, còn ngang ngược nhắc đến Ryu Minseok trước mặt anh ta.

"Cậu đang tìm Minseokie à?" Bên kia hỏi.

"...Ờ."

"Chắc là tôi biết em ấy ở đâu đấy."

Lee Minhyeong cảm thấy không thoải mái tí nào, "Anh cũng xem livestream à?"

Đầu dây bên kia ừm một tiếng rồi nói: "Trước đây tôi thường hay đến đó với Kwanghee và Minseokie, ở ngay Seoul thôi."

Lại càng bực thêm.

"...vậy có thể cho em biết tên được không?"

Lee Minhyeong vốn chả mong đợi Kim Hyukkyu sẽ nói cho cậu biết. Thế nhưng anh ta lại thật sự đáp ứng, còn bảo: "Gặp em ấy rồi có thể chuyển lời giúp tôi không?"

Lee Minhyeong thuận miệng hỏi anh ta muốn nhắn gì.

Cậu hạ quyết tâm, nếu là mấy câu có vẻ mập mờ nhạy cảm thì nghe xong lập tức quên luôn, có chết cũng không nói lại cho Minseok biết.

Giấy rách phải giữ lấy lề cũng đâu phải không có lý.

"Nhắn với em ấy, đồ của em ấy đang còn để ở chỗ tôi, lúc nào qua lấy cũng được."

"Có nhiêu đó, sao anh không——"Lee Minhyeong chưa nói xong đã khựng lại.

Thực ra, khoảng thời gian Ryu Minseok lặn mất tăm bạn không muốn gặp ai cả, bạn thẳng thừng cúp điện thoại, tin nhắn có seen cũng không rep, chẳng ai làm gì được bạn.

Nhưng thái độ như vậy không phải chứng tỏ Ryu Minseok vốn không muốn gặp Kim Hyukkyu à? Anh ta mắc gì phải bôi thêm chuyện nhờ cậu nhắn giúp chứ?

Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu Lee Minhyeong, "Nếu là vật quan trọng, thì em có thể chuyển giùm."

"Không cần đâu, chỉ cần nhắn cho em ấy như vậy là được rồi."

Lee Minhyeong hơi do dự, như này có được tính là nhạy cảm mập mờ không nhỉ? Hẳn là không rồi ha?

Nhưng mà cậu không muốn Ryu Minseok đi gặp Kim Hyukkyu, cũng chẳng muốn để tâm đến việc sao Minseok lại để đồ ở chỗ anh ta.

Vả lại, về lý, Minseok cần thời gian để tự mình giải quyết mối quan hệ của bạn, về tình, cậu mong cả đời Kim Hyukkyu sẽ không gặp lại Ryu Minseok nữa.

Dù sao Kim Hyukkyu đã từng giữ vị trí không ai địch nổi trong lòng Ryu Minseok.

"Xin lỗi." Cuối cùng Lee Minhyeong từ chối yêu cầu này.

Cậu không muốn làm lốp xe cho Ryu Minseok và Kim Hyukkyu.

Bên kia cũng không nói gì nữa, chỉ ngắt điện thoại.

Vừa cúp máy xong, Lee Minhyeong mới thấy một loạt tin nhắn của Lee Sanghyeok gửi đến.

『trên là số điện thoại của Kim Hyukkyu, dưới là Kim Kwanghee, cả hai đều họ Kim nên ở cạnh nhau, anh copy nhầm』

『010-xxxx-xxxx』

『xin lỗi nhé~』

『em gọi rồi à?』

Giờ này mới đọc được thì đã muộn bà nó rồi, Lee Minhyeong cáu, hung hăng gõ lên màn hình điện thoại.

『tại anh nói không đầu không đuôi gì hết! em con mẹ nó lỡ gọi mất rồi này,...』

Ba giây sau, cậu hít một hơi thật sâu, tỉnh bơ xoá những gì vừa nhập xong, rồi gõ lại.

『làm gì có, vừa bận tí, chanh chiu hyung nhớ~』

『cute.jpg』

————

Đúng như Kim Hyukkyu đã nói, nhà hàng Ryu Minseok đang ăn với mọi người quả thực ở Seoul. Có vẻ bạn đã trở lại Seoul rồi ở cùng một người bạn nào đó, chẳng qua không muốn về trụ sở mà thôi.

Lee Minhyeong bắt một chiếc taxi, suốt quãng đường ngồi xem stream của Minseok, chưa đầy bốn mươi phút đã đến được nhà hàng.

Trong livestream bọn họ vẫn đang còn chơi game, Lee Minhyeong cầm điện thoại đứng chờ ở ngoài cửa.

Bây giờ đi vào cũng không hay cho lắm, quá nhiều người, không thế cứ vậy mà kéo Ryu Minseok đi được, cũng chẳng thể làm trò đối chất với Minseok trước mặt người khác.

Lee Minhyeong muộn màng nhận ra, dường như cậu vẫn luôn đợi Ryu Minseok.

Dù là trước đây đợi Ryu Minseok ra khỏi quán cà phê hay bây giờ, còn cả phần tình cảm này cậu vẫn luôn phải chờ đợi.

Cậu tự cho mình là một người chủ động, nhưng mỗi khi đối mặt với Ryu Minseok, lạ lùng thay cậu lại bắt đầu lo trước sợ sau.

Đợi hơn nửa tiếng, livestream mới kết thúc.

Lee Minhyeong hít vào một hơi thật sâu, rồi mới từ từ thở ra, bàn tay đã thấm ướt, tim đập như điên.

Sau đó một nhóm thanh niên say xỉn từ trong nhà hàng lảo đảo bước ra đi về phía ngã tư.

Ryu Minseok không nhập hội với bọn họ, bạn và Kim Kwanghee là hai người cuối cùng ra khỏi cửa, đang nói gì đó với nhau.

Lee Minhyeong sải bước tiến đến, nắm lấy tay Minseok từ phía sau.

Vừa nhìn rõ được người đang kéo mình lại là ai, đôi mắt của bạn bắt đầu mở to.

"Sao cậu tìm được chỗ này?!"

"..." Lee Minhyeong không trả lời, mắt không rời khỏi bạn, nói với Kim Kwanghee: "Cảm phiền hyung có thể tránh đi một chút được không ạ?"

"Mắc, mắc gì cậu muốn đuổi ảnh đi?" Minseok quýnh quáng, bắt đầu lắp bắp.

"Anh có cần đi hông?" Kim Kwanghee cười như không cười nhìn Ryu Minseok.

"Không cần!" Minseok đáp ngay tắp lự.

Lee Minhyeong mím môi, khẽ nhíu mày, cậu không buông tay cũng không nói gì nữa, im lặng chờ đợi.

Trong lúc hai đứa nó đấu mắt, Kim Kwanghee giơ tay, làm động tác chào tạm biệt rồi lớn giọng nói: "Minseok à, anh đi nhớ?"

Ryu Minseok không nói anh đi đi, cũng chẳng nói anh đừng đi, vẻ mặt vô cùng do dự.

Bạn vặn cổ tay, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của Lee Minhyeong. Mặc cho bạn có dãy dụa, Minhyeong vận sức, dùng đôi tay to lớn của mình nắm tay bạn thật chặt như cũ.

"Đau..." Minseok cau mày khẽ kêu.

Dường như sự kiên nhẫn của Lee Minhyeong đã sắp đến giới hạn: "Ryu Minseok!"

Minseok bị doạ sợ, bất giác hạ giọng: "Cậu, cậu nắm chặt như vậy làm gì."

Có vẻ thấy được lần này Minhyeong thực sự đang kiềm chế cơn giận, bây giờ Minseok mới thấy cuống, mở miệng định cảnh báo Lee Minhyeong là Kim Kwanghee vẫn còn ở đây đấy nhé cậu đừng có mà lộn xộn, ngó qua thì Kim Kwanghee đã đi tới ngã tư hoà vào đám đông từ lúc nào mất rồi.

Ryu Minseok: ...

Bạn cam chịu quay đầu lại, cụp mắt xuống, coi bộ không dám nhìn Lee Minhyeong: "Sao cậu tới đây?"

"Trước khi làm gì cũng phải xem xét hậu quả chứ, Ryu Minseok."

"...Kwanghee hyung nói cho cậu biết đúng không?" Cậu không trả lời, Minseok chặc lưỡi, có thể lờ mờ đoán được.

Lee Minhyeong lại hỏi một câu không liên quan: "Gấu là tớ à?"

"Cậu nói gì thế?" Ánh mắt Minseok đờ đẫn giả ngu.

Nét mặt không có tí bất ngờ nào, đúng là bạn biết Lee Minhyeong đang xem livestream.

Lee Minhyeong không cho bạn cơ hội để trốn nữa, hỏi lại: "Gấu...là tớ à?"

Ryu Minseok hít vào một hơi sâu rồi nhìn cậu, lại nhanh chóng gục xuống, nhắm tịt mắt, xong lại cúi đầu nhìn ngón chân mình.

Không phủ nhận.

Lee Minhyeong lại hỏi: "Năm ngày trước cậu cũng không say đúng không?"

Ryu Minseok im lặng, vẫn không bác bỏ.

Cuối cùng, Lee Minhyeong mới chốt hạ: "Vậy thì, tớ có thể coi như cậu thích tớ không, Ryu Minseok?"

Minseok càng cúi gằm xuống.

Minhyeong đợi thật lâu, thấy cả người Minseok như muốn chôn vào trong áo phao, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp không tên.

Sao cậu... sao cậu có thể thích Minseok nhiều thế này?

Thật ra Minseok không thừa nhận cũng chẳng sao, nếu như bạn không muốn nói, Lee Minhyeong hoàn toàn có thể coi sự im lặng này chính là đồng ý.

Chỉ cần Ryu Minseok bước tới một bước, không, có lẽ chẳng cần bạn bước tới, chỉ cần bạn nghiêng người thôi cũng được, Lee Minhyeong sẽ tuyệt đối cam tâm tình nguyện chạy về phía bạn.

Cậu nghĩ vậy, đang định mở miệng, đã nghe được người trước mặt "ừm"  một tiếng ngắn ngủi, thanh âm như muỗi kêu, tưởng chừng tan vào gió đêm.

"...có thể." Muỗi nhỏ nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net