16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa một trước một sau cùng nhau đi xuống, vừa mới đi được một tí, Ryu Minseok đã nhanh như chớp giật lại đồ của mình, ôm chặt vào lòng.

Lee Minhyeong nhìn bạn sắp bị cái cục báo bự chà bá lấp mất, không khỏi thắc mắc: "Rốt cuộc là đồ gì thế hở?"

Ryu Minseok vừa ôm đồ vừa bước đi, vòng tay đầy ăm ắp, "Không nói cho cậu biết đấy."

Lee Minhyeong giả vờ dỗi, "Cho xem với!"

"Không thích."

"Cậu tới đây." Lee Minhyeong định kéo cổ áo khoác bạn.

Ryu Minseok vừa cười vừa né đi.

"Lại đây!" Lee Minhyeong cao giọng, giống như trong voice lúc sắp bị giết.

Ryu Minseok tất nhiên chả thèm nghe lời, hai đứa cứ vậy mà nô đùa ầm ĩ hết nửa con phố, cuối cùng cái cục bự chà bá kia cũng bị Lee Minhyeong cướp mất.

Lee Minhyeong khịt mũi khẽ "hừ" một tiếng, tuy muốn xem thử, nhưng vẫn e ngại Minseok nên chẳng thể tự tiện mở ra.

Ryu Minseok bình thường không hoạt động nhiều, mới đùa giỡn tí lại bắt đầu thở dốc, gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đã đỏ tưng bừng.

Trong lòng Lee Minhyeong mềm nhũn, đưa tay lau mồ hôi trên trán bạn.

"Hiệp định đâu." Ryu Minseok nói rồi trừng mắt quở trách, nhưng cũng không né tránh.

"Thế này nhé, cho tớ xem rồi tớ mời cậu ăn tteokbokki."

Lee Minhyeong chỉ vào quầy đồ ăn nhỏ, mùi thơm cay nồng đặc biệt quyến rũ trong đêm đông.

"Cậu coi tớ là gì thế, có một phần tteokbokki đã đòi dụ tớ á?"

Ryu Minseok mồm thì chê bai bải, nhưng vẫn năm lần bảy lượt liếc quầy hàng kia .

Lee Minhyeong thấy vậy, nín cười.

Quên đi, không cho xem thì thôi.

Cậu một tay túm lấy Ryu Minseok đang muốn trốn, thở dài rồi sờ sờ túi, móc tiền lẻ ra, lôi Minseok đến quầy đồ ăn.

Tới khi mùi bánh gạo thơm lừng đang cầm trên tay xộc đến, Lee Minhyeong mới thấy hối hận, sao cậu dễ dãi thế không biết?

Cậu nhìn Ryu Minseok, bạn ngoảnh mặt đi, tỏ vẻ "đừng có mà dùng cái này mua chuộc tớ."

Lee Minhyeong nhoẻn miệng cười, lấy que xiên một miếng đưa đến miệng bạn, "A —— "

Minseok cũng quay lại, há miệng đớp gọn miếng bánh gạo.

Lee Minhyeong chỉ cười, thuận thế dùng ngón tay cái lau đi nước sốt trên khoé môi bạn: "Ây da, Minseok nhà mình ăn được quá nhờ."

Có lẽ cũng cảm thấy giọng điệu dụ dỗ trẻ mẫu giáo buồn cười, Ryu Minseok nhai xong lại vùi mặt vào cái cục bự đang ôm trong tay.

"Muốn ăn nữa hông?" Minhyeong hỏi bạn.

"...muốn."

Hai đứa cứ một đút một ăn như vậy mà xử gần hết hộp tteokbokki, còn lại hai miếng, Minseok ăn không nổi nữa nên Lee Minhyeong cũng rất tự nhiên mà giải quyết nốt.

Ryu Minseok níu cậu lại, "Đấy là tớ ăn thừa mà."

"Hả?" Lee Minhyeong nhìn xuống, "Ăn thừa thì đã làm sao?"

Ryu Minseok cạn lời.

Thế là Lee Minhyeong ném cái hộp sạch bách vào thùng rác của quán, rồi lễ phép chào cô chủ tiệm: "Ngon lắm ạ, cám ơn cô."

Bà cau mày: "Hai đứa con trai ăn có một hộp no được không đó? Thấy hai đứa con cũng không lớn lắm, không mang đủ tiền à?"

Nói xong, bà cầm vá lên định múc cho hai đứa thêm một phần: "Cô cũng sắp dẹp hàng rồi, mấy con cầm lấy mà ăn, không lấy tiền đâu."

Lee Minhyeong vội vàng nói: "Không cần không cần đâu ạ, tụi con có tiền mà."

Rồi quay lại nhìn Minseok hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

Ryu Minseok lắc đầu, bảo tớ no rồi.

Vừa nãy gần như cả hộp đều vào bụng Minseok cả, không no mới là lạ đấy.

Vậy nên Lee Minhyeong từ chối khéo lòng tốt của cô chủ tiệm. Dì vẫn khăng khăng: "Thanh niên cao lớn như con mới ăn hai miếng chả cá sao mà được?"

Lee Minhyeong thầm nghĩ, được, được lắm rồi đấy ạ.

Sau khi tạm biệt cô chủ tiệm cũng đã muộn rồi, hai đứa quyết định bắt taxi về lại trụ sở.

Không biết tuyết rơi từ lúc nào, Ryu Minseok ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, chẳng biết nhớ ra gì đó, cứ mím môi mãi.

"Hôm nay, tớ mới hiểu ra được một chuyện." Minseok nói.

Lee Minhyeong quay đầu nhìn bạn.

"Không phải tớ đã nói với cậu, tớ từng có người muốn dõi theo à?" Minseok dừng lại một chút, "Người ấy là Hyukkyu hyung."

Lee Minhyeong đương nhiên biết, chỉ có kẻ ngốc mới không biết.

"Ngày hôm ấy cậu đến tiệm cà phê đón tớ, suy nghĩ của tớ là, mặc dù trước đây tớ muốn dõi theo anh ấy, muốn cùng anh ấy đi qua chặng đường cuối cùng của sự nghiệp, nhưng trong khoảnh khắc thua Hyukkyu hyung ở chung kết thế giới, tớ đột nhiên cảm thấy rằng hình như tớ đã muốn bảo vệ một người khác."

"Dù gì, Minseok nhà mình lúc ấy khóc cũng thấy thương lắm ấy." Nghĩ đến những ký ức chẳng rõ tốt xấu kia, Lee Minhyeong xót xa thở dài.

"Không phải tại thua đâu," Ryu Minseok giải thích, "Là vì tớ phát hiện ra bọn tớ đã có những quỹ đạo khác nhau."

—— cũng đã có người khác để quan tâm.

Nhìn Minseok như vậy, tâm tình Lee Minhyeong lại thấy phức tạp.

Cậu không biết có nên kể những gì Kim Hyukkyu đã nói cho bạn nghe hay không, thực ra cậu nghĩ là không nên, bởi vì trong mắt cậu, cái tên Huykkyu hyung đó thật ra chỉ coi Ryu Minseok là...lốp dự phòng không thể thay thế.

Nói lốp dự phòng thì cũng hơi quá, nhưng vai diễn của Ryu Minseok chính là như vậy.

Ít nhất trong mắt của Lee Minhyeong là như vậy.

Vậy nên cậu im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì, nhưng nhất định phải nói gì đó, cậu mở miệng, tựa như phản xạ có điều kiện từ sâu trong tế bào, cậu cúi người, nhìn vào mắt của Minseok nói: "Tớ thích cậu, Ryu Minseok."

—— tớ thích cậu, Ryu Minseok.

Ryu Minseok bắt đầu trợn tròn mắt, rồi lại chớp chớp mấy lần, lông mi bạn theo một loạt động tác này khẽ rung, run run, rồi mới dừng lại.

Chủ nhân của nó cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Đúng lúc này, một chiếc xe đạp mất kiểm soát lao thẳng về phía hai người bọn nó, Lee Minhyeong nhanh tay chộp lấy Ryu Minseok lăn sang một bên, xe đạp xiêu vẹo lao về phía trước vài mét rồi ngã rầm xuống đất.

"Xin lỗi xin lỗi ạ!" Một học sinh cấp hai hoảng hốt xuống xe, "Hyung có bị thương không ạ!"

Ryu Minseok thì không sao, nhưng vai Lee Minhyeong va vào lề đường gồ lên, chiếc kính mới mua được hai ngày cũng bị đập nát, mảnh kính cắt qua da một bên má của cậu, làm máu rỉ ra.

Cậu học sinh cấp hai sợ hết hồn, vội vàng giải thích do phanh bị hỏng, Lee Minhyeong ngồi đó kiểm tra mắt kính một chút rồi điên máu chửi bới.

Ryu Minseok kéo cậu dậy, nhóc học sinh kia không dám thở mạnh.

"Còn chỗ nào bị thương à? Sao cậu bực thế." Minseok không khỏi nhìn vết máu trên mặt cậu.

Lee Minhyeong lau đi chỗ bỏng rát, mặt tái mét muốn nói rồi lại thôi.

—— mẹ nó, nếu không phải tại thằng nhóc chết bầm kia, cậu đã nghe được lời thú nhận của Ryu Minseok rồi.

CON MẸ NÓ!

———

Trụ sở T1.

Trong căn phòng tập luyện nhỏ xíu, đứa đứng đứa ngồi.

Bên ngoài là tiếng đồng đội hú hét vào mic trong lúc chơi game, càng làm căn phòng này trở nên yên tĩnh lạ thường.

"Nhẹ chút." Lee Minhyeong phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Tớ sẽ cố." Ryu Minseok vẫn đang nôn nóng muốn thử.

Lee Minhyeong bảo Ryu Minseok đứng giữa hai đùi cậu, rồi ngẩng đầu.

Ryu Minseok nhặt một chiếc tăm bông lên, nhúng vào cồn, lại cúi đầu nhìn xuống gương mặt của Lee Minhyeong.

Trên mặt cậu có mấy vết trầy xước, máu thoáng rỉ ra, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cồn chạm vào cũng chỉ hơi nhíu mày, hệt như diễn viên điện ảnh đang hoá trang vết thương cho cuộc chiến, vừa dữ dằn vừa đẹp trai.

Cậu nhắm mắt lại, là Minseok bảo cậu nhắm mắt.

Mí mắt hơi sưng đỏ, khi mở ra sẽ tạo thành hình vừa phải, bên dưới là đôi ngươi mang đầy trìu mến.

Ryu Minseok cẩn thận dùng tăm bông lau máu xung quanh vết thương, vẫn còn ít vụn kính vỡ găm vào nơi miệng vết xước, thấy không rõ lại sợ làm đau cậu, chỉ có thể cúi sát một chút, càng lúc càng sát.

Hơi thở gần trong gang tấc.

Mùi cồn y tế vấn vít quanh hai đứa, ánh mắt của Minseok từ những vết xước dần chuyển sang mi mắt, rồi dọc theo sóng mũi trượt đến chóp mũi, lại rơi lên hai phiến môi của cậu.

Hình dáng môi cũng thật hợp với cậu, khi mím lại mang khí chất vững vàng cứng rắn, tựa như chủ nhân của nó.

Bên ngoài vẫn ồn ào.

Yết hầu của Minseok chuyển động, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại.

Yết hầu của Minhyeong cũng lên xuống theo động tác nuốt vào.

...chết người.

Tăm bông không hiểu sao lại từ vết thương bên má trượt xuống cổ, Ryu Minseok vô thức lấy tăm bông chọc ghẹo hầu kết của Lee Minhyeong, nhúng vào cồn, nhỏ xuống một tí, rồi dùng vết cồn nhỏ giọt vẽ loạn lên đó.

Mỗi khi quét qua, yết hầu sẽ cuồn cuộn lên xuống một chút, nó chơi vui gần chết.

Sau đó Lee Minhyeong đột nhiên mở mắt ra.

Động tác của Ryu Minseok khựng lại, hai bóng hình nhỏ bé phản chiếu trong đôi mắt của cậu.

"Cậu đang làm gì đó?" Giọng của Minhyeong khàn khàn.

Ryu Minseok giật mình, mém nữa ngã ngửa ra đằng sau, hông bị cánh tay mạnh mẽ của Lee Minhyeong ôm chặt lấy.

Đợi, đợi đã!

Sao lại thế này?!

Đầu óc Minseok trống rỗng, không hiểu sao ngửi được mùi nguy hiểm, một ý nghĩ trong đầu lẳng lặng hiện lên:

...chạy mau!



-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net