28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ryu minseok và choi wooje xuất phát đi jeju vào sáng thứ bảy, tụi nó đặt vé bay thẳng đến đảo nghỉ dưỡng mà chẳng báo với ai tiếng nào.

locket | ryuconcun 20ph

hello

locket| tia chớp giữa trời xanh 10p

✈️ jeju



20:30

ghmin.lee
đi chơi hả?
đi với ai thế?

idk.mryulsk
=))
giờ còn quản tao đi đâu
đi với ai à

ghmin.lee

không quản
tao chỉ hỏi thôi

idk.mryulsk
đi với choi wooje
đi hai ngày

ghmin.lee
sao không nói trước với tao

idk.mryulsk
thì đi chơi thôi mà
sao còn phải thông báo?

ghmin.lee
à
đi chơi vui vẻ nhé
về nhà thì báo với tao
nhớ cẩn thận
seen

cả cơ thể minseok ngả về phía sau, lưng chạm vào tấm khăn trải dưới nền cát vàng. đối mặt với bầu trời đầy sao, minseok chán nản che đi đuôi mắt đã phiếm hồng.

dạo này minseok cảm thấy bản thân rất nhạy cảm, vốn dĩ mọi thứ vẫn đang ở quỹ đạo vốn có của nó. nhưng chính cái quỹ đạo ấy giờ đây lại khiến ryu minseok cảm thấy ngột ngạt khó chịu. cảm giác mệt mỏi cứ ăn mòn lý trí cậu,

minseok khao khát một lối thoát cho mối quan hệ không tên này.

vì giờ đây cậu mệt mỏi quá rồi

cậu không vui, cậu không đùa, cậu chỉ cần một lời yêu thôi.

thế nhưng, phải chăng mọi thứ đã quá muộn?

giọt nước mắt từ kẽ ngón tay đang che đi đôi mắt của bản thân trượt xuống lăn qua thái dương minseok. choi wooje không biết đã ngồi bên cạnh cậu từ lúc nào, nó ôm chân im lặng bên cạnh cậu.

tay wooje lành lạnh chạm vào huyệt thái dương của minseok, chạm lên khoé mắt phiến hồng, chạm vào những giọt nước mắt như những hạt châu lấp lánh trong đêm đen của đại dương.

minseok nỉ non, tiếng sóng hoà cùng tiếng của cậu trở thành một bản tình ca u buồn:

"có thật sự quá muộn, chuyện của ryu minseok với lee minhyeong?"

choi wooje biết cậu hỏi điều gì, nó tựa đầu vào đầu gối, vuốt ve đuôi mắt minseok như để vỗ về cậu:

"chưa bao giờ là muộn cả, chỉ cần mày chịu nói. chuyện tụi mày chỉ thiếu một câu nói thôi."

minseok mở mắt, trong đôi mắt sáng trong của cậu như thể có một ngàn vì tinh tú lấp lánh, giờ đây nó lại đang vỡ vụn.

"kể cả khi, tụi tao cách nửa vòng trái đất sao?"

bàn tay đặt bên má minseok khựng lại, wooje sửng sốt cúi đầu nhìn minseok. giọng nó run run, nó hỏi:

"dự định của mày?"

minseok ngắt lời nó, khi nói giọng cậu đã đặc âm mũi: "tao đi du học."

mùi nước biển vấn vương quanh thân người, đột nhiên choi wooje chỉ muốn khóc thật lớn, nó nghiêng đầu dựa lên người ryu minseok, giọng nó cũng dần vỡ vụn như từng lớp bọt trắng xoá bị đánh tung lên

"tao bảo mày đi đâu cũng phải nói trước với tao một tiếng. nhưng không có nghĩa chuyến đi tiếp theo mày báo, lại cách nhau nửa vòng trái đất."

minseok lặng lẽ đặt tay lên mái đầu bông xù của đứa nhỏ hay mạnh miệng nhưng yếu lòng này, cậu cũng vỡ vụn, nhưng chính cậu cũng muốn an ủi một tâm hồn đang vỡ vụn.

"wooje ah, đừng khóc."

cậu nói với nó: "cuộc đời tao vốn dĩ chính là một chuỗi trình tự được sắp xếp logic. mà du học là mắt xích quan trọng để bánh răng vận mệnh này được hoạt động một cách trơn tru. nên đừng buồn, vì tao."

choi wooje ghét cậu, nó ghét cách mà người này dẫn nó đi chơi ở một hòn đảo xinh đẹp, cho nó ăn rất nhiều đồ ăn ngon, mua cho nó chẳng thiếu món quà gì, chỉ để thông báo với nó cậu sẽ rời đi vào một ngày không xa thôi.

"không thể không đi à? ở trong nước cũng có thể phát triển mà."

minseok lắc đầu, ôm lấy nó nghẹn ngào:"không thể."

đối với ryu minseok, du học chưa bao giờ là một cánh cửa, nó chỉ là con đường được sắp xếp sẵn cho cậu.

choi wooje im lặng ôm lấy cậu, cho đến khi nó có thể bình tĩnh trở lại.

"mày quyết định từ bao giờ?"

minseok nhìn nó, hơi không thể nói ra thành lời. cậu lắc đầu: "tao đâu có quyền quyết định đâu, nó là sắp xếp của bố mẹ từ trước rồi."

"mày nói với lee minhyeong chưa?"

choi wooje đưa mắt nhìn từng đợt sóng vỗ mạnh vào bờ, câu hỏi của nó đánh trực tiếp lên sự trốn tránh chẳng dám nói rõ của ryu minseok.

"chưa."

"có định nói không? hay mày định giấu nó như cách mày không chịu hỏi nó rằng nó có thích mày không?"

ryu minseok ngẩng đầu, trốn tránh ánh mắt thẳng tắp của choi wooje.

"tao không biết."

"ryu minseok, nếu lần này không nói. một lần xa cách có thể là một đời đấy."

hẳn vậy, dù có muộn đi chăng nữa, hãy nói ra.

vì chẳng thể biết lần xa nhau tiếp theo liệu có phải một đời...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net