29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ryu minseok trở về từ jeju, seoul đã vào mùa thay lá, khuôn viên trường cậu ngập trang sắc vàng, những hồi chuông báo vào lớp vẫn đều đều vang lên, tụi nó cũng sắp đi đến chặng cuối cùng của những năm tháng trung học, dường như ai cũng bồi hồi.

sau chuyến đi ấy vài ngày, ryu minseok nộp một tờ đơn điền nguyện vọng trắng.

lee minhyeong và ryu minseok vẫn gặp nhau hằng ngày, cậu vẫn rủ hắn đi căn tin ăn vào mỗi buổi trưa nắng. họ vẫn có những chuyến đi vu vơ đến một nơi nào đó rồi về trong ngày. chẳng ai không biết họ dành một nửa quỹ thời gian của bản thân cho đối phương, thế nhưng ryu minseok vẫn chẳng nói một lời nào về quyết định của bản thân.

hẳn nhiên, cậu đã có rất nhiều cơ hội để nói ra. nhưng giống như câu hỏi "có thích tao không?", nó vẫn mãi mãi không được ryu minseok hỏi ra khỏi miệng.

12:45

idk.mryulsk
này

ghmin.lee
hửm?

idk.mryulsk
ở đâu đấy?
sao tao qua lớp không thấy mày vậy?

ghmin.lee
đang ở gốc cây cổ thụ

idk.mryulsk
chui ra đấy làm gì vậy?
tao tưởng giờ mày đang có tiết

ghmin.lee

mệt quá
ra đây ngủ tí
cún con
ra đây với tao đi

trường clk có một gốc cây cổ thụ rất lớn, dưới gốc cây là một thảm cỏ xanh rì. chỗ này luôn là địa điểm lý tưởng để thư giãn của tụi học sinh, có đôi khi mọi người sẽ mang một quyển sách, ngồi dưới gốc cây và lắng nghe tiếng chim hót. có đôi khi họ lại chỉ đến đây nằm ngủ một giấc sau những giờ học căng thẳng.

thời điểm ryu minseok đến, cậu thấy thân ảnh cao lớn trong bộ đồng phục trắng của minhyeong nằm trên bãi cỏ dài, tiếng lá cây xào xạc, tiếng những con chim vẫn luôn được nuôi thả trong khuôn viên hót líu lo. ánh nắng xuyên qua đám lá cây, chiếu dọc lên sườn mặt sắc lạnh của người con trai nằm dưới tàng cây.

lee minhyeong dường như không cảm nhận được động tĩnh của ryu minseok. cậu đến bên cạnh hắn, đưa tay lên che đi ánh nắng hắt lên gương mặt người kia. ryu minseok lặng im, cậu tưởng người kia đã ngủ nên cũng chẳng muốn làm phiền.

minseok cúi đầu liền đối diện với đôi mắt màu hổ phách của lee minhyeong:

"tao tưởng mày ngủ rồi?"

minhyeong vẫn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, miệng hắn mấp máy chỉ đủ để minseok nhìn thấy được khẩu hình chứ không nghe được tiếng hắn:

"tao biết là mày đến."

cậu ừ một tiếng, bàn tay đang chặn ánh nắng của minseok bỗng sát lại, đặt lên đôi mắt hai mí vẫn đang nhìn cậu chăm chú

"lee minhyeong, nhắm mắt lại đi."

minseok thì thầm, những đám mây trắng trôi lơ lửng trên một khoảng trời rộng thênh thang, tàng cây trên đầu họ đang bị gió thổi toán loạn, trong không khí thoang thoảng mùi vị thanh mát của mùa hè.

không khí giữa họ trở nên đặc biệt hơn một chút, rất đáng để lưu giữ nó thành một kỉ niệm. hoặc nói đơn giản hơn là, ryu minseok muốn làm một điều gì đó đặc biệt.

bàn tay đặt trên mắt minhyeong cảm nhận được người kia đã nhắm mắt. tay cậu run run, ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt, minseok cúi đầu đặt lên môi lee minhyeong một nụ hôn nhè nhẹ.

nụ hôn giống như một viên kẹo chanh vào mùa hè, chua chua thanh thanh, đặc vị tuổi trẻ.

ryu minseok cảm nhận được mi mắt minhyeong khẽ chớp, hắn muốn nói gì đó. nhưng ryu minseok nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên môi hắn một lần nữa, ngăn chặn những điều lee minhyeong muốn nói.

"đừng nói gì cả."

lee minhyeong nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của minseok ngay bên cạnh mình, nghe tiếng tim đập của bản thân. hắn nhẹ nắm lấy bàn tay đang đặt trên mắt mình muốn kéo xuống.

dường như ryu minseok biết hắn định làm gì. ngay khi bàn tay minhyeong nắm lấy cổ tay nhỏ của cậu, minseok thì thầm với hắn, giọng cậu dịu dàng đến mức minhyeong chẳng cần mở mắt cũng biết người kia đang nhìn mình như thế nào

"đừng nhìn. cứ như này thôi, được không?"

khoé môi lee minhyeong câu lên một nụ cười

"được."

cho đến khi ánh nắng chiều đã tắt, lee minhyeong đã nằm ngủ được một giấc thật dài bên chân cậu, ryu minseok đã phá đảo được một trò chơi điện tử trên điện thoại, gió cũng đã ngừng len lỏi qua những đám lá trên các cành cây, chỉ có ryu minseok vẫn chưa mở lời với lee minhyeong.

lee minhyeong mở mắt, hắn biết mình đang gối đầu lên chân ryu minseok. cậu ngay lập tức nhận ra người bên dưới đã tỉnh, tay minseok vuốt đám tóc của hắn ra sau đầu, giọng cậu vang lên giữa không gian tĩnh lặng:

"muộn rồi đấy, có muốn đi ăn gì không?"

hắn dụi mắt, vì ngủ nên giọng hắn khàn đi trông thấy. lee minhyeong lắc đầu, ậm ừ nói:

"tao không đói, mày có muốn ăn gì không?"

minseok cũng không cảm thấy đói lắm. lee minhyeong ngồi dậy, bóp nhẹ vào chỗ mà hắn đã kê đầu từ chiều đến giờ, nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu.

"hay mình đi xem phim đi."

ryu minseok cảm thấy chân đã bớt tê cứng, cậu nhanh chóng lên tiếng đề nghị người lớn hơn đang ngồi bên cạnh mình.

"giờ xem phim gì?"

tuy là hỏi vậy nhưng lee minhyeong đã đứng dậy, phủi đống cỏ dính trên người mình. hắn chìa tay về phía minseok vẫn đang ngồi dưới bãi cỏ, nắm lấy tay mà kéo cậu đứng dậy, phủi cỏ đằng sau lưng cho cậu.

"đến đấy có gì thì xem."

locket | ryuconcun 1ph

đi với ai đó

kết quả của quyết định bồng bột lúc chiều tối chính là hai người họ ngồi trong rạp xem một bộ phim chán ngắt. đầu phim minseok vẫn hào hứng đoán tình tiết phim, lee minhyeong ngồi bên cạnh cậu chăm chú lắng nghe cún nhỏ bi bô nói chẳng ngừng.
đến giữa phim minseok đã tựa vào vai minhyeong ngủ đến ngon lành.

giữa tranh sáng tranh tối của rạp, hai nhân vật chính trên màn hình đang cãi nhau ầm ĩ, minseok vùi một bên mặt lên vai người lớn hơn.

minhyeong không tiếng động chạm lên gương mặt cậu, vuốt nhẹ đi đám tóc chạm vào mắt minseok. tay hắn ấm nóng, áp lên gương mặt nhỏ bé của minseok rất lâu.

hắn cũng chẳng quan tâm nội dung bộ phim phía trước mặt là gì. giờ đây, thứ duy nhất đang kéo tâm trí lee minhyeong ra xa, chỉ có người bên cạnh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net