2. Đồ ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Lee Minhyung nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên màn hình điện thoại. Hình như... hắn nhận nhầm người rồi. Hắn cúi đầu, che đi sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nhìn chú cún nhỏ đang hoảng hốt trước mặt.

"Xin lỗi cậu nhé," Lee Minhyung cất lời với chất giọng ấm áp và dịu dàng. "Lúc nãy tôi có nhầm cậu với người khác. Nhưng dù sao sau này chúng ta cũng sẽ là hàng xóm của nhau, vậy nên, cho phép tôi giới thiệu trước nhé. Tôi tên là Lee Minhyung, sống ngay đối diện nhà cậu. Mong rằng sau này chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau!" - Vừa dứt lời, hắn đã cười thật tươi rồi đưa tay trái ra muốn bắt tay với em.

Ryu Minseok ngước nhìn hắn bằng đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt có chút ngơ ngác, hình như em vẫn chưa hiểu lắm những điều hắn vừa nói thì phải. Hắn hắng giọng, lặp lại những lời của mình sau đó nhìn em, tay trái vẫn dơ lên đợi em đáp lại.

Nụ cười của hắn rất đẹp, ánh mắt đong đầy sự chân thành và dịu dàng làm Ryu Minseok nhìn đến ngẩn ngơ. Càng nhìn càng cảm thấy xấu hổ nên em ngoảnh mặt sang chỗ khác nhằm né tránh ánh mắt của Lee Minhyung, sau đó lí nhí trả lời:

"Ừm... Không sao đâu"

Vừa dứt lời, em liền đưa tay lên xoa xoa tuyến thể đang sưng tấy, cảm giác khó chịu làm em mím chặt môi. Sau một thoáng im lặng, Ryu Minseok lấy hết can đảm giới thiệu bản thân:

"Tôi... tôi là Ryu Minseok. Rất vui được gặp anh. À, còn cái hộp đồ ăn kia, tôi chưa ăn đâu. Anh..."

Lee Minhyung vội ngắt lời em, giải thích: "Cái hộp đó là của chú tôi nhờ tôi mang qua cho thằng nhóc nhà chú ấy. Lỗi là do tôi sơ ý. Cậu đã ăn gì chưa? Cần ăn để uống thuốc nữa. Thuốc tôi đã pha sẵn rồi đấy."

"Tôi... tôi ăn rồi..." Em vừa trả lời xong thì bụng đã réo lên vì đói. Em xấu hổ cúi gằm mặt, hai tai đỏ ửng.

Nhìn thấy biểu hiện dễ thương của em, hắn không khỏi phì cười. Hắn đề nghị: "Để tôi mời cậu một bữa nhé? Được không nào?"

Lời đề nghị bất ngờ của hắn khiến em chần chừ. Ban đầu em định từ chối vì sợ phiền người ta nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt ấm áp của hắn, không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà em gật đầu đồng ý.

Còn bên này, gấu bự lớn thì đang rất vui vì cún nhỏ đã đồng ý ăn tối cùng hắn.

"Đợi tôi một lát nhé!" - Vừa dứt lời, hắn đã vội vã lao ra ngoài cửa, để lại bé cún nhỏ trên ghế sofa.

Dưới ánh sáng trắng tinh tế của đèn LED, mọi đồ vật trong căn phòng như đang chìm trong màn sương huyền ảo, ôm ấp cả em, người đang ngẩn người trên chiếc ghế sofa êm ái. Ánh mắt em vẫn còn dõi theo cánh cửa vừa khép lại, nơi mà người đàn ông ấy vừa mới rời đi.

'Đồ ngốc', em thì thầm, nụ cười đẹp như hoa hiện rõ trên môi em. Lòng em bỗng rạo rực, mong ngóng những thứ mà hắn chuẩn bị mua về.

Sau khi miên man trong dòng suy nghĩ, em bắt đầu quan sát kỹ hơn căn hộ của nguyên chủ.

Em đến đây vào lúc rạng sáng, khi màn đêm vẫn còn bao trùm vạn vật. Nguyên chủ nằm dài trên bàn, bên cạnh là chiếc máy tính vẫn còn sáng đèn. Theo ký ức của nguyên chủ, cậu ấy đã dành cả mấy ngày liền đắm chìm trong thế giới ảo, bỏ bê việc ăn uống, dẫn đến việc kiệt sức và đột ngột qua đời. Căn hộ của cậu khá rộng rãi, gồm một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng bếp. Nhà tắm và nhà vệ sinh ở gần ban công, nơi treo những chậu phong lan trắng. Trời đã tối đen, ánh đèn hắt xuống lề đường chiếu sáng từng góc nhỏ của khu phố. Tiếng côn trùng kêu rả rích, hòa vào tiếng xe cộ tạo nên một bản giao hưởng dưới vầng trăng khuyết. Em hít sâu một hơi, cảm nhận làn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc. Bên ngoài thật náo nhiệt, nhưng trái ngược với sự ồn ào ấy, lòng em lại man mác buồn. Em thở dài, đưa mắt nhìn về phía phương trời xa xăm.

Két!" - một tiếng động đột ngột làm em giật mình quay đầu lại. À ra là gấu bự đã mua đồ ăn về rồi. Nhìn hắn lúi húi xách đồ vào nhà, em định chạy ra giúp thì nghe đối phương nói.

"Cậu mau vào nhà đi, trời gió lạnh lắm đấy!"

"Cậu ngồi ngoan ở đây là được, để tôi làm cho nhé."

"Tôi mua cháo bát bảo cho cậu, và cả nước cam ép nữa. Siêu thị còn tặng thêm sữa chua đấy. Cậu thích vị nào? Vị dâu, được không?"

"..."

"Được"

Mùi thơm của thức ăn quyện vào không khí rồi len lỏi qua từng ngóc ngách, khẽ khàng đánh thức mọi giác quan, khiến hai chiếc bụng đói như bị mê hoặc.

Em nhỏ tò mò nhìn bát đựng chất lỏng màu nâu nhạt đang tỏa hơi nóng trong tay hắn. Lee Minhyung thấy em cứ ngó nghiêng như thế thì bật cười, cẩn thận đưa nó cho em.

"Cháo của cậu đây, cẩn thận bỏng nhé."

Em nhỏ lễ phép bưng bát cháo nóng hổi lên từ tay hắn. Nhờ kí ức của nguyên chủ mà em biết cháo được ninh nhừ từ gạo, và cháo bát bảo thường được ninh bởi tám loại nguyên liệu chính, gồm gạo nếp, hạt sen, long nhãn, đậu xanh, đậu đỏ, ý dĩ, lạc nhân và đường phèn. Ngoài ra còn có thể thêm vào một số nguyên liệu phụ như nấm hương, táo tàu, hạnh nhân và hạt chia nữa.

Em nhìn chén cháo được ninh từ nhiều loại hạt trong tay, tò mò múc một muỗng nhỏ lên rồi cho vào miệng. Vị ngọt thanh, bùi bùi, vừa thơm vừa ngon của nó khiến em vui sướng đến độ híp cả mắt. Cháo được ninh rất nhừ, từng loại hạt hòa quyện vào nhau tạo nên một hương vị vô cùng hấp dẫn và đậm chất riêng. Đây là lần đầu tiên em được ăn một món ngon như vậy, nó khác xa với loại dịch dinh dưỡng vị chocolate mà em thích nhất ở thế giới cũ.

Lee Minhyung nhìn cún nhỏ ngồi ăn ngon như vậy lòng hắn cũng vui theo, bấc giác còn vì em mà nhoẻn môi cười nữa.

Hai người im lặng ngồi ăn, không ai nói chuyện với ai nhưng bầu không khí rất hài hòa và ấm áp. Đợi đến khi em nhỏ đặt chén cháo xuống bàn, hắn mới lên tiếng.

"Đây là thuốc tôi đã pha cho cậu, cậu uống đi. Số thuốc còn lại cậu cứ đọc hướng dẫn của dược sĩ ghi ở trên tờ giấy này rồi uống theo là được. Nhớ uống nước cam nữa đấy, sữa chua tôi cất trong tủ lạnh rồi, nếu cậu đau họng thì phải để thật nguội rồi mới được ăn đó." Hắn nhìn em một vài giây rồi nói tiếp.

"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi thật tốt, mai tôi sẽ sang thăm cậu."

"Nếu đau ở đâu thì đừng ngại nói cho tôi biết, được chứ?"

Sau khi thấy em nhỏ gật đầu, Lee Minhyung mới yên tâm rời đi, trước khi đi hắn còn không quên mang theo hộp thức ăn giao nhầm kia nữa.

Theo lời thúc dục của chú, Lee Minhyung đi thang máy lên lầu chín.

Hắn đi thật nhanh về phía cuối hành lang lầu thứ chín rồi dừng lại trước cửa phòng số 906.

Lee Minhyung không do dự mà nhấn chuông cửa. Sau khoảng một phút, một cái đầu xù xuất hiện trong tầm mắt hắn.

"Cậu là Lee Minhyung?"

"Jeong Jihoon đúng không?"

Cả hai một trước một sau lên tiếng, Lee Minhyung thở dài một hơi rồi đưa chiếc hộp trong tay cho đối phương. "Anh tôi gửi cậu" Vừa dứt lời hắn đã chạy biến.

Còn Jihoon bên này cũng hơi bất ngờ về phản ứng chạy trối chết của hắn, cậu bĩu môi rồi bước vào nhà, đồng thời nhắn cho người thương biết việc mình đã nhận được đồ ăn mà y làm cho cậu rồi.

--

Lee Minhyung chạy nhanh vào phòng ngủ, sau khi bình ổn lại cảm xúc của bản thân, hắn nằm dài trên giường, lục lại đoạn tin nhắn của hai chú cháu. À, hóa ra là hắn nhớ nhầm. Anh Sanghyeok nhắn phòng số 906 mà hắn lại nhầm thành 609, cũng may là em nhỏ khá hiền cho nên không có cười nhạo hắn đó.

Lee Minhyung lăn qua lăn lại một hồi rồi ngồi dậy. Hắn tính vào game cày rank. Lee Minhyung biết đến LOL thông qua chú. Lúc đầu hắn chơi chỉ vì tò mò thôi nhưng không ngờ càng đánh càng ghiền và nếu không phải thích cái nghề gõ đầu học sinh hơn thì hắn đã bỏ học đi cốc đầu lính rồi. Trong quá trình ngồi chờ tổ đội, Lee Minhyung tiện thể ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Hắn mới ngồi ở đây một lúc thôi mà trời đã rất khuya rồi, ánh đèn dần ít đi, thay vào đó là vầng trăng sáng rực hiện lên rõ ràng hơn trên bầu trời đen nghịt. Tiếng gió thổi vi vu khẽ lay động từng tán cây tạo ra những tiếng xào xạc nho nhỏ. Hắn cứ nghĩ hôm nay sẽ là một ngày dài nhưng không ngờ nó trôi qua nhanh như vậy.

Chuyện hôm qua giờ đã thành chuyện của quá khứ...

--

Sau khi gấu lớn rời đi, em nhỏ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn uống thuốc đàng hoàng, sau đó em cầm ly nước cam lên hút một hơi. Ở chỗ em cũng có nước cam nhưng là cam nhân tạo chứ không phải được vắt ra nguyên chất giống thế này. Hành tinh em sống có công nghệ kỹ thuật rất phát triển nhưng vì thải ra quá nhiều chất có hại cho môi trường, làm biến đổi khí hậu nên hoa màu và thực phẩm đều không sống nổi.

Để cứu vớt nhân loại, các nhà khoa học đã tạo ra thực phẩm nhân tạo thông qua việc nuôi cấy tế bào bằng cách tách tế bào gốc từ động, thực vật sau đó nuôi cấy trong môi trường dinh dưỡng nhân tạo nhằm tạo mô cơ, và mô cơ này có cấu trúc, hương vị giống hệt thịt, cá, rau củ tự nhiên... Ngoài ra còn có phương pháp tổng hợp protein để tạo ra thực phẩm nhân tạo nữa. Thế rồi một trăm năm sau, họ cải tiến chúng thành một thứ gọi là 'dịch dinh dưỡng' với đầy đủ hương vị, chúng không chỉ là nguồn thức ăn chính của nhân loại mà còn tiết kiệm được kha khá thời gian cho việc đi chợ và bếp núc. Lâu dần, nhân loại quên đi hương vị gốc của đồ ăn, quên đi cách nấu nướng và thưởng thức chúng.

Hành tinh xanh này giống DRX của hơn một trăm năm trước lắm. Nơi đây không khí khá trong lành và mát mẻ, có cả đồ ăn ngon nữa.

Nơi đây có tất cả, nhưng tiếc là không có nhà để em về.

Em chợt nhớ đến giấc mơ hồi nãy, sau khi hồi tưởng lại mọi chuyện. Em nhỏ quyết định, vì em là một đứa trẻ ngoan nên em nghe lời các anh, em sẽ mạnh mẽ và sống tiếp.

Sống thay phần họ nữa.

Biết đâu trong thiên hà chứa hàng vạn ánh sao đó, các anh cũng xuyên qua dòng thời gian rồi bắt đầu một cuộc sống mới như em thì sao.

Biết đâu sẽ có một ngày em được gặp họ.

Em nhoẻn miệng cười rồi đi về phía vầng trăng đang tỏa sáng. Em nheo nheo đôi mắt, hẹn ước một vài điều với trăng dưới sự chứng kiến của hàng vạn vị tinh tú lấp lánh trên trời cao.

Sau khi ngắm nhìn một góc nhỏ của thành phố trên ban công, em nhỏ khóa kín hết cửa từ trong ra ngoài rồi trèo lên giường ngủ.

Khuya lắm rồi, Minseokie nên đi ngủ rồi. Mà lạ là tuyến thể của em đỡ đau hơn trước rất nhiều, em cũng không cảm thấy khó chịu nữa, có lẽ là do tác dụng của thuốc hạ sốt nhỉ?

Em cuộn tròn trong chăn ấm, miên man suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng, khẽ hôn lên mái tóc em rồi thủ thỉ, nó cùng hàng vạn vị tinh tú trên trời cao thương bạn nhỏ mới gặp này lắm.

Hôm nay bạn nhỏ vất vả rồi, ngủ ngon nhé!

--

Câu cuối là lời của em muốn gửi đến ZOFGK sau trận hôm nay. Các bạn vất vả rồi, ván sau cố gắng hơn nhé!

Trust you and no regret!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net