1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Tuyết đầu mùa.

Khi Ryu Minseok bước ra khỏi nhà, em nhận ra mặt đất đã phủ một lớp trắng mỏng manh. Nhiệt độ giảm mạnh xuống dưới âm độ, em vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt. Choi Wooje nhanh chóng nhìn thấy em, gọi tên em rồi giục em mau lên xe.

Đã một thời gian kể từ khi em chuyển từ Busan về lại Seoul, thuê một căn hộ ở Namsan, nơi có thể nhìn thấy tháp N Seoul. Nhà hàng thịt nướng cho buổi tụ tập cũng rất gần đây, ngay tại ga Myeongdong. Choi Wooje chỉ tiện đường đến đón em, chứ thật ra đi bộ mười phút đã tới nơi.

Ryu Minseok lên xe mới phát hiện ghế phụ còn có một người nữa. Người đó đang khoác áo phao trên vai, quay lại chào em. Choi Wooje có vẻ căng thẳng, mãi không cài được dây an toàn, người tên Moon Hyeonjun liền nghiêng người qua giúp nó.

Ryu Minseok nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện.


Ba người bước vào quán thịt nướng, đến khi tháo khăn quàng cổ Ryu Minseok mới nhìn rõ khuôn mặt của Moon Hyeonjun. Em có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó, nhưng chẳng thể nhớ rõ là nơi nào.

Lần cuối gặp Choi Wooje là ngày em rời Seoul chuyển về Busan. Choi Wooje đã tiễn em. Lúc đó chẳng ai nghĩ rằng Ryu Minseok sẽ quay lại. Vậy nên vừa biết tin Choi Wooje nằng nặc đòi gặp em cho bằng được.

Moon Hyeonjun sắp phải đi, cuộc hẹn của hắn cũng ở gần đây. Trước khi đi, hắn nói sẽ ghé qua cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua kẹo dẻo vị khúng khéng, có lẽ vì tụi em đã gọi soju. Choi Wooje nhân cơ hội này thú nhận rằng hai đứa đã hẹn hò được ba tháng. Ryu Minseok gật đầu rồi bẹo má nó.

"Trông có vẻ là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn đấy."

Choi Wooje cười xán lạn, sau đó vui vẻ gắp thịt nướng cho Ryu Minseok. Choi Wooje là vậy đấy, ngay cả kẹo giải rượu cũng do Moon Hyeonjun bóc vỏ rồi đút cho ăn.


Trong quán thịt nướng mờ mịt khói, khuôn mặt Ryu Minseok đỏ bừng do lửa than, uống một chút soju, cả người trở nên ấm áp. Tâm trạng em rất tốt, hiếm khi tốt như vậy. Thoải mái quá thành ra uống quá chén. Thịt nướng còn chưa ăn hết, chai rượu đã cạn đáy.

Bộ dạng khi say của hai đứa rất giống nhau, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó, đầu óc lâng lâng, cơ thể khẽ lắc lư, trông rất hạnh phúc... nếu như Ryu Minseok không đột nhiên rơi nước mắt. Cúi đầu khóc không thành tiếng, bờ vai run rẩy lọt vào tầm mắt Choi Wooje. Nó gọi tên em cũng chẳng có phản ứng, như thể không nghe thấy gì, chỉ mải khóc.


Moon Hyeonjun đến, thấy Ryu Minseok quấn mấy vòng khăn quàng cổ, che hết mắt chẳng thấy gì, gục vào vai Choi Wooje bất động, có vẻ đã ngủ mất. Choi Wooje gắp lia lịa, nhồi nhét thịt nướng vào mồm, giải thích rằng mình không muốn lãng phí nên đang cố xử nốt.

Moon Hyeonjun cũng không vội, đưa cho nó cốc trà bảo nó ăn xong hẵng nói.

Làm nào giờ, Moon Hyeonjun cũng uống rượu, sao lái xe về được. Hắn nhìn thời gian chờ đợi trên ứng dụng lái xe hộ, lập tức bấm một số điện thoại.

"Đừng lo. Thằng bạn vừa ăn với anh không uống rượu, nó qua liền giờ."


Đúng là chưa gì đã tới.

Mặc áo khoác phi công, vai phủ đầy tuyết. Choi Wooje ngẩng đầu nhìn anh ta, ấn tượng đầu tiên là người này cao ghê, cao hơn cả Hyeonjun hyung. Nó quay người định gọi Minseok hyung dậy. Người bạn cao lớn kia đi vòng qua giúp đỡ.

"Minseok hyung, đến lúc phải về rồi."

Người bạn cao lớn sững người, bàn tay đang chìa ra lập tức rụt về, quay sang kéo Moon Hyeonjun lại, ra hiệu cho hắn giúp đỡ. Quán thịt nướng quá ấm áp, khăn quàng cổ cũng vậy, lại ngủ say như thế. Ryu Minseok cau mày, lầm bầm cố gắng gạt tay Choi Wooje ra.

"Cậu ta say bí tỉ rồi, không tỉnh nổi đâu."

Choi Wooje nghe vậy nhìn qua, người bạn cao lớn thở dài, phẩy tay ra hiệu hai người xê ra rồi dứt khoát nhấc bổng Ryu Minseok lên sau đó bế người bước ra ngoài. Đi được một nửa còn quay lại gọi Moon Hyeonjun qua mở cửa xe trước. Choi Wooje bị một loạt động tác quen thuộc và chính xác này làm cho sợ chết khiếp, bàn tay đang thanh toán cũng run bần bật.

Nó chạy đến kéo tay Moon Hyeonjun, nhỏ giọng hỏi tên của người bạn đó.

"Lee Minhyeong."

Choi Wooje vỗ trán, mém ngất.


02.

Xe chạy rất chậm và êm ái. Choi Wooje ngồi ở ghế sau, Ryu Minseok ngoan ngoãn cuộn tròn lại ngủ. Lúc lên xe nó đã tranh thủ tháo khăn quàng cổ ra. Lén nhìn Lee Minhyeong qua gương chiếu hậu rồi ngó Ryu Minseok đang mê man bất tỉnh, tay gõ như bay trên màn hình, sau đó điện thoại của Moon Hyeonjun lập tức sáng lên.

Không yên tâm để Ryu Minseok say rượu ở nhà một mình, nên xe chạy về hướng nhà của Choi Wooje. Trong suốt hành trình 20 phút, Choi Wooje đã nắm rõ ngọn ngành.

Mọi việc phải kể từ hai năm trước, khi đó nó mới quen Ryu Minseok chưa lâu, nhỏ nhân viên mới nhờ nụ cười ngây thơ vô hại nhanh chóng nhận được sự yêu mến của đồng nghiệp, thân thiết nhất là Minseok hyung, nhưng chưa đầy hai tháng sau, Minseok hyung đã nói muốn nghỉ việc trở về Busan.

Là vì chia tay với bạn trai. Vốn dĩ không có ý định ở lại Seoul, lại là người Busan, lý do duy nhất để ở lại không còn nữa, nên... nghiễm nhiên muốn rời đi. Trên đường đến nhà anh bé, Choi Wooje đã nghĩ sẵn đủ loại câu an ủi, nhưng kết quả không cần dùng đến. Minseok hyung vốn hay xúc động không mảy may rơi nước mắt, nhưng cười rất khó coi nhờ Choi Wooje giúp đóng gói hành lý. Choi Wooje không biết nhiều lắm, chỉ nhớ người bạn trai cũ tên là Lee Minhyeong.

Nó cũng không ngờ rằng, Lee Minhyeong là bạn của Moon Hyeonjun, còn là bạn học cấp ba, năm ngoái tình cờ gặp nhau ở phòng tập gym rồi nối lại liên lạc.

"Wooje à, em thích Lee Minhyeong đấy hả?"

"Im mồm đi Moon Hyeonjun."

Choi Wooje đau hết cả đầu, Moon Hyeonjun vẫn chưa hiểu mô tê gì, nhưng giờ nó lười giải thích, chỉ cầu mong mọi việc tiếp theo sẽ suôn sẻ.


Choi Wooje thấp thỏm ra khỏi xe, định vòng qua bên kia để kéo Minseok hyung ra. Ông bạn tên Lee Minhyeong đã nhanh tay mở cửa trước, lúc được bế lên, Ryu Minseok còn vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ anh ta.

Lee Minhyeong cau mày.

"Thang máy ở đâu?"

Choi Wooje nghe giọng điệu của anh ta, không hẳn là khó chịu, nhưng rõ là chả vui vẻ gì. Nó chỉ tay về hướng thang máy, thầm nghĩ chắc chia tay không được êm đẹp cho lắm.

Đã 3 giờ sáng, ba người mệt lử đứng trong thang máy. Choi Wooje lo chết được, khi lo lắng nó thích cào vào lòng bàn tay Moon Hyeonjun, hoàn toàn không dám nghĩ Minseok hyung tỉnh dậy và biết chuyện thì sẽ bùng nổ cỡ nào.

Cửa thang máy mở ra, chả khác nào ánh sáng cuối đường hầm, nhưng một câu nói của Ryu Minseok đánh gục nó luôn.


"Minhyeongie."


Choi Wooje không dám quay đầu lại, Moon Hyeonjun thì khác, trợn tròn mắt nhìn Lee Minhyeong với đầy dấu chấm hỏi.

"Đứng đó làm gì? Không thấy đến nơi rồi à?" Lee Minhyeong chẳng thèm bận tâm, nhanh chóng vượt qua giữa hai đứa nó. Moon Hyeonjun dùng khẩu hình hỏi Choi Wooje chuyện gì thế, nó lập tức nhào tới bịt miệng hắn lại, trực tiếp bằng hành động.

Lee Minhyeong dứt khoát đặt Ryu Minseok lên giường trong phòng cho khách. Đột ngột mất đi luồng nhiệt ấm áp khổng lồ, Ryu Minseok tỏ ra khó chịu, nhất quyết không buông vòng tay đang ôm cổ anh, còn cố sức kéo xuống, khiến Lee Minhyeong mất thăng bằng ngã theo lên giường.

Hai đứa ở cửa đứng chôn chân như bức tường.

Ryu Minseok từng có vài lần say xỉn như vậy, khi về nhà quấn lấy Lee Minhyeong như gấu koala không chịu buông. Dùng sức là được, chẳng qua không muốn mà thôi. Vậy nên anh sẽ nằm trên ghế sofa, để Ryu Minseok tùy ý nằm lên người mình, nồng nặc mùi rượu lại còn không yên phận. Lee Minhyeong sẽ hát cho em nghe, vỗ lưng, hôn tóc, nói chung là phải dỗ dành rất lâu mới yên tĩnh lại.

Nhưng lần này, anh không muốn làm vậy nữa.

Hơi dùng sức để gỡ tay Ryu Minseok ra, nhét vào trong chăn.

Lúc tắt đèn, anh nghe thấy Ryu Minseok đang khóc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net