chút phai mờ sót lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----

prologue

title: một thoáng xuân xanh vụt qua trước mắt

author: bơ dầm sữa (callme_bow)

couple: guria (lee min-hyung × ryu min-seok)

warning: ooc, lowercase

mọi chi tiết trong truyện đều là trí tưởng tượng.

cảm ơn vì đã đọc chiếc fic nhỏ này của mình. chúc bạn một ngày tốt lành.

-----

người ta nói "vẻ đẹp không nằm ở đôi má hồng của người thiếu nữ, mà ở trong ánh mắt của kẻ si tình" - câu này đối với lee min-hyung tuyệt đối không hề sai, ryu min-seok chính là chàng thơ của cậu.

-----

cái độ xuân xanh đương thời thiếu niên, gò má mơn mởn đỏ phớt, tóc còn đương xanh, đôi mắt còn in đậm dấu chân của ngây ngô mà chân thành.

làm sao mà lee min-hyung có thể quên được, cái ngày đẹp trời tình cờ ấy.

trong một khoảnh khắc, ánh nhìn của lee min-hyung mang một nét si mê cuồng cuộn, mãnh liệt như cái cách những đóa hướng dương luôn khao khát sự sống hướng về mặt trời, mà cũng thật dịu dàng như ánh tà dương độ đương ráng chiều của cái hè oi ả ròng rã ba tháng trời.

nụ cười của ryu min-seok cứ như nụ hoa lê chớm nở độ tuyết tan mang xuân đến. em một thân tinh tươm, mắt tròn tinh nghịch nhảy loạn nơi chồng sách trên tay. đầu nhỏ đen lay láy, nhấp nhô từng đợt theo quỹ đạo đang xê dịch liên hồi từ thứ em đang bê. một nụ cười được thiết lập để xua tan sức nóng bỏng rát da thịt đang chạy khắp người lee min-hyung.

ryu min-seok thấy lee min-hyung đang nhìn chằm chằm em như sinh vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, khuôn miệng nhỏ nhắn mấp máy đôi ba câu đại loại như đọc sách nhiều sẽ thông minh hơn. bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi lại thấy em thật dễ thương chết đi được.

cái cách em chạm mắt tôi như thể người ta đang bắt quả tang kẻ trộm, nhưng em nào đâu ngờ kẻ trộm đi mất con tim đang phập phồng nơi đấy lòng ngực này lại chính là quý ngài bé xíu đây.

-----

đã vào tiết học mà lòng tôi cứ bồn chồn, nhộn nhạo nỗi niềm khó nói về bóng hình em. liệu giờ em đang vùi mình trong đống sách "sẽ giúp em thông minh" ấy hay em có đang bâng khuâng về dáng dấp nhìn trộm đầy ngớ ngẩn ban nãy của tôi không. ơn trời, tôi mong hơn ngàn vạn lần là có, mặc dù lòng tôi có đang gào thét đầy xấu hổ bởi hành động ngu si ấy.

chuông tan trường, trong đầu tràn đầy ý nghĩ nếu như được gặp em lần nữa, tôi chắc chắn sẽ rối rít thốt lên câu xin lỗi và làm ơn đừng xa lánh tôi. xin em, trái tim này sẽ buồn hẩm hiu biết bao nhiêu.

-----

đúng là ở đời một khoảng thời gian thì sẽ chứng thực được cái câu gì mà "nói đâu linh đó" - đương định bộ nhảy chân sáo ra về vì quá chán chường thì lại bắt gặp được sự thân thuộc nơi em, em ngoan lắm, nằm đánh một giấc say mềm đến độ tất thảy ồn ào lúc tan trường chẳng thể lay động được một thân bé xíu xiu này.


ánh hoàng hôn làm loạn đi sắc trắng nơi da em, khiến nó ưng ửng đỏ xen ánh cam tựa ly trà cam mật ong thơm thoang thoảng. tôi từng hỏi mẹ tại sao lại cho ba uống trà cam mật ong mỗi khi say xỉn, mẹ bảo uống cái thứ nước "thần thánh" này giúp ba con giải rượu đấy.

nhưng e là nó lại vô dụng với tôi rồi, vì đơn giản là thứ trà ấy chẳng "giải" được sự say mê đang âm ỉ trong tôi. ngược lại, càng khiến lòng ngực căng phồng lên và bộ não quái gở của tôi bị gián đoạn, có thể là bộ phận xử lý thông tin đã bị lỗi nên nó khiến tôi nảy sinh nhiều chút cảm giác kỳ lạ. nó đang phản ánh mong muốn của tôi lúc này - môi kề môi, mềm mại một cách đầy cám dỗ.

giờ phút này, chẳng còn tâm trí đâu mà phân vân.

cái hôn phớt nhẹ tựa chuồn chuồn đạp nước thấp thoáng hương vị tuổi trẻ, tan trên đầu môi như loại bọt khí của lon nước ngọt có ga, cũng tựa chai soda chua nhẹ. hay là môi em trời sinh đã có sẵn cái gọi là thanh mát chua ngọt của trái cây xứ nhiệt đới nhỉ.

ơ, hóa ra đây là những gì được nhắc đến trong câu "rồi sẽ có một người khiến con nảy sinh loại cảm xúc kỳ lạ con chưa bao giờ có cho dù người đó có là một bạn nữ hoặc là một bạn nam" - mà mẹ từng nói lúc trải chiếu giăng mùng cùng ba ấy hả?

được rồi, ý mẹ chắc chắn là hôn môi luôn.

cơ mà thích quá, làm lại một lần nữa chắc là không sao đâu nhỉ?

nhỉ?????

đoạn lee min-hyung đang dí sát cái bản mặt điển trai mà thiếu đánh của mình lại gần ryu min-seok, thì bỗng dưng người con trai phía trước lại khẽ động đậy làm lee min-hyung đang làm điều xấu xa giật bắn mình.

lại là khuôn mặt ngơ ngác thương hiệu.


năm giây,

mười giây,

ba mươi giây,

rồi một phút.

lee min-hyung không biết nghĩ gì mà điên cuồng bỏ chạy thục mạng với khuôn mặt đỏ bừng bừng. chỉ còn lại ryu min-seok ngái ngủ với vài động tác nghiến răng nhẹ, rồi lại trở mình, hai tay che đi vệt đỏ đang lan rộng đến mang tai.

hai thiếu niên đầy sức trẻ, lại cùng vì nụ hôn đầu tiên mà mặt đỏ như vườn đào trĩu quả mùa chín mọng.

chẳng ai biết sau đó hai con người ấy đối mặt với nhau như thế nào hay liệu họ có còn gặp lại nhau không?

-----

từ "một mối lương duyên tình cờ nhưng mãi vẫn không được ngả bút."

16.12.2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net