8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Lee Minhyeong không nhận được câu trả lời từ Ryu Minseok, hay nói đúng hơn nó hoàn toàn không biết đáp lại thế nào. Nếu anh ta là một người xa lạ có lẽ nó đã dứt khoát từ chối rồi.

Nhưng khi nhìn vào mắt Lee Minhyeong, Ryu Minseok lại chẳng nói lên lời. Tại sao anh ta luôn nhìn mình với ánh mắt buồn bã như vậy?

Đồng ý? Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu Ryu Minseok một giây. Bỏ qua giai đoạn gặp gỡ, bỏ qua sự mập mờ, liệu hai con người chỉ gần gũi thể xác có tình yêu không?

Trước đây Ryu Minseok cũng từng mơ mộng tình yêu đến với nó. Có thể là một cuộc gặp tình cờ trên đường, hoặc chọn cùng một cuốn sách trong thư viện, hay cùng trú mưa dưới tán ô của một trong hai. Nó nghĩ khoảnh khắc rơi vào tình yêu sẽ đặc biệt như vậy đấy.


_


Moon Hyeonjun và Choi Wooje là những người đầu tiên biết chuyện Lee Minhyeong theo đuổi Ryu Minseok. Để có thể đi ăn riêng với Ryu Minseok, Lee Minhyeong đã mua chuộc Moon Hyeonjun để gã rủ rê Choi Wooje mỗi ngày.

Lúc đầu Moon Hyeonjun đã nghĩ ngày nào cũng đi ăn với cùng một người thì chán lắm, nhưng Choi Wooje khi ăn quá đỗi đáng yêu, hai má phúng phính hệt một chú sóc con đang đeo kính.

Choi Wooje thì chả bận tâm chuyện đi ăn cùng ai, thậm chí nhỏ còn thích thú khi thấy Minseok hyung rõ ràng muốn đi ăn với Lee Minhyeong nhưng vẫn mạnh mồm hỏi nhỏ muốn đi cùng không.

Với lại đi ăn với Moon Hyeonjun được Lee Minhyeong bao tất. Dù bản thân chả thiếu tiền nhưng sao có thể bỏ lỡ cơ hội bào tiền tư bản chứ?


"Liên Minh Huyền Thoại? Tôi chơi hơi bị siêu đấy nhé."

"Nếu chơi game sớm hơn không chừng đã đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, anh không có cơ hội gặp tôi đâu."

"Biết đâu giờ này tôi đã vô địch thế giới rồi cũng nên."

Ryu Minseok vừa ăn vừa lúng búng nói, chả cường điệu tí nào. Từ khi bắt đầu tiếp xúc với Liên Minh Huyền Thoại, nó đã thể hiện kỹ năng chơi game cực cao.

"Thế tối nay Minseok chơi với tôi đi. Tôi hay chơi AD, Minseok muốn chơi support không? Không thì tôi chơi hỗ trợ cũng được."

Lee Minhyeong ăn nhanh hơn nên đang ngồi bóc quýt.

"Nào cũng được, quan trọng là anh có thể phối hợp được với tôi hay không thôi?"

"Được chớ sao không. Nếu là cậu thì hai đứa mình sẽ là cặp đôi đường dưới số một thế giới đấy."

Lee Minhyeong không ngẩng đầu lên, cười cười bóc quýt sạch sẽ rồi đưa cho Ryu Minseok.

"Chơi nhé?"

Ánh nắng ban trưa chiếu rọi làm người ta cảm thấy ấm áp, quả quýt trong tay Lee Minhyeong chuyền qua cũng mang theo chút hơi ấm. Không quá chua, còn xen lẫn chút dư vị ngọt ngào.

"Tôi còn lâu mới dễ dàng chơi game với người khác nhé."

"Ai anh cũng chơi được à?"

Miếng quýt vỡ ra trong miệng, Ryu Minseok cười nói, mái tóc trắng gần như trong suốt,

"Đâu có, nhưng nếu là Minseok thì bảo tôi đổi tên để duo cùng cũng được luôn."


Còn nói chuyện gì nữa nhỉ?

"Dạo này Doongie hay sủa lúc nửa đêm lắm, có làm phiền cậu không?"

"Nửa đêm á? Tôi ngủ say lắm, với lại cách âm khu chung cư của tụi mình cũng khá tốt mà, đừng lo, shhhh..."

Canh thịt bò cay khiến Ryu Minseok như cún con lè lưỡi ra quạt lấy quạt để, vội vàng tìm nước uống nhưng sao quán này chỉ có nước nóng vậy trời! Cả trăm, không, cả ngàn quán Hàn làm gì có chỗ nào chỉ có nước nóng như vầy chứ, thế mà hôm nay Ryu Minseok lại gặp phải mới ghê

"Uống cái này đi."

"May là cách âm tốt, chỉ sợ phiền tới giấc ngủ của hàng xóm thôi. Hồi trước Doongie có vậy đâu."

Ryu Minseok nhận lấy cốc nước của Lee Minhyeong, uống một ngụm lớn, đợi cảm giác rát bỏng trên đầu lưỡi dịu xuống mới nói:

"Hay nó bị stress? Hoặc là dạo này ít được ra ngoài? Gần đây anh bận dự án nên hay về muộn còn gì."

"Ừa ha, dạo này thời gian ra ngoài chơi chỉ còn một nửa, chắc làm Doongie không vui rồi."

"Ghen tị quá đi, mấy đứa nhà tôi đều ở Busan, chả biết bao giờ mới được về để sờ mó tụi nó nữa?"

Ryu Minseok vươn vai, nhớ đến ba chú cún con ở nhà. Chó là loài động vật đáng yêu và dễ thương nhất trần đời.

Chúng sẽ nhìn bạn bằng đôi mắt long lanh, sau đó cọ mũi lên người bạn, còn có bộ lông mềm mại cho bạn vuốt ve. Chúng sẽ luôn nghĩ về bạn dù bạn có ở nơi đâu, trong lòng cún con chỉ có bạn mà thôi.

"Thế Minseok muốn đi dạo cùng tôi không? Ngay dưới chung cư thôi, sau bữa tối ấy? Doongie ngoan lắm, lâu lâu mới chạy lung tung à."

Lee Minhyeong gắp một miếng lá vừng cho Ryu Minseok, thấy tai nó dần đỏ lựng lên.

"Ừm..."

À, khoảnh khắc rơi vào tình yêu cũng có thể là một ngày rất đỗi bình thường.


_


"Alo?"

Buổi tối đang dắt chó đi dạo cùng Lee Minhyeong, Ryu Minseok nhận được cuộc gọi từ Moon Hyeonjun.

"Minseok à, buổi họp lớp đại học... mày đi không?"

Giọng của Moon Hyeonjun nghe có vẻ dè dặt.

"Thằng đó có đi không?"

Ryu Minseok dừng bước, Lee Minhyeong đi trước vài bước, nhận ra nó không theo kịp lập tức quay lại nhìn, Doongie cũng buộc phải dừng lại.

"Hình như nó là người tổ chức đấy. Dạo này sống tốt lắm nên chắc muốn khoe mẽ ấy mà. Mày biết thừa loại người như nó còn gì."

"Thế thì tất nhiên tao phải đi rồi, phải xem thứ rác rưởi đó sống tốt cỡ nào chứ."

Hiếm khi Ryu Minseok bày ra biểu cảm mỉa mai như vậy.

"Nghe bảo còn dắt ông sunbae kia đi cùng nữa đấy."

"Sunbae nào?"

"Thằng cha mày đi ăn cùng một lần rối tuyên bố mày đang theo đuổi hắn ấy."

"Nhớ rồi, đúng là nồi nào úp vung nấy."

"Mày thực sự muốn đi à?"

"Chứ gì nữa."

"Nhưng mà tao không đi được, mày đi một mình được không đấy? Hay rủ thêm ai đi cùng đi? Lee Minhyeong thì sao?"

"Mắc gì kêu anh ta? Tới đó giới thiệu như nào, đây là đồng nghiệp của tôi, đến ăn chực một bữa à?"

"Sao hyung bướng thế? Cứ bảo Lee Minhyeong là bạn trai của anh đi!'

Đầu dây bên kia chuyển sang giọng Choi Wooje, sau đó đổi lại thành Moon Hyeonjun.

"Tao thấy như vậy cũng là một ý hay đấy."

"Tính sau đi."

Nó đá một viên sỏi trên đường, viên sỏi lăn lọc cọc đến trước mặt Lee Minhyeong, anh ta đứng đó đá ngược lại.

"Mày đừng tưởng mình ngon. Thằng ranh kia xảo quyệt lắm, có khi tổ chức buổi họp lớp lần này để chơi mày đấy."

"Yên tâm, tao lớn rồi."

Ryu Minseok cúp máy, rồi lại đá viên sỏi về phía trước.


_


"Ô kìa~ không phải Ryu Minseok hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu đây sao. Sao hôm nay lại hạ giá đến đây thế?"

Ryu Minseok ngồi im, cố kìm chế không hất ly rượu vang lên mặt tên đó. Đã lâu không gặp mà vẫn khó ưa như xưa.

"Tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra một chút. Dạo này tôi tăng ca mệt mỏi lắm, sợ cầm ly rượu không nổi lỡ tay đổ lên người cậu đấy."

Cuối cùng nó vẫn quyết định tự mình đến dự buổi họp lớp lần này. Có những chuyện dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không nên dễ dàng bỏ qua.

"Ầy, bạn Ryu đừng giận. Thật ra bọn tôi tổ chức buổi họp lớp lần này để mọi người cập nhật tình hình hiện tại của nhau thôi mà. Bạn học với nhau cả, nên giúp đỡ nhau chứ."

Kẻ lên tiếng mặc một bộ vest màu xanh nhạt, phong cách ăn mặc khá giống Ryu Minseok, càng khiến nó ghê tởm hơn

"Ghê vậy, giúp đỡ lẫn nhau cơ à? Tôi lại không có thói quen giúp đỡ mấy tên vu khống đâu."

Ryu Minseok đứng dậy, hôm nay có rất nhiều bạn học đến dự, tên đó chắc cũng không ngờ Ryu Minseok đã hạ quyết tâm từ lâu, chỉ cần có cơ hội sẽ không ngần ngại trả đũa.

"Mọi người chú ý này."

Ryu Minseok gõ nĩa lên ly rượu vang, hắng giọng.

"Mặc dù tôi không biết tại sao hôm nay các cậu lại thừa thời gian đến buổi họp lớp chán ngắt này, nhưng tôi đoán chắc hẳn ai cũng muốn thu được gì đó từ bữa tiệc này."

"Ai cũng biết tôi hiện đang làm phát triển game cho một công ty, nên chắc chả ai quan tâm đến chuyên này đâu ha. Hẳn là các cậu hứng thú với chuyện tôi thời đại học là kẻ lấy tình đổi điểm, dan díu với trợ giảng đồng thời đong đưa với cả đống người hơn nhỉ."

"Vốn thanh minh chuyện này không cần thiết cho lắm, nhưng có người cứ cố tình làm phiền tôi, muốn bày trò để hạ nhục tôi."

"Người không chia tay mà vẫn chat chit với trợ giảng, rồi chơi game tương tác mỗi ngày, muốn làm kẻ lấy tình đổi điểm nhưng bị từ chối, vẫn luôn là người đang đứng trước mặt tôi đây."

"Lúc đó bị kỷ luật phải viết bản kiểm điểm, cậu ta đã khóc lóc sướt mướt như đàn bà, cầu xin tôi đừng nói ra. Đến hôm nay chẳng biết bị gì còn dám xuất hiện trước mặt tôi."

Ryu Minseok nói xong, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác nói ra hết thật sảng khoái. Hồi trước còn quá trẻ, bị vu khống cũng chỉ biết trốn trong ký túc xá chịu đựng, nếu không nhờ Sanghyeok hyung và mọi người khuyên bảo giúp đỡ, có lẽ nó đã bị thằng khốn này lôi xuống bùn.

"Ryu Minseok! Chính mày mới là đứa không biết xấu hổ trước. Rõ ràng mày không thích tiền bối nhưng vẫn níu kéo anh ấy, là mày cố tình mồi chài anh ấy."

Tên kia đỏ bừng mặt, như bị chọc trúng tim đen, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó liền kéo người ngồi cạnh đứng dậy, ôm rịt lấy tay người kia.

"Ha! Ryu Minseok, hôm nay mày đến đây vì nghe nói sunbae cũng đến chứ gì? Sunbae còn lâu mới thèm để mắt tới mày lần nữa nhé!"

Ryu Minseok đảo mắt khinh thường:

"Sunbae?...tôi tưởng hồi trước tôi chủ động nói chuyện với anh chưa tới mười lần mà nhỉ? Đến tin nhắn KakaoTalk của anh còn chả buồn rep, xin hỏi tôi mồi chài anh kiểu gì thế? Bằng sóng não à?"

Người bị ôm ngượng ngùng rút tay ra, nín họng. Thời điểm đó tinh trùng thượng não, thấy người đẹp là không thể rời mắt, người ta nhìn mình một cái cứ tưởng liếc mắt đưa tình, rep lại tin nhắn cứ ngỡ đang ngầm ra hiệu.

"Ryu Minseok!"

Một cái tát nhắm thẳng vào mặt Ryu Minseok, nó theo bản năng lấy ly rượu chặn lại. Tránh được cái tát nhưng ướt nhẹp quần áo. Đụ má, đồ mới mua.

"Chào mọi người, mong là tôi không đến trễ."

Cửa phòng bật mở, mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa. Lee Minhyeong mặc bộ đồ tương tự Ryu Minseok bước vào. Nhìn thấy vết rượu vang đỏ trên áo Ryu Minseok, rồi nhìn không khí căng thẳng trong phòng và bàn tay chưa kịp rút lại của ai đó, lập tức hiểu ra vấn đề. Nụ cười lịch sự trên môi tắt ngúm.

"Coi bộ tôi đến rất đúng lúc nhỉ, vừa kịp đưa Minseok nhà tôi về."

Nhà tôi, đúng là một từ thú vị, 1+1=1, biến hai người thành một thể, thân thiết ghê chưa.

Lee Minhyeong lấy ly rượu trong tay Ryu Minseok, đặt cái cạch rõ to lên bàn, rồi nắm tay Ryu Minseok kéo nó đi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh ta dừng lại, thả tay Ryu Minseok ra, quay lại bàn ăn, bày ra nụ cười đặc trưng của mình nói với người bên cạnh:

"Xin thứ lỗi."

Sau đó, anh ta cầm ly rượu chưa kịp uống của người đó đổ lên đầu kẻ vừa định tát Ryu Minseok.


_


Trên đường lái xe về nhà, Lee Minhyeong không ừ hử với Ryu Minseok câu nào. Dù Ryu Minseok có chủ động bắt chuyện cũng chẳng thèm trả lời, thế là nó đành im lặng.

Đến bãi đỗ xe, Ryu Minseok định bước xuống thì Lee Minhyeong đã khoá trái cửa xe lại. Hai đứa cứ giằng co như vậy cho đến khi Lee Minhyeong lên tiếng, giọng nói không kiềm được tức giận:

"Ryu Minseok, sao lại không nói cho tôi biết? Cậu bị đần đấy à? Biết thừa cố tình gọi cậu đến mà vẫn cứ lao vào?"

Ryu Minseok sững sờ. Lee Minhyeong hiếm khi gọi cả tên lẫn họ của nó, hình như từ lần đầu tiên gặp mặt, người này đã gọi nó là Minseok như thể đã quen biết từ lâu.

Không thấy Ryu Minseok trả lời, Lee Minhyeong quay đầu sang nơi khác, nhìn nó qua kính chiếu hậu.

Cần cổ mảnh khảnh hơi rụt lại, trên mặt kính mái tóc bạch kim vẫn rất nổi bật, nốt ruồi nơi khóe mắt như mờ đi, đang vô thức cắn môi dưới. Chiếc áo sơmi bị một vết rượu vang lớn, có lẽ dính vào da khó chịu nên nó đã cởi hai cúc áo phía trên, để lộ xương quai xanh trắng trẻo nhuộm đỏ bởi rượu vang.

Lee Minhyeong tháo dây an toàn của mình, rồi cởi dây an toàn của Ryu Minseok. Nó cứ ngỡ hai đứa sẽ xuống xe, nhưng tay vừa chạm đến tay nắm cửa đã bị kéo lại. Lee Minhyeong cắn lên xương quai xanh của nó.

"Lee Minhyeong!"

Dễ dàng khống chế hai cổ tay, Lee Minhyeong liếm lên vết rượu vang. Rượu vang đã khô để lại một lớp mỏng trên da như phủ đường, nhưng lại thẫm đẫm mùi rượu.

Đầu lưỡi cảm nhận được vị nho chín sau khi lên men, răng nanh miết nhẹ, tạo thành một vệt đỏ trên vết rượu sắp khô. Nếu Lee Minhyeong mạnh tay hơn một chút, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

"Lee Minhyeong! —— "

Bắp chân Ryu Minseok căng lên, cứng đờ trong không gian rộng rãi. Vết rượu dần được liếm sạch, nhiệt độ trong xe như tăng lên. Rõ ràng chưa uống hết một ly nhưng dường như đầu óc của nó đã bị chất cồn xâm chiếm.

Cơn nóng quen thuộc dần bốc lên, nước bốc hơi, môi khô khốc. Ánh đèn trong hầm để xe không quá sáng, Lee Minhyeong không bật đèn trong xe, cứ thế nhìn nó, tim nó như thắt lại dưới ánh mắt chuyên chú ấy.

Lee Minhyeong ngồi thẳng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ. Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh ta ấn vào bên trong tay vịn, khóa cửa xe mở ra cái cạch.

"Minseok xuống xe được rồi."

Ryu Minseok không động đậy, không gian trong xe trở nên im lặng. Lee Minhyeong nhoài người định giúp nó mở cửa, nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy.

Trong giông bão, nhất định sẽ có một người bị cuốn trôi.

"Lee Minhyeong..."

Giọng nói chuyển sang một tông màu hoàn toàn khác, mềm mại ngọt ngào, pha lẫn chút sốt ruột, như muốn gửi tín hiệu đến cho hắn.

Vậy nên, Lee Minhyeong hỏi:

"Muốn tôi chịch em à?"

Khi động từ đó thoát ra khỏi miệng anh ta, bụng dưới Ryu Minseok thắt lại, cơ thể khẽ vặn vẹo, quần lót đã thấm ướt.

Những đầu ngón tay đè lên tay Lee Minhyeong trở nên trắng bệch, nó đang kháng cự với cơ thể nhưng chưa bao giờ giành được chiến thắng.

Lòng bàn tay mướt mồ hôi, dục vọng trỗi dậy trong cơ thể, một góc linh hồn đã bị ham muốn xâm chiếm. Một màn sương dày đen đặc phủ lên đôi mắt trong veo của Ryu Minseok.

Thành thật ghê, chỉ khi dục vọng dâng trào Ryu Minseok mới thành thật như vậy. Nếu trong mắt Ryu Minseok còn sót lại chút tỉnh táo, nó sẽ thấy được cả lồng ngực mình cũng đang run rẩy.

Lee Minhyeong hỏi: "Hôm nay muốn tôi đâm mấy ngón?'

Hơi thở phả vào ngực, như một tia lửa rơi lên đống cỏ khô. Ngọn lửa bùng lên trong đáy mắt không hề che giấu, lập lòe ánh đỏ hệt như ánh lửa trong đêm.

"Anh... tự quyết định đi."

Lee Minhyeong khẽ nhướng mày, "tự quyết định" có nghĩa là , chỉ cần Ryu Minseok chịu được, miễn là Lee Minhyeong thích, thì dùng bao nhiêu ngón tay cũng được, muốn đâm sâu bao nhiêu tùy ý?

Nhưng nếu thật sự muốn Lee Minhyeong thỏa mãn, thì không chỉ dừng lại ở ngón tay.

Bàn tay từ eo trượt thẳng xuống, kéo quần lót đã ướt sũng ra. Hắn biết mình phải từ từ tiến tới, lần đầu là một ngón, lần thứ hai là hai ngón... vậy hôm nay sẽ là...

"Tôi sẽ dùng ba ngón tay, vậy nên chúng ta hãy nhanh lên."

Chỉ một câu báo trước, không có lời thoại thừa thãi, chẳng có màn dạo đầu, một lần đến tận cùng.

"Ưm...a!"

Có lẽ cơ thể khao khát đã lâu không được thỏa mãn, sự đột ngột này khiến từ trước đến sau của Ryu Minseok lên đỉnh ngay lập tức, tinh dịch bắn lên tay áo sơ mi của Lee Minhyeong.

"Ư...a...!"

Hai chân khép chặt, kẹp lấy tay Lee Minhyeong, cơ thể run lên từng chặp. Trong cơn cực khoái, Ryu Minseok co người, lưng còng xuống, ôm chặt cánh tay của Lee Minhyeong như đang níu lấy khúc gỗ trong biển dục vọng, cố gắng bám víu để lên bờ.

"Dạo này em không tự chơi nữa à?"

Ryu Minseok gần như bật khóc vì lên đỉnh, đối mặt với câu hỏi của Lee Minhyeong nó không biết anh ta muốn nghe câu trả lời nào.

Từ sau khi được anh ta chạm vào, nó không thể đạt đến cực khoái khi dùng đồ chơi nữa. Chẳng rõ vấn đề nằm ở đâu, dù có kẹp chặt thế nào vẫn luôn thiếu một chút...

Ryu Minseok không biết mình thiếu mất cái gì. Là độ dài của một đốt ngón tay, là hơi thở nhẹ nhàng bên tai... hay là ánh mắt khó hiểu làm nó xao động khi bốn mắt gặp nhau.

Rốt cuộc Ryu Minseok chỉ đỏ mặt gật đầu. Lee Minhyeong không nói gì nữa, trực tiếp đâm hai ngón tay vào.

"Ha!...Ưm! A..."

Bất ngờ sáp nhập khiến vách tràng co rút, quấn lấy ngón tay hắn.

"Ưm..a...đầy..."

"Đầy?"

Lee Minhyeong khẽ cười:

"Lần trước cũng thế mà? Không thích hở?"

Ngón tay dài xoáy vào bên trong, rồi xoay lại, dùng đầu ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm sâu bên trong hậu huyệt của Ryu Minseok.

"Ư...ưm...a...a!"

Nước dâm tuôn chảy từ lỗ sau, câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa. Nếu không thích thì vừa rồi nó đã không níu lấy tay hắn, càng không mở rộng chân cho hắn thêm lần nữa.

Hậu huyệt của Ryu Minseok siết chặt, mỗi lần hắn rút ra lại vội vàng cuốn lấy. Thậm chí khi hắn thêm ngón tay thứ ba vào, nước dâm đã chảy đầy lòng bàn tay hắn. Vách tràng nóng bỏng như muốn nung chảy đầu ngón tay.

Ryu Minseok nhớ lại câu hỏi của Lee Minhyeong rằng anh ta...có được không? Dường như nó không dám trả lời. Nó luôn cực kỳ nhút nhát mỗi khi đối diện với Lee Minhyeong trong những lúc như thế này.

Hoặc có lẽ vì biết cơ thể mình khao khát anh ta, Ryu Minseok không kìm được muốn "lấy lòng" anh ta. Một giọng nói trong sâu thẳm tâm hồn nó mách bảo: Nếu ngoan ngoãn hơn một chút, anh ta sẽ cho nó nhiều thêm một ít.

Nhưng rốt cuộc điều này có nghĩa là gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC