B - Mười lăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại trường học sau 5 ngày khiến Minseok có chút kháng cự việc đến trường, đặc biệt là khi tình huống hiện tại của nó có lẽ là có chút bi thảm trong mắt người khác.

Minseok trước giờ luôn là đứa hay nhạy cảm với những thành kiến mà người khác tự mang lên cho mình, tỷ như việc gần đây bạn học thường hay đưa ánh mắt thương hại về phía nó.

Sáng nay dù đã cố tình đến lớp muộn hơn bình thường để tránh đi những lời hỏi thăm từ mọi người, nhưng vừa vào lớp nó đã chạm ngay ánh mắt lên của Moon Tae Joon.

Sâu trong đáy mắt ánh lên sự mong ngóng, sự mong ngóng này dường như đã nhanh chóng chuyển từ đáy mắt Tae Joon sang người Minseok biến thành một áp lực vô hình.

Nhưng rất may, Tae Joon không sỗ sàng hỏi thăm, chỉ mang ý cười vẫy tay chào nó, nếu bỏ qua điều khó nói kia của nó và cậu, thì chắc hẳn Tae Joon chính là một cậu bạn bàn trên lý tưởng, lúc nào cũng vui tươi, nhiệt tình và rất biết chừng mực.

Giờ nghỉ giải lao, Tae Joon rinh nguyên chồng vở và tài liệu của mình đặt lên bàn của nó.

Minseok còn chưa kịp hiểu ý thì cậu đã giải thích.

"Mình muốn chép lại hộ cậu luôn nhưng lại sợ cậu không muốn nên... chữ mình không đẹp nhưng vẫn dễ đọc" - Tae Joon vừa nói vừa lật lật trang vở ra minh chứng

Đúng là đám lửa hung hãn toàn bộ sách vở của Minseok, tuy nhiên, bằng cách thần kì nào đó, hôm qua anh Minhyung đã mang lại cho nó đầy đủ sách và vở chép cùng tài liệu.

Chắc chắn không phải là anh ấy viết, vì mấy hôm nay hai người dính sát lấy nhau. Trong khi cả bài giảng hôm qua cũng có mặt trong vở rồi. Cậu có chút nghi ngờ rằng anh trai ở nhà lại dùng sức mạnh tư bản để mang vở về cho cậu

Minseok nhận ra dường như càng lúc cậu càng vô thức mà chấp nhận sự bảo bọc từ người đó, thứ mà trước đó không lâu cậu vô cùng cự tuyệt nó.

Mang theo chút khó tin cùng thất vọng Tae Joon chán nản ôm lại chồng vở nhét vào hộc bàn.

Sợ cậu bạn cho rằng bản thân chê lòng tốt của cậu nên Minseok nghĩ một hồi lại lên tiếng nhờ cậu giảng lại một số chỗ khó hiểu trong bài giảng mấy ngày vừa qua.

So với cậu có lẽ Tae Joon có phần giống trẻ con hơn, mọi vui buồn lo lắng điều biểu hiện quá rõ ràng và gần như lập tức trên mặt câu. Ánh mắt chán chường ban nãy lại nhanh chóng lấy lại ý cười, đầu gật lia lia như sợ cậu đổi ý.

Hậu quả của việc nghỉ học khiến cho Minseok phải ngồi lại lớp cùng Tae Joon đến tận giờ bảo vệ gõ cửa đuổi, hai đứa mới tò tè xách cặp ra về.

Lúc ra khỏi cổng trường đã là hơn 9 giờ tối, ra khỏi ngã rẽ thứ 2 thì nó và Tae Joon đã chào tạm biệt nhau. Sau mấy ngày mưa liên tục, làm cho màn đêm ở Taka lúc nào cũng được treo lên 1 lớp sương mờ mù mịt, con đường về của Minseok chạy dọc ven biển lúc này không có lấy một bóng người, không gian tĩnh mịt làm nó chỉ nghe được tiếng sóng vỗ dữ dội đang đập vào bờ, khoảng không trước mặt khó nhìn lại còn thêm những ánh đèn đường yếu ớt thậm chí có đoạn hỏng liền tù tì 2 - 3 cây đèn liên tiếp, khiến Minseok chỉ dám chạy chậm rãi, ám ảnh ngã xe lần trước vẫn còn đeo bám nó.

Vượt qua được đoạn đường bờ biển với tiếng sóng biển xa xôi, Minseok mới để ý đến tiếng bánh xe lăn bánh chậm rãi ngay phía sau.

Những sự việc gần đây làm nó bắt đầu lo nghĩ nhiều hơn, cảm giác người ở phía sau có chủ ý đi theo nó cả đoạn đường trước cả đoạn đường ven biển, tiếng sóng vỗ đã làm nó không phát hiện ra, vả lại nó chạy chậm như vậy, đường lại vắng, không lý nào người nọ không thể vượt mặt. Trừ khi người ta cũng nhát cấy như nó.

Thử là biết, Minseok cố tình tăng tốc, rồi cố dùng giác quan để cảm nhận tốc độ của người phía sau, có lẽ có chút ngạc nhiên nên mất vài nhịp xe phía sau mới bắt đầu tăng tốc.

Cuộc rượt đuổi không hẳn là quá nhanh nhưng với Minseok nó chẳng khác gì Fast & Furious cả, cảm nhận đối phương dường như rơi vào chiếc bẫy tốc độ của mình, cổng nhà đã ở ngay trước mắt, nhưng Minseok vẫn cứ thể đạp nhanh rồi đột nhiên thắng gấp ở trước cổng nhà anh Minhyung.

"Két"

"Két"

Vẫn là trễ vài nhịp. Giờ chỉ cần quay đầu lại là có thể bắt người, nhưng tiếng gọi trong nhà thu hút sự tò mò của nó hơn.

"Tae Joon? Mày lại đến đây làm gì?" - Là Moon Hyeon Jung.

Minseok nghe cái tên quen thuộc lập tức quay đầu. Đôi mắt đầy ngạc nhiên và khó hiểu nhìn cậu.

Mặt Tae Joon tái mét như tên biến thái bị bắt tại trận. Dẫu cho ý là tốt nhưng cậu biết, cậu tiêu rồi. Minseok chính là kiểu người ghét nhất người khác vượt quá giới hạn, thậm chí cậu còn làm điều đó đến 2 lần rồi.

Chuyện là gần đây vì thấy Minseok cứ liên tục gặp chuyện xui xẻo nên Tae Joon chỉ muốn chắc chắn rằng Minseok sẽ về nhà an toàn.

Moon Hyeon Jung vốn không là kẻ chưa hiểu chuyện gì nên cứ liên tục vỗ vai khen em họ thật biết lo lắng cho bạn học, rất có triển vọng gia nhập hàng ngũ cảnh sát vì dân, vì nước.

Chỉ có Minhyung cạnh bên lặng lẽ quan sát thái độ của cậu nhóc đối diện, âm thầm phân tích xem nhóc con có đang vui hay không.

Sau khi anh em nhà họ Moon kéo nhau ra về, Minseok vào nhà thì thấy bàn ăn vẫn còn y nguyên, đoán chừng chưa hề động đũa.

Anh là đang chờ mình sao? Lập tức trong đầu nó tự hỏi.

Không để câu thắc mắc treo lửng, Minseok hỏi.

"Chỗ này là chừa cho em hết hả?"

"Cho hai chúng ta, còn không nhìn ra phần ăn cho hai người, có phải nhóc đói đến muội mị rồi không?" Minhyung nói thôi chưa đủ, còn tiến lại gần dùng hai tay áp vào mặt nó, nựng lấy khuôn má dường như đã ốm đi đôi chút vì sự vụ mấy ngày qua. Gương mặt ghé sát hơn, xem chừng đang quan sát xem nhóc con này đã ốm đi bao nhiêu rồi.

Minseok trong phút chốc vì khoảng cách quá gần mà không khống chế, đặt tầm mắt mình vào đôi môi của người đối diện, suy nghĩ trong đầu cũng sắp trôi đi qua giới hạn cho phép.

Rất may, Minhyung đã kéo suy nghĩ đó cùng sự lơ đễnh của nó về với thực tại.

"Lần sau, đừng về khuya như thế nữa, Tae Joon nói cũng có ý đúng, nếu có lỡ về muộn phải gọi cho anh."

Minhyung vẫn chưa rời tay, chỉ là đã đứng thẳng người lên, khoảng cách giữa hai người đưa kéo giãn giúp Minseok bừng tỉnh.

"Em đã báo anh là em về muộn rồi mà"

"Gọi ở đây là gọi anh đến đón. Nhóc bị khờ à."

"Ò" - Minseok gật gật đầu như đang tiếp thu mà dường như không nhận ra chính mình đang vô thức đồng ý với điều mà Minhyung vừa đưa ra.

Ngay lúc này điện thoại nó nhảy thông báo liên tục, màn hình tuy không hiện tin nhắn như vẫn hiện tên người gửi.

Lại là Moon Tae Joon.

Vì lần nói chuyện trước đó về mối quan hệ của hai đứa nó, Minhyung đã bị Minseok gặt không còn một cái gì nên lần này liền có chút trở ngại tâm lý, anh vừa muốn nói, vừa sợ nói ra lại chọc cáu nhóc con.

Nhưng nỗi tò mò dâng lên khiến cõi lòng anh ngứa ngáy, nhất là khi người đối diện tập trung đọc tin nhắn quá lâu, không chịu được bèn hỏi vu vơ.

"Ở lớp học nhóc có chơi thân với ai không?"

"Thân cỡ nào?" - Minseok hỏi lại, mắt vẫn dán vào điện thoại

"Cỡ thân nhất lớp"

??? Dù so sánh quá khó hiểu nhưng Minseok vẫn đáp lại.

"Cỡ như Wooje thì không có"

"Moon Tae Joon thì sao" - Minhyung vừa hỏi, vừa tập trung làm nóng thức ăn, thể như anh đang hỏi một câu hỏi vu vơ tiếp đà câu chuyện

"Anh là đang tò mò mối quan hệ của em với Tae Joon?"

Minseok buông điện thoại xuống, ngước mặt lên, nhíu mày nhìn anh, nhưng lời nói không mang hàm ý kết tội gì, lại còn có chút thoải mái trong đó.

Thấy thế Minhyung cũng được nước làm tới, anh dừng tay nhìn nó chăm chăm như đang chờ đợi câu trả lời.

"Chỉ là bạn học tốt."

"Bạn học?"

"Uhm, nghĩa là khó có thể trở thành kiểu quan hệ bạn bè sau khi ra khỏi cổng trường"

Minhyung nghe vậy cũng chỉ "Ồ" 1 tiếng rồi không hỏi gì thêm, vui vẻ quay lại làm việc dang dở mà không hay biết Minseok ngồi ở bàn ăn đang âm thầm nhìn anh mỉm cười.

Mình có nên hy vọng không đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net