B - Sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nãy mày đứng nói chuyện với ai vậy?"

"Nhóc hàng xóm, cháu ngoại của bà Da-som"

"À, lý do lần này mày về lại đây là để thăm bà ấy đúng không? Tao nghe Hanie bảo thế"

"Uhm"

"Thế định ở đây bao lâu"

"Cũng chưa biết có thể vài ngày, nhưng cũng có thể lâu hơn" - Minhyung ngắm nhìn quang cảnh xung quanh vừa quen thuộc lại vừa xa cách. Tám năm trôi qua lâu cũng không lâu, nhưng cũng không hề nhanh, nó đủ làm ký ức về lần cuối anh đi qua con đường này cũng mơ hồ đi ít nhiều.

Nhưng đó chỉ là một phần ký ức nhỏ bị phai mờ, còn nhiều thứ khác dườn như vẫn rõ mồn một trong đầu anh như mới hôm qua.

Buổi họp lớp cùng mấy người bạn cấp 3 cũ, không quá đông đúc, vì cũng chẳng mấy ai nán lại vịnh biển này, Hanie ngồi ở phía đối diện Minhyung, nét mặt sượng sùng, anh biết thái độ đó tất nhiên không phải vì lý do lâu ngày không gặp.

Không quá thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng Hanie cũng có liên lạc với Minhyung, nhưng chủ yếu là mấy chuyện quan trọng, lần gần nhất chính là lúc bà Da-som bị té, cô biết với Minhyung, bà Da-som chẳng khác gì gia đình nên khi biết tin cô đã nhắn cho anh.

Rồi dường như mọi thứ chính là thời điểm, ngay lúc Minhyung đang cảm thấy mốt đi nhiệt huyết với công việc hiện tại, lời nhắn của Hanie làm anh nhớ đến bà Da-som. Quyết định nghỉ việc được đưa ra nhanh chóng nhưng không hề tuỳ hứng, lần đầu tiên sau 8 năm anh quay lại Hàn Quốc, quay lại Kara*

*Địa danh hư cấu

"Mình nghe Hyeon Jun bảo giờ cậu là bà chủ quán cà phê rồi hả? Lần trước nói chuyện, không nghe cậu nhắc tới" - Minhyung bắt chuyện trước để giúp Hanie bớt ngại

"Ò, quán nhỏ thôi, chủ gì chứ, mình và chị mình cùng mở" - Hanie cười cười đáp rồi hỏi tiếp - "À, cậu đến thăm bà Da-som chưa?"

"Uhm sáng nay mình có ghé qua rồi, nghe y tá bảo mấy ngày trong tuần thường có một cô gái trạc trạc tuổi mình hay ghé vào thăm bà. Mình đoán đó là cậu"

"À, mấy ngày trong tuần vắng khách mình hay ghé qua. Minseok đi học cả ngày tối vào bệnh viện chăm bà nên mình muốn giúp em một tay"

Mấy năm qua nỗi day dứt trong lòng Hanie chưa hề nguôi ngoai, lẽ ra kế hoạch của cô là sẽ rời khỏi nơi này sau khi tốt nghiệp, nhưng cuối cùng vì lới nói năm đó của Minhyung mà cô đã quyết định ở lại đây, ở cạnh chứng kiến Minseok bình an trưởng thành. Ít nhất điều đó phần nào giúp cô nhẹ lòng hơn.

-

Sáng thứ bảy, Minseok đến bệnh viện từ sớm vốn có hẹn cùng Wooje, nó còn mang cả bữa sáng tự làm vào để cùng ăn với nhóc đó nhưng lúc tới nhà thì thấy thằng bé vẫn còn đang ngủ trương thây ra, cũng không nỡ gọi em dậy nên nó lại lủi thủi đến bệnh viện một mình.

Dẫu gì thì hôm nay tâm trạng nó cũng khá vui vẻ, nó tự bày bữa sáng ra bàn, cảm giác như đang được cùng bà ăn sáng như mọi khi. Dù bác sĩ vẫn chưa xác định được khi nào bà nó sẽ tỉnh dậy, nhưng dấu hiệu phục hồi trên những chấn thương là rất tích cực nên nó cũng đã yên tâm hơn.

Đang bày dở bữa ăn thì có tiếng kéo cửa đi vào, Minseok cứ ngỡ là Wooje nên lên tiếng trách móc.

"Anh tưởng mày cho anh ăn một mình hết 2 phần ăn này luôn rồi chứ?" - Minseok vừa nói vừa ngước lên, chưa kịp hết câu thì đã bị khựng lại bởi giao diện khác lạ trước mặt, trong phút chốc nó không biết nói gì tiếp theo

"Anh đến thăm bà em"

"Ò" - Cho đến lúc Lee Minhyung mở lời, Minseok dường như mới được rã đông, nó gật gật đầu

"Biểu cảm này chắc là nhớ ra anh rồi chứ" - Minhyung cười cười, nhướng mắt chờ câu trả lời từ nó

Nó một lần nữa gật đầu, mắt không nhìn thẳng

Minhyung làm bộ dạng thở phù ra nhẹ nhõm.

"May quá, còn tưởng nhóc quên mất anh rồi"

"Em còn tưởng anh không bao giơ quay về đây nữa" - Minseok đứng dậy, đi tới chỗ giường của bà ngoại - "Dù sao cũng cám ơn anh đã đến thăm bà em, bà mà biết anh đến chắc sẽ vui lắm đó. Thỉnh thoảng bà vẫn nhắc anh"

"Chắc bà giận anh lắm, vì anh không hay gọi về cho bà"

Minseok không đáp lại, 8 năm rồi, nhưng nó vẫn nhớ khoảng thời gian đầu lúc Minhyung đi, nó đã ngóng chờ cuộc gọi từ anh ra sau, chỉ tiếc là từ đó đến nay, dường như chẳng có một lần nào Minhyung gọi về gặp nó, lúc đầu thỉnh thoảng anh có gọi về cho bà của nó, nhưng tần suất của giãn dần, rồi đến lúc ngắt hẳn liên lạc.

Tám năm là một đoạn thời gian quá dài để sự giận hờn của trẻ nhỏ nguôi ngoai, nhưng cũng vì dài như thế nên với Minseok người đứng trước mặt dẫu có cố cười tươi với nó và ra chiều thân thiện thì cũng không thể nào kéo được khoảng cách xa vời của hai người.

Nhưng Minhyung lại giỏi nhất là làm điều đó.

"À nhóc đang thiếu người ăn sáng cùng nhỉ?"

Minseok lúc này mới nhớ đến bữa sáng đang sắp nguội trên bàn. Nó cũng lịch sự mời xã giao Minhyung ăn sáng cùng, nhưng nó đoán chừng cũng chẳng ai mà chưa ăn sáng lại chạy đến bệnh viện thăm bệnh bao giờ.

Vậy mà Lee Minhyung thì có, anh còn rất tự nhiên ngồi xuống đối diện nó, bày bát đũa ra, vừa ăn vừa hỏi thăm hết chuyện này đến chuyện khác. Ăn xong còn rất biết điều dọn dẹp rửa bát hộ nó.

"Anh về đây định ở đến khi nào" - Nãy giờ hình như đây là câu hỏi thăm đầu tiên Minseok hỏi anh

"Nếu anh cho nhóc một câu trả lời nhưng sau đó lại không làm đúng như vậy, liệu có còn tính là làm con nít thất vọng không"

Minseok mặt nghiêm túc, lạnh nhạt đáp.

"Thất vọng gì chứ, em chỉ hỏi thăm vậy thôi, anh đi hay ở có liên quan gì đến em đâu. Với cả, em lớn rồi anh đừng gọi em là nhóc nữa"

Minhyung cười có chút sảng khoái nhìn nó.

"Ừ nhỉ nhóc đúng là lớn thật rồi. Chắc là do anh đi từ hồi nhóc chỉ mới 10 tuổi, lúc nào cũng lon ton nên giờ trong mắt anh cũng chỉ thấy nhóc con Minseok nhỏ xíu thôi. Xin lỗi nhóc, à không phải, anh xin lỗi. Thế Minseok muốn anh gọi như thế nào đây?"

"Gì cũng được đừng gọi là nhóc như mấy đứa còn học mẫu giáo là được"

"Anh biết rồi" - Minhyung vẫn cười tươi, gật đầu đồng ý với nó, đoạn nói xong thì điện thoại trong túi Minhyung rung lên, anh biết ai gọi đến nên cũng đứng dậy chào tạm biệt nó

"Anh phải đi rồi, tối nay Minseok vẫn ở trong này chứ, anh lại vào thăm bà nhé"

Còn đang chưa bước đến cửa phòng thì một lần nữa cửa phòng đột nhiên bị kéo ra.

"Á... giật cả mình" - Choi Wooje cố đè tiếng la xuống, nó nhìn anh chàng lạ mặt to tướng đứng trước mặt như muốn doạ người

"Wow, cậu mới là người làm tôi giật mình đấy." - Minhyung trợn mắt nhìn nó

Nhìn người đối diện đoán chừng lớn hơn mình nhiều tuổi nên Wooje vội vàng gập người xin lỗi. Lúc Minhyung đi rồi nó mới tò mò đi vào hỏi Minseok đó là ai.

"Ô, là anh đó ấy hả? Anh hàng xóm mà hồi nhỏ anh hay kể em nghe"

"Uhm"

"Em còn tưởng anh bảo anh ấy không quay về nữa rồi. Chắc anh vui lắm nhỉ"

Minseok trợn mắt phản đối. "Anh làm gì vui"

"Còn gì, hồi xưa anh thích anh đó cực còn gì, suốt ngày nhắc người ta, anh mà là con gái em còn tưởng anh thích luôn anh hàng xóm"

"Chuyện xưa lơ xưa lắc. Em bớt tưởng tượng đi"

"Nhưng anh đó đẹp trai ghê, cao nữa, nhìn cũng có vẻ học thức, em mà là con gái thì..."

Minseok cóc đầu Wooje 1 cái rõ đau. "Có thôi đi không, nói cái gì xà lơ vậy"

-

"Mày giỡn mặt với tao đúng không? Sáng sớm mày gọi tao dậy bằng được để đi ăn sáng với mày. Giờ mày kêu mày ăn rồi?" - Moon Hyeon Jun mặt đang cố kiềm nén sự ức chế, nhìn thằng bạn ngồi đối diện bấm điện thoại, trên bàn vỏn vẹn 1 tô mì nóng hổi, nóng nhưng không thể nóng bằng chính Hyeon Jun lúc này

"Lúc nãy vào viện thấy nhóc Minseok ăn một mình nên tao ăn cùng em ấy"

"Xong mày để tao ngồi ăn một mình"

"Tao vẫn ngồi chung với mày còn gì"

"Nhưng tao đâu có nhu cầu ăn sáng vào thứ bảy Minhyungie. Tao chỉ muốn ngủ tới trưa, là mày không muốn ăn sáng một mình" - Hyeon Jun vừa nói nghiên răng, tay còn giả vờ đấm xuống bàn

Không biết vô tình hay cố ý đổi chủ đề mà Minhyung ngước lên đặt một câu hỏi vô cùng không liên quan cho bạn mình, mặt còn rất nghiêm túc

"Con trai 18 tuổi rồi thì mình không được gọi là nhóc nữa hả? 18 tuổi thì vẫn nhỏ hơn tụi mình 8 tuổi mà"

"Nói cái gì vậy không biết" - Moon Hyeon Jun nghe không hiểu, lầm bầm chửi rồi cúi mặt xuống ăn mì

Minhyung thì vẫn ngồi suy nghĩ vấn đề đó.
-

Buổi chiều lúc ghé qua bệnh viện thì Minseok vẫn ở đó, nhưng cậu bé lúc sáng đã không còn. Minhyung mang đến một bó cúc tana, lúc sáng anh đã tìm mua rồi nhưng vì còn sớm nên chưa có tiệm hoa nào mở cửa.

Bà Da-som vốn là người thích thiên nhiên cây cối, bởi vậy ngày nào bả cũng dành cả mấy tiếng liền ở trong khu vườn đầy cây và hoa của mình.

"Thêm chút hoa lá cho bà, chắc bà sẽ thoải mái hơn đó" - Minhyung lắc lăc bó hoa trên tay lúc bước vào

Minseok bỏ quyển sách đang đọc dở của mình xuống, để đón lấy bó hoa từ Minhyung, nó khẽ nói cám ơn rồi mang hoa đi cắm.

Lúc quay lại phòng Minhyung vẫn còn ở đó nhưng lại đang ngồi ngã ra sofa ngủ thiếp đi. Minseok thấy thế nửa muốn đánh thức nửa lại không đành, cuối cùng vẫn im lặng cho anh chợp mắt, nó thì tiếp tục quay lại với quyển sách.

Hơi thở đều đặn từ người bên cạnh, tiếp lật sách của Minseok giữa không gian phòng yên ắng làm mọi âm thanh rõ mồn một, bất giác Minhyung khẽ động, có lẽ là do tư thế không thoải mái. Minseok quay sang nhìn anh.

Ác mộng sao? Nó thầm nghĩ khi thấy cặp mày hơi nhíu lại của Minhyung. Nó ghé lại gần hơn đến nhìn, cho đến lúc chợt nhận ra khoảng cách đã gần đến mức nó có thể thấy được mấy sợ lông mày của anh khẽ động.

Đang định rụt người lại thì đột nhiên Minhyung mở mắt ra nhìn nó chăm chăm làm Minseok muốn rơi cả tim ra ngoài, vội vàng rụt người lại, cầm sách lên che di gương mặt mà nó khá chắc là đang đỏ ửng lên, vì chính nó cũng đang cảm nhận được sự nóng dần lên của hai bên má.

Rất may mà Minhyung cũng chỉ cảm thán là không biết sao anh lạ ngủ quên trên ghế, có lẽ là vị jet lag, tối qua anh đã mất ngủ.

"Anh về sớm nghỉ ngơi đi, cám ơn anh về bó hoa". Minseok vẫn không hạ sách xuống, dù có hơi bất lịch sự nhưng thà vậy còn hơn xấu hổ

"Nhưng giờ anh lại đói bụng rồi, về nhà cũng không có gì ăn" - Minhyung than thở, dù quyển sách đã che đi nhưng Minseok vẫn cảm giác Minhyung đang nhìn nó

"Tối nay nhóc... à không... em định ăn gì thế?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net