06;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ilsan bực dọc đập mạnh lên bàn, đã hơn một tuần vợ lão không cho bước vào nhà rồi. Vốn dĩ đây chỉ là một kế hoạch "điều hướng phát triển" như mọi lần, nhưng ai ngờ đâu Yoon Eunha... à không, phải gọi là Kim Eunha, lại đột ngột trở về nước làm mọi thứ bị rối tung lên.

Từ lúc nhận được tin ả vợ mình đang có mặt tại Seoul sau hơn sáu tháng nghỉ dưỡng cùng bạn bè ở châu Âu, mọi hoạt động của lão gần như bị đóng băng hoàn toàn, nghiến chặt môi chấp nhận phải lùi về vị trí vốn dĩ của mình.

Mặc dù rất cay nghiến, nhưng lão phải thừa nhận một điều rằng bề ngoài với cái danh giám đốc điều hành công ty giải trí A đó thực chất Kim Ilsan vẫn chỉ là một con chó cưng trung thành của Tập đoàn nhà họ Yoon, một trong những gia tộc chaebol đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc lúc bấy giờ. Vì được cưng chiều nên được nuôi một cách buông thả, lão có hẳn hơn một năm vừa rồi tung hoành muốn làm gì thì làm, miễn đừng để tin tức đến tai ả vợ của lão bên trời Âu.

Nhưng lão luôn cho rằng, là một thằng đàn ông, đời nào lại chấp nhận cái chuyện để vợ của mình mặc nhiên leo lên đầu lên cổ mình mãi như thế. Vậy nên trong thâm tâm của Kim Ilsan lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ những mưu kế để có thể lật đổ sự bành trướng của Kim Eunha trong thương trường khắc nghiệt này, ít nhất là phải lật đổ từ trong vòng gia đình.

Lão luôn có một giấc mơ, về một ngày nào đó con ả già đó phải trở nên sợ hãi trước quyền lực và danh vọng mà Kim Ilsan gầy dựng, phải nhu nhược quỳ xuống cầu xin sự chú ý của lão đến với mình, phải bất chấp đem hết sự nghiệp của dòng tộc Yoon quyền quý trao cho lão làm chủ. Còn lão, đương nhiên sẽ đường đường chính chính thăng bậc trên thương trường, sẽ không phải mải giậm chân ở cái chức giám đốc điều hành quèn mà Kim Eunha bố thí cho lão chỉ với mục đích tạo diện mạo tương xứng với danh tiểu thư nhà họ Yoon một thời mà sẽ len lỏi đứng ở một vị trí cao hơn trong Tập đoàn chaebol.

Người trong giới không ai không nhận ra tham vọng đó của lão, nhưng người ta thường hay bình phẩm đó là loại mơ tưởng là phần nhiều. Làm gì có chuyện một thằng đàn ông ất ơ trong một khu bình dân trong suốt mấy năm qua chỉ biết an hưởng những gì mà vợ sắm vợ cho chẳng khác gì một con thú cưng lại có thể ngang nhiên lật đổ được một thế lực hùng mạnh như thế. Không thiếu người ngoài nghi ngờ về năng lực của Kim Ilsan như thế.

Nhưng Kim Ilsan lại không phải một thằng ngu, lão tự nghĩ vậy, thật ra thì lão thấy lão cũng có năng lực lắm đấy chứ.

Nếu lão thật sự là một kẻ vô dụng chỉ biết ăn bám vợ như lời người ngoài nói thì làm gì có chuyện công ty A một tay che trời mảng phim truyền hình và không ngơi vị thế trong suốt thời gian Kim Ilsan cầm quyền?

Lão cười khẩy hả hê, Kim Ilsan này đã từng nghèo bần khốn thật đó, nhưng chỉ cần cho lão một lát vàng, lão sẽ biến nó thành một kho báu dù phải làm bất cứ giá nào.

Con đường đến với danh vọng và thành công thì nhiều đấy, nhưng trên đường đua thì chỉ có tốc độ nhanh hơn mới là kẻ chiến thắng.

Trí thông minh và chiêu trò là thứ mà Kim Ilsan cho rằng có thể khiến mục tiêu của lão đến gần hơn, khi mà lão cùng đội ngũ công ty đã không ngần ngại dùng lên chính 'gà nhà'.

Lão đếm mẩm trên từng ngón tay, công ty giải trí A này có đến tận tám diễn viên, danh tiếng không cần bàn cãi khi luôn chiếm lĩnh bảng xếp hạng tìm kiếm, thừa sức giúp cho Kim Ilsan hằng năm có một khoản lợi nhuận khổng lồ. Trong mắt lão, họ là bàn đạp cho sự nghiệp thành công rực rỡ của mình, là cú nhấn ga giúp lão đến gần hơn với tham vọng tưởng chừng quá cỡ.

Như những chú ngựa phi dũng mãnh hùng hồn giật lấy từng vẻ vang, Kim Ilsan nứt nẻ hài lòng không thôi, với lão cảnh tượng này như bức tranh tâm đắc được lão ưu ái đặt tại phòng làm việc của mình.

Ngựa phi nước đại, mã đáo thành công. (*)

Nhưng thay vì trân trọng, Kim Ilsan lại chỉ xem tám người họ chẳng khác gì một cỗ máy đẻ tiền cho mình lão. Và điểm chung của họ là đều mong muốn trở thành một đại minh tinh của Đại Hàn Dân Quốc. Kim Ilsan là một doanh nhân làm ăn, quy tắc bất di bất dịch là cho qua thì phải có lại, vậy nên đối với bọn họ thì cần phải có một sự trao đổi nhất định. Và đương nhiên, mỗi một con ngựa lão đều có một cách 'nuôi dưỡng' riêng.

Có người xuất phát điểm ban đầu đã là tiểu thư ngọc ngà, là thiếu gia quyền quý đang ôm giấc mộng nổi tiếng, vậy nên 'vật trao đổi' lão cần đơn giản chỉ cần là tiền bạc để mua được giấc mộng ấy. Sau đó 'đường đường chính chính' từ từ bước lên trang nhất của mặt báo, muốn bao nhiêu tốt đẹp liền có bao nhiêu tốt đẹp, bất chấp cả việc họ có thực lực thật sự hay không. Kiểu người này trong dàn ngựa chiến của lão có tận ba người, và họ đương nhiên đứng hàng top đầu của công ty.

Có người vốn dĩ chẳng phải xuất thân từ nhà cao cửa rộng, nhưng lại lanh lợi đáo để trong cái chốn xã hội đen đúa này, vậy nên từ thời nào đó không biết bằng cách nào tự kiếm có mình một bức tường phù hoa phía sau để dựa vào; có thể với danh phận là phu nhân bé bỏng, có thể là tình nhân, kém hơn một chút nữa thì chỉ là một con ả đứng đường may mắn lọt vào mắt xanh và trải qua một đêm mặn nồng với một ông chủ, giám đốc nào đó. Loại người này trong mắt lão thì thập phần khinh bỉ, có gì đáng tung hô cho một con điếm chỉ biết leo lên đũng quần của đàn ông để nắm lấy quyền lực chỉ trỏ? Nhưng cũng không thể không công nhận về khả năng diễn xuất 'như bản năng' đó của họ, cộng thêm chút đỉnh tiền bạc được ném vào bàn tay lão, thì dù có chút ngứa mắt với cái hạnh họe của mấy ả "nhà giàu mới nổi", Kim Ilsan này cũng không ngại đầu tư nâng đỡ.

Còn lại, lão giám đốc điều hành xem như những con cừu ngây thơ ngày ngày cống lông để nuôi nên những tấm vải đắt tiền. Họ tha thiết nuôi một giấc mộng dù trong túi chả có gì ngoài một chút vốn liếng tài năng và nhan sắc, đôi mắt long lanh nhưng lại mơ màng trước sự đen đúa thực tế của xã hội, chỉ biết ngày ngày cố gắng một cách vô nghĩa với hy vọng ước mơ trở thành hiện thực. Không có tiền ư? Với Kim Ilsan là không thành vấn đề, lão vẫn có cách thỏa mãn những đam mê cháy bỏng đó, với điều kiện rằng những con cừu non đấy phải tuyệt đối nghe theo lệnh của lão.

Giả dụ như, với những cô gái mang vẻ đẹp tuyệt sắc trong ngần, lão sẽ hạ lệnh cho đội ngũ quản lý dẫn dắt nâng bước họ... đến với những đại gia, ông chủ có mối quan hệ làm ăn ngầm với lão. Chỉ cần một vài đêm 'trao đổi' thôi thì số tiền để đầu tư phát triển cho họ sẽ được hòa vốn, cực kỳ dễ dàng.

Nhưng Kim Ilsan cũng là một lão dê già ích kỷ, thật khó chịu khi phải chia sẻ những con mồi ngon lành ngọt nước cho những gã đàn ông khác mà không qua tay lão. Vậy nên như một thủ tục, bất kỳ ai cũng phải thông qua công đoạn "check hàng" trước khi giao tận tay cho khách quý.

À... còn thằng nhóc Ryu Minseok.

Kim Ilsan ngã thân hình nặng nề của lão dựa vào sô pha da đắt tiền trong phòng vip quán bar thân thuộc, hai bên mỹ nhân phơi bày mọi cảnh đẹp 'hữu tình' không ngừng mời mọc từng cốc rượu đắt tiền, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về dáng người nhỏ bé mảnh khảnh của nam nhân nào đó.

Thằng nhóc đó là loại người thứ ba trong dàn ngựa chiến của lão, và cũng là nam nhân duy nhất được lão ưu ái. Vậy mà thay vì biết ơn, em lại một mực cự tuyệt với thái độ gay gắt quyết liệt đến không ngờ. Kim Ilsan lúc đó thầm nghĩ, chắc vì Ryu Minseok dù gì cũng là một thằng con trai mới lớn và việc đó đương nhiên là chuyện khó chấp nhận. Nhưng lão không bỏ cuộc, cũng không hề tức giận và âm thầm dựng nên một kế hoạch hoành tráng, hoàn toàn khác biệt hẳn so với những người còn lại.

Biết làm sao được khi mà với công ty giải trí A này, Ryu Minseok dù chỉ mới ra mắt được hai năm nhưng lại ngang nhiên tỏa sáng với tài năng diễn xuất thiên phú của mình, sau đó dễ dàng trở thành con ngựa chiến thứ tám trong sự nghiệp của lão, một con ngựa non trẻ nhưng căng tràn sức sống. Thật là đáng tiếc nếu như phải trù dập nó chỉ vì những thái độ từ một kẻ ngây ngô non nớt chưa hiểu sự đời. Kim Ilsan là một người rộng lượng, lão vẫn sẵn sàng bố thí chút danh tiếng cho em, sau đó từ từ đầu độc em trong vòng tay thao túng của mình, khiến em từ một con ngựa hư đốn khó dạy thành một con ngựa trung thành nhưng dũng mãnh số một trên trường đua.

Phương án tuyệt hảo mà lão đề ra là một tay che lấp miệng giếng thâm sâu, ném đá giấu tay, Kim Ilsan cấp cho Ryu Minseok người quản lý tài giỏi số một trong công ty, cũng là kẻ nhiệt thành nhất với lão. Đồng thời lão dùng mọi quan hệ của mình với báo chí truyền thông để rải xuống trên sự nghiệp của Keria một vài vết nhơ đâu đâu, dồn sự chú ý đầy cực đoan của cư dân mạng về phía em, đẩy em đến bờ tuyệt vọng. Sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt thôi miên khiến em nghĩ rằng chỉ có công ty là những người đáng tin cậy nhất, là những người duy nhất bên cạnh em khi khó khăn.

Chà... và đoán xem, cái kế hoạch tưởng chừng như hoang tưởng của lão vậy mà thật sự thành công, Ryu Minseok chỉ sau vài năm đã trở thành con chó ngu dại của công ty A này, kêu gì làm nấy, tuyệt nhiên không dám cãi lời.

Cho đến khi Kim Ilsan nghĩ rằng thời cơ để lão húp trọn con mồi này đã chín muồi thì, Kim Eunha về nước. Những gì ả ta làm sau đó mau lẹ và dứt khoát như một cú lật bàn cờ đang có lợi thế dang dở, bằng chứng rằng chỉ trong một đến hai ngày kế hoạch của lão đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Xong xuôi, ả Eunha buông thõng một lời lạnh nhạt nhưng sắc bén như thiên lệnh, rằng Khôn hồn thì giải quyết cho sạch sẽ bãi phân này trước khi ả làm điều gì đó vô tình hơn đi.

Thế nên mới có cảnh lão chôn vùi sự bức bối của mình trong một quán bar náo nhiệt như thế này, thời khắc này chỉ có mỹ nhân và rượu quý thì mới có thể giúp lão giải tỏa căng thẳng sự nghiệp. Kim Ilsan quay sang tóm lấy một cô thỏ đen quyến rũ, hít lấy hít để hương thơm ngọt gắt từ nước hoa như một liều cần sa.

Cạch

Tiếng nện của giày cao gót từng bước đến gần, thành công thu hút sự chú ý của lão từ chốn bồng lai tiên cảnh, Kim Ilsan ngó nhìn người phụ nữ trong bộ đồ công sở trước mặt. Phiền thật, cái vẻ nghiêm túc một cách thái quá quen thuộc của ả đàn bà này làm lão chán ngán, nếu đây không phải là con chó trung thành có giá trị lợi dụng nhất trong kế hoạch vĩ mô của lão thì chắc Kim Jungha không có cửa để diện kiến lão một cách thường xuyên như thế này, chỉ phí bỏ mắt nhìn thôi.

Kim Jungha xuất hiện, cái ánh mắt sắc lẹm cùng vẻ mặt hầm hầm của chị ta đủ khiến 'đàn thỏ' của lão tạm lánh đi. Nhưng thực ra chị ta cũng không mảy may quan tâm lắm đám thú này, Jungha đến đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Chị nhàn nhạt báo cáo, cung kính đưa đến trước mặt Kim Ilsan một vài tài liệu.

"Phu nhân rất quyết liệt với sự kiện lần này, ngài ấy đã chặn đứng mọi con đường trở lại hoạt động của Keria bằng việc thao túng mọi nền tảng truyền thông. Nếu cứ kéo dài tình hình như thế này sẽ để lại rất nhiều hậu quả khó lường."

"Thưa ngài, để giải quyết khủng hoảng truyền thông, hơn hết công chúng cần chúng ta nhanh chóng đưa ra một quyết định."

Không thèm nhìn lấy một cái mớ giấy tờ phiền phức kia, Kim Ilsan nâng cốc rượu bằng thủy tinh dày dặn lên môi phó mặc lên tiếng.

"Thế cô có dự tính nào không?"

Rõ là ngu ngốc, Kim Jungha thầm nhếch môi khinh bỉ, đầu ngón tay xoa nhẹ vào nhau, so với lão già bụng phệ luôn ảo tưởng về năng lực của mình thì chị ta tự tin sự quyết đoán và thẳng thắn của mình là hơn hẳn.

"Thật tiếc khi phải nói rằng, để chuyện này êm xuống và để ngài dần lấy lại lợi thế thì chỉ có một cách duy nhất. Đó là..."

Dừng một khoảng, Kim Jungha hít lấy một hơi để chuẩn bị nhấn hạ câu cuối cùng.

"Chấm dứt hợp đồng với diễn viên Keria."


.


[choi wooje -> ???]

"Anh họ, có được không vậy anh?"

"Wooje à anh đã bảo rồi, không được đâu."

"Chẳng phải đến công ty giải trí nhà minh cũng nằm trong big4, tung hoành trong Kbiz bao lâu rồi sao?"

"Nhưng chuyện mở rộng, chen chân sang lĩnh vực khác không phải nói là làm liền được! 

Việc vươn lên và tạo dựng vị trí vững cho nghệ sĩ và idol của công ty đã là chuyện không hề dễ dàng gì rồi."

"Thì cứ cho anh ấy gia nhập công ty rồi từ từ tìm hiểu mở rộng dần-"

"Wooje, em biết là không thể mà.
Đâu thể nào tuyển một người vào để làm việc mà không có việc cho người ta làm?"

"Chửi công ty quèn đúng là chả sai chỗ nào mà."

"Wooje không được hỗn. Công ty mình khác với ba công ty còn lại, chúng ta vẫn còn non trẻ hơn nhiều so với họ.Huống hồ chi Tập đoàn còn đang bận phát triển những lĩnh vực khác.
Vã lại Keria cậu ta..."

"Ý anh là gì? Kể cả anh nghi ngờ Minseok hyung sao?"

"Không phải Wooje à, anh không nghi ngờ cậu ấy. Nhiều lần gặp mặt ở nhà mình cũng đủ để anh hiểu cậu ta không phải là loại người như mạng xã hội bàn tán mà. Nhưng em phải hiểu rằng Tập đoàn này không chỉ có mình anh đâu nhóc, và anh không đủ quyền lực để khiến những người khác không được nghĩ như thế."

"Nhưng mà... nếu vậy thì Minseokie huyng của em phải làm sao đây hả anh?"

"..."

"Anh xin lỗi, anh không thể giúp gì được."

"Thôi được rồi. Là lỗi của em, em cũng đã quá bốc đồng rồi. Do em hoảng quá nên không biết phải làm thế nào... "

"Anh còn một cách nữa.

Nhưng anh chỉ có thể thử chứ khả năng thành công của nó rất thấp."

---

(*) 'Mã đáo thành công' là loại tranh phong thủy treo tường vẽ tám con ngựa phi nước đại có nhiều phiên bản khác nhau. Bức tranh thường được treo lên với ý nghĩa cầu mong vận may, làm ăn phát đạt, mang tài lộc, bình an về cho gia chủ. 

Hg: nếu 'tai' tiếng là một series thì tới đây đã hết phrase 1 rồi đó =))) chuyển sang giai đoạn phrase 2 hứa hẹn nhiều sự ngọt ngào vui vẻ hơn nhó <3 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net