Chương 7: Tôi là Alpha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mingyu ngẩn người nhìn Jeonghan, bàn tay hắn không biết từ lúc nào đã giơ lên, bắt lấy cánh tay anh vừa rời khỏi đỉnh đầu mình.

Hắn thấy anh giật mình cười gượng.

"Chắc là cậu không thích bị xoa đầu nhỉ?" Anh hỏi, lúng túng xin lỗi rồi rút tay về, cầm bọc đá đứng dậy trở lại trong bếp.

Mingyu vẫn ngồi ngoài phòng khách, ngón tay vô thức chạm lên phần tóc đối phương vừa động qua.

Giống, cảm giác ấy thật sự rất giống.

Nhưng hắn không dám chắc suy đoán của mình có đúng hay không. Hiện tại có quá ít thông tin về đối phương để hắn khẳng định rằng người con trai mười năm về trước và Jeonghan đây là cùng một người.

Nhất là khi hắn không thấy vật trao đổi năm đó ở chỗ anh.

Mingyu lắc đầu bác bỏ suy nghĩ của mình, tự động viên bản thân rằng mùa đông năm nay là có thể gặp được nhau rồi, dù hắn vẫn lo lắng rằng có thể người nọ sẽ quên cái hẹn này.

"Tay cậu như thế, có cần đi bệnh viện kiểm tra không?" Jeonghan nhìn một vòng đỏ tím trên cổ tay hắn, không khỏi cảm thấy có lỗi vô cùng.

Lúc đó anh dùng lực không hề nhẹ, mà cánh cửa thì cũng chẳng mỏng manh gì cho cam.

"K-Không sao đâu. Vẫn ổn mà." Mingyu cười, cố nhịn đau xoay xoay cổ tay cho anh yên tâm.

Hắn đã làm người ta giận rồi lại còn làm người ta lo lắng thêm nữa thì còn ra thể thống gì?

Jeonghan thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh hắn rồi mở laptop lên, sắp xếp lại ý tưởng lúc chiều bọn họ bàn bạc.

"Anh không giận nữa phải không?" Hắn nghiêng đầu hỏi anh.

"Ừ, hết giận rồi." Anh dịu dàng cười.

Mingyu như trút được gánh nặng trong lòng, ngửa đầu ra phía sau sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần gáy trơn mịn của Jeonghan.

Trong đầu bỗng nảy lên một suy nghĩ muốn cắn vào nơi đó của đối phương.

Mình đúng là điên rồi, hắn tự mắng bản thân như vậy.

Mà nghĩ tới vấn đề này, hình như anh chưa từng nói với bọn họ về việc mình thuộc giới tính phụ nào.

"Jeonghan này." Hắn gọi tên anh. Chẳng có "anh", chẳng có "tiền bối" – chỉ tên anh mà thôi.

"Kính ngữ vứt đâu rồi hả?" Đối phương quay đầu lườm hắn một cái, nhưng anh cũng chẳng bắt hắn lễ phép với mình, ngược lại chỉ cười rồi nhướn mày hỏi hắn có chuyện gì muốn nói.

"Anh chưa từng nói mình là Alpha, Beta hay Omega." Mingyu đáp, "Tôi tò mò thôi, anh không muốn nói cũng không sao."

"Ồ? Vậy tôi không muốn nói." Anh tinh nghịch trả lời, nhìn vẻ mặt người bên cạnh hơi thất vọng thì bỗng thấy hắn cũng có nét đáng yêu và trẻ con ghê gớm.

"Nói ra có thể cậu không tin", anh không đùa nữa mà cụp mi mắt nhìn xuống tay mình, "Nhưng tôi là Alpha."

Mingyu nghe được đáp án ngoài trí tưởng tượng thì vội ngồi bật dậy, đôi mắt tròn xoe nhìn Jeonghan khiến anh phì cười.

"Sao? Không ngờ tới phải không?"

"... Hoàn toàn không nghĩ tới khả năng đó." Hắn gật đầu, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.

Hắn nào có bao giờ nghĩ tới một người có thân hình mảnh khảnh như kia, thậm chí nói là gầy gò cũng không phải nói quá, lại là một Alpha. Vẻ bề ngoài luôn khiến hắn nghiêng về Omega, song trên người anh lại chẳng có mùi hương gì đặc biệt.

Thứ duy nhất hắn ngửi thấy khi ở sát gần anh là mùi trà đen dịu nhẹ và thoang thoảng, hệt như đó chỉ là mùi nước hoa hoặc nước xả vải bình thường.

"Tôi cũng đoán được cậu sẽ phản ứng như vậy rồi." Jeonghan nói, lại tập trung về dự án nhóm của bọn họ, "Bởi tin tức tố của tôi rất nhạt."

"Gần như là không ngửi thấy mùi gì." Giọng anh bình tĩnh và ung dung như thể đó là chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng Mingyu đã sớm để ý, từng ngón tay thon dài đặt trên bàn phím đã không ngừng run rẩy, đến độ anh gõ sai liên tục từ nãy tới giờ nhưng vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn biết anh đang cố giấu đi chuyện gì đó rất tồi tệ, hắn cũng không muốn đào bới quá khứ của người khác – trừ phi là anh tự nguyện kể ra, nếu không thì hắn sẽ không hỏi tới.

"Vẫn có mùi trà đen mà..." Mingyu lẩm bẩm.

"Ừ, phải ở gần lắm mới thấy được." Jeonghan hít một hơi sâu, cong khoé môi trả lời hắn.

Không biết lý do vì sao, nhưng anh cảm giác được rằng người bên cạnh sẽ không gặng hỏi chuyện gì đã xảy ra, và tại sao một Alpha như anh lại trông như một Omega thế này.

Một Kim Mingyu như thế khiến anh cảm thấy yên tâm và tin tưởng hơn những người khác.

"... Có cần chỉnh sửa gì không? Tôi phụ anh." Hắn biết mình không nên tiếp tục chủ đề này nữa, vội đánh lái sang chuyện học hành.

Jeonghan cũng vô cùng tự nhiên mà thay đổi theo nhịp điệu của đối phương, hai người ngồi bàn bạc và thương lượng lại ý kiến đôi bên một cách kỹ lưỡng nhất rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Đến khi xong xuôi dàn ý cho cả bài thì đã là gần mười hai giờ đêm, bụng cả hai bỗng biểu tình. Bọn họ lúc này mới nhớ ra là mình chưa ăn tối, cứ mải mê tập trung vào dự án nghiên cứu mà quên mất phải nạp năng lượng cho cơ thể.

"Anh ăn đêm được chứ? Có ngại béo không?" Mingyu đứng dậy, đôi chân hắn tê mỏi vì ngồi quá nhiều khiến hắn suýt chút nữa ngã ngồi trên đất.

"Trong nhà chỉ còn mỳ gói thôi, tôi thì không ngại đâu, cậu thì sao?"

"Tôi không quá kén chọn." Hắn đáp, đi vào trong bếp rồi mở tủ đồ khô của anh ra một cách thuần thục và tự nhiên – hệt như thể đây mới là nhà mình vậy.

"Bên nhà tôi còn chút cải bó xôi, xúc xích với há cảo. Để tôi về lấy thêm." Mingyu nói rồi cầm thẻ từ chạy qua phòng mình, chưa tới năm phút sau đã tay xách nách mang thêm ba túi đồ ăn sang khiến Jeonghan phì cười.

Anh biết khả năng nấu nướng của mình có hạn, lần đầu đối phương qua đá ké một bữa cơm, anh bảo chủ thì phải nấu mời khách là đương nhiên rồi.

Kết quả là rán hai quả trứng – quả thì cháy đen, quả thì dính nguyên vài mảnh vỏ.

Mingyu hôm ấy chỉ biết câm nín, cuối cùng đảo khách thành chủ, tự mình vào bếp nấu cơm.

Hiện tại cũng vậy, cả hai đều đã quen với cái nhịp sống "hàng xóm tương trợ lẫn nhau" này rồi, đến mức đôi khi hắn nghĩ mình đang sống với người yêu chứ chẳng phải chỉ là qua ăn một bữa cơm đơn thuần.

Mingyu vừa đun nước luộc xúc xích, vừa áp chảo há cảo, tiện thể trong lúc chúng chín thì đi rửa rau. Những công việc này hắn đã làm quen từ ngày nhỏ rồi, khi mà ba mẹ bận việc, hắn là người duy nhất trong nhà có thể nấu ăn cho mình và em gái.

Nước luộc xúc xích được tận dụng để nấu mỳ và rau cải, chảo rán há cảo thì được dùng luôn để ốp trứng. Nhưng hắn chỉ ốp la một quả, bởi trong một lần cả nhóm đi ăn với nhau, hắn để ý Jeonghan không động vào miếng trứng cuộn hay trứng hấp nào.

Mingyu đoán là anh dị ứng hoặc bị khó tiêu, nên hắn chọn chia cho anh nhiều rau và xúc xích hơn.

Lúc hai bát mỳ nghi ngút khói được bê ra ngoài phòng khách, hắn phát hiện ra người còn lại đã đang nằm cuộn tròn người trên thảm lông mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net