13. hạ chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mingyu pov :


Hạ đến, mùa của những ngày tháng ôn thi miệt mài, đầu tắt mặt tối. Ngồi trong lớp học chỉ có quạt chạy vòng vòng trên đầu và tiếng bút viết. Đã nóng rồi còn nghe thêm tiếng này nữa thì đúng là hành hạ tinh thần học sinh mà. Tôi thả bút xuống, học nhiều thì mệt nhiều, mệt kinh khủng. Seokmin ở bên tai tôi cứ than thở lèm bèm rằng trong lớp quá ngột rồi kéo tôi đi mua kem cùng.

"Myungho ơi, kem này"

Kem lạnh cũng không chống nổi cái nóng của mùa hạ. Myungho nhận lấy, bạn ăn từ tốn chứ không như tôi và Seokmin. Mèo ăn chậm lắm, kem chảy mất rồi. Vì bận ôn thi nên Myungho cũng không còn đọc sách nữa, bạn chuyển sang làm mấy bài toán nâng cao. Tôi nhìn mà thấy hoa mắt chóng mặt vì những dãy số như kí hiệu ngoài hành tinh vậy.

"Myungho điền nguyện vọng vào giấy chưa?"

Cậu ấy lắc đầu, lạ thật. Hai tháng nữa là thi rồi vậy mà Myungho vẫn còn lăn tăn điều gì sao. Tôi tin với năng lực của Myungho thì chắc chắn cậu ấy sẽ đậu vào trường giỏi. Điều gì lại khiến Myungho ngần ngại đến như vậy?

...


"Myungho lại thế sao?"

Tôi đến giúp bà dọn cỏ trong vườn, trời nóng mà để bà ra vườn thì ảnh hưởng đến sức khỏe lắm, Myungho đi mua hạt giống để trồng hoa rồi. Chỉ còn tôi với bà thôi.

"Thằng bé thật là, bà muốn nó có thể tiếp tục chuyện học hành vậy mà thằng bé sợ phải xa bà, sợ tiền học phí nên nhất quyết không chịu học cao. Bà đã khuyên rằng có thể lo cho thằng bé được"

Chỗ hai đứa tôi ở cách thành phố mất bốn tiếng đi tàu, nếu đi học về mà còn đợi mua vé nữa thì sẽ tốn nhiều thời gian. Tôi cũng mong Myungho hãy suy nghĩ lại, còn tương lai phía trước đang chờ cậu ấy. Song Myungho lo lắng cho bà cũng là lẽ thường và cả tôi cũng vậy. Với một người như Myungho, dù kết quả có ra sao thì tôi vẫn luôn chắc chắn cậu ấy sẽ dành được học bổng. Tôi cũng mong Myungho và bà đừng quá lo.

Bởi vì bên cạnh bà và Myungho vẫn luôn có tôi mà.

"Không sao đâu bà ơi, cháu và bà cùng động viên Myungho nhé. Bà đừng lo lắng gì ạ"

...


"Mingyu nói gì với bà?" tôi đèo Myungho đi cắt tóc, tóc mai dài quá rồi mà mèo không chịu vén lên nên tôi phải đưa cậu ấy đến tiệm cắt tóc của anh Jisoo - anh người thương của Seokmin ý. Nghe mèo hỏi tôi cũng chột dạ, chắc là bà khuyên cậu ấy nên mèo mới nghi ngờ tôi đây mà.

"Đâu, tớ có nói gì đâu"

" Mingyu nói-"

Vừa hay đến được tiệm cắt tóc, tôi dừng xe lại rồi kéo Myungho đi vào. Tính Myungho sợ người lạ nên cậu ấy cứ trốn sau lưng tôi thó cái đầu ra ngó. Anh Jisoo niềm nở lắm, thấy mèo đáng yêu là cứ lân la lại hỏi người yêu em à? Tôi cười khổ, người ta còn chưa đồng ý với em đây này.

"Dạo này không hẹn Seungcheol đi chơi game à?"

"Không ạ, anh ấy giờ là dân thành phố rồi còn gì, với lại em cũng bỏ game rồi" thích Myungho cái sở thích cũng thay đổi. Ngày trước tôi mê chơi game đến sáng mới chịu dừng, giờ thích Myungho tôi chỉ mê mẩn ngắm nhìn cậu ấy mỗi ngày. Thời gian của tôi 24/24 cũng chỉ nhớ về Myungho thôi đấy.

Myungho sợ nước hay sao ý, đúng là mèo mà. Anh Jisoo cứ cho nước chạm đến tóc là bạn lại rụt lại, tôi không nhịn được cứ đứng cạnh đấy động viên mấy câu ngoan nào.

"Xong rồi này" anh Jisoo xoay ghế lại cho tôi xem, mèo thấy tôi nhìn thì ngại hay sao ý, tay cứ ôm mặt.

"Mèo ơi, cho tớ xem nào" tôi gỡ tay cậu ấy ra, không phải khen giả vờ hay cho có đâu nhé. Nhìn Myungho xinh lắm, người ta hay bảo từ xinh chỉ dành cho con gái nhưng Myungho xinh hết phần người ta rồi. Anh Jisoo vẫn để lại chút tóc mai vén ra sau tai, lần này thì tôi đã thấy rõ được chóp tai nhọn nhỏ nhắn ấy. Trông đỏ lắm, chắc mèo ngại nên vậy. Nhìn mấy lọn tóc dưới gáy bạn, tôi không nhịn được mà chạm nhẹ vào khiến Myungho giật mình tránh né mà tôi thì cứ như thằng thất thần.

Myungho ơi, sao mà xinh quá vậy?

...


Trường tôi khá gần đồi, hôm nọ lên tầng thượng mới phát hiện ra nếu đi bộ tầm mười lăm phút lên trên đấy sẽ  có mấy bụi hồng dại. Nhìn vậy mà đẹp lắm chắc còn được ngắm cảnh đêm nữa cơ nhưng tôi nhát lắm. Cho tiền cũng không dám lên mấy chỗ tối tối như vậy.

"Tí tan học tụi mình ra chỗ này đi, tớ

mới phát hiện ra cái này hay ho lắm"

Tôi thích chụp ảnh, nên rủ Myungho theo cùng, cậu ấy cũng không từ chối. Tôi cũng muốn test thử máy ảnh bố tặng xem sao.

"Mingyu thích leo đồi à?"

Tôi bật cười, ai lại đi leo đồi với đồng phục học sinh, trên người còn đeo thêm ba lô với máy ảnh nữa chứ. Đường lên đồi hơi chật vật vì cát sỏi, chỗ sâu chỗ nông. Tôi lo mèo đi bị ngã nên cứ giục cậu ấy đi trước còn tôi theo sau. Đúng như tôi tính, mười lăm phút mới leo lên được, trời cũng ngả sang màu hoàng hôn. Bụi hồng dại nở đẹp lắm, tôi nháy máy thử vài tấm, cũng không tệ.

"Đẹp không?" Myungho gật đầu, nắng vàng chiếu lên tóc mai, đôi vai áo trắng tinh. Tôi giơ lên nhắm tách một tiếng, Myungho cũng giật mình quay lại nhìn tôi, mắt đào lúng túng, bấu chặt hai tay.

"Đừng ngại, tớ chụp cho kiểu rồi hôm nào có ảnh còn về khoe bà chứ"

Tôi ới mèo lại chỗ bụi hồng, rồi tìm một chỗ đặt chân máy ảnh. Trước khi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi muốn được chụp riêng với mèo. Nơi chỉ có riêng hai đứa mà thôi.

"Tớ đếm nhé. 1, 2, 3 " thấy mèo vẫn cúi đầu giữ cái vẻ ngại ngùng ấy, tôi chọc vào chỗ buồn của cậu ấy. Mèo không nhịn được phải cười lên.

...


"Mingyu đã ước gì vậy?" chụp ảnh đã xong nhưng tôi và Myungho chưa muốn về, cả hai lại ngồi xuống cạnh bãi cỏ gần đấy thường thức cảnh vật. Tôi cười, mèo vẫn còn nhớ hôm đấy cơ à.

"Tớ ước gì á?"

" Tuổi mười tám tớ mong có thể cùng người tớ thích chọn một trường đại học tốt để thi đậu. Tuổi hai hai có thể tìm một công việc hợp với mình. Ổn định rồi có thể nắm tay Seo Myungho về nhà ra mắt ba mẹ. Lớn thêm chút nữa sẽ bắt đầu tính chuyện lớn lao hơn, tổ chức đám cưới với người tớ đã thương, đã yêu trọn cả tuổi xuân. Kế hoạch đã có sẵn, chỉ cần đợi người tớ thương nói đồng ý sẽ liền nắm tay nhau cùng chạy đến tương lai. Cậu thấy có được không?"

Myungho lại lờ đi nhìn sang chỗ khác, tôi không trách, chắc có lẽ tôi nói hơi quá rồi. Lướt mấy tấm hình vừa chụp, vừa nãy chắc tôi căn máy chưa chuẩn, tấm nào cũng mờ.

"Tớ cũng thích Mingyu"

Mình nghe lầm chăng?

"Tớ, tớ thích Mingyu"

Âm giọng nhỏ bé ấy, nghe cứ ngỡ như là mơ vậy, Myungho nói thích tôi. Tôi phải tự mình véo thêm cái nữa vào tay mới tin được là thật. Nhìn mèo ngại đỏ cả tai, ôm lấy hai đầu gối, vẫn lúng túng không dám nhìn tôi.

"Myungho ơi, quay sang nhìn tớ này"

Vì ngại nên mãi mèo mới dám quay sang nhìn tôi, gò má hây hây màu hoa táo, đuôi mắt anh đào ngại ngùng chớp chớp nhìn tôi. Hai đứa không nói gì mà cứ ngồi nhìn nhau, rạng hồng chiếu lên sườn mặt Myungho khiến tôi nhìn mèo đến mê mẩn.

Người thương của ai mà xinh thế không biết?

"Mèo ơi, nhìn này"

Tấm ảnh Myungho bị chọc cho cười tươi, còn tôi với dáng vẻ say đắm nhìn cậu ấy. Dù chỉ là tấm ảnh chụp vội qua ánh hoàng hôn đang khuất dần nhưng lại đẹp đến mức dường như cả tuổi xuân đều gói gọn trong đó. Tôi lại nhìn Myungho, cậu ấy cũng nhìn tôi. Tôi cười, lần này tôi muốn ở đây và ngay lúc này nói ra lời tỏ tình cuối cấp một lần nữa dành cho Myungho.

" Giờ tớ vẫn chưa có gì để chứng minh cả, chỉ có tuổi trẻ và có người để thương thôi, thanh xuân rực rỡ như vậy liệu Myungho có muốn yêu đương cùng tớ, cùng tớ chạy đến tương lai không?"

"Tớ muốn...tớ...rất muốn cùng Mingyu"

Vậy là vào mùa hạ năm ấy, chúng tôi chính thức trở thành người yêu của nhau.








___Berry___


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net