you know me like no other

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




warning : ooc, tục, 18+

trẻ con dưới 18 cân nhắc trước khi đọc.


1.

cái loại mọi rợ khốn nạn như mày nên cút đi cho khuất mắt tao!

em chưa bao giờ thích anh hút thuốc, nhưng thiếu em anh đành chẳng còn cách nào khác để cho những điếu thuốc trút đi những nỗi buồn tủi của anh. em không thích những bao marlboro xanh đỏ vàng và luôn cằm rằm khi nhìn thấy chúng trong túi áo anh. anh hứa với em cả ti tỉ lần, lần này anh thề anh sẽ bỏ thuốc, nhưng em đâu còn ở đây, nên đâu quan trọng gì đâu nhỉ.

công việc quay cuồng khiến anh cảm thấy như chẳng còn thời gian để hắt ra một hơi thở tử tế, thôi thì vì những đồng tiền cứ kéo anh vào guồng quay cay nghiệt của xã hội. những gói mì ăn liền xếp thành một chồng ở góc nhà, chai bia lăn lốc leng keng ở góc nhà tạo nên một âm thanh ảm đạm bao trùm lấy căn hộ của anh. nếu em ở đây, em chắc chắn là sẽ mắng anh, kêu gào đủ kiểu, nhưng vẫn đủ bao dung để nấu cho anh một nồi cháo ấm. rồi anh lại rít từng hơi thuốc, để cảm xúc của mình tê dại và để tâm trí mình ngập tràn hình ảnh của em. mọi thứ xung quanh anh chẳng còn gì nếu không là em, và cũng chỉ là mình em thôi. anh nhớ hằng đêm ta nằm cạnh nhau trên chiếc giường đơn nhỏ bé, và anh khá là biết ơn khi chiếc giường chật hẹp ấy giúp ta nằm sát lại nhau hơn. chả cần thứ nước hoa gì quá đắt tiền cầu kì, hương thơm nơi em vương vấn đầu mũi khiến anh chẳng thể thoát ra khỏi những suy nghĩ về em.

2.

em mấp mé tuổi 17, trẻ trung và xinh đẹp, em cứ như trái cấm bước vào cuộc đời tẻ nhạt trống rỗng của anh.

anh bắt đầu hút thuốc khi mới vừa tròn 16, và chính thức thành con nghiện khi vừa đủ tuổi 18. em à, thuốc lá thì có gì hay ho đâu? nicotine đặc quánh làm anh lâng lâng, và anh thì luôn cảm thấy nó không đủ. một điếu, rồi hai điếu, rồi thoáng chốc bao thuốc nhàu nát đã trống rỗng. anh luôn cần cái gì đó lấp đầy tâm trí trống rỗng uể oải của mình, và anh chọn thuốc lá. em luôn than phiền khi căn hộ của anh luôn ám mùi thuốc lá nồng nặc, không ít lần em đem đống thuốc anh trữ trong nhà ra đốt sạch. ừ đốt cho hết đi, anh mong em có thể đốt hết những hồi ức vẫn còn bấu víu lại trong trái tim lở loét của anh.

em cũng chẳng phải là một chàng trai ngoan ngoãn gì cho cam, cớ gì em lại có quyền ở đây khuyên bảo anh về cuộc đời nhỉ? em học hành chẳng đâu vào đâu, số lần em trốn ra khỏi kí túc xá để ngủ với anh chẳng còn là những con số nằm trên đầu ngón tay. anh chả biết làm gì ngoài ôm em thật chặt trên chiếc giường chật hẹp, vì khi ban mai ló rạng, em lại rời đi mất, khỏi vòng tay anh.

gò má em ửng hồng dưới nắng, chả ai nghĩ rằng ẩn sau cái khuôn mặt dễ thương như chú thỏ bông ấy lại là một nhân cách thối rữa đang chờ mục nát. ta sống như không có ngày mai, giáo viên gọi điện liên miên để phàn nàn nhưng chẳng ai bận tâm nhấc máy để nghe những câu cằn nhằn đó cả. anh thực sự là thằng khốn khi đã làm như thế, nhưng chẳng ai dám khước từ một người đẹp như em cả.

em thực sự muốn làm điều này không?

3.

điếu thuốc anh hút ngày càng một nhiều, và em cũng dường như trở nên chán ghét anh hơn.

từng viên sertraline như giết chết những xúc cảm mạnh mẽ đang được gieo trồng trong trái tim em, giờ đây thì nó như một chiếc hộp rỗng tuếch. em chẳng còn tha thiết muốn được chơi đùa cùng anh nữa, anh cũng chẳng còn cách nào ngoài để em ra đi. em chẳng còn mắng mỏ than thở rằng anh hút quá nhiều thuốc nữa. lời hứa bỏ thuốc cũng như thứ tình cảm đang rực cháy trong tim ta, phai tàn dần rồi cũng đến hồi dập tắt. anh khẽ nhìn em thẫn thờ, để chất an thần ấy như dòng nước lạnh dập tắt ngọn lửa tình của ta. em gầy gò, tấc da xanh xao khiến anh đau xót không thể tả xiết.

anh ghét bộ dạng em ngay lúc này.

sao em phải làm thế? mái tóc xơ rồi, khuôn mặt hốc hách chẳng còn giống em ngày trước mà anh biết. em ơi, cái vẻ rạng rỡ mà người anh yêu hết lòng nay chẳng còn thấy đâu nữa. đôi mắt anh đẫm nước, anh quay đi vì không nỡ để em nhìn anh trong bộ dạng thê thảm như thế này. anh rất muốn lao vào ôm chầm lấy em, như bao đêm kia ta ở bên nhau, nhưng trong thoáng một chốc tâm trí anh đã gào thét bảo anh dừng lại. vậy thì quay lại đi, đừng nhìn em nữa.

4.

em đã chạy trốn khỏi viện tâm thần.

em ăn trộm một vốc thuốc an thần để giữ lại lí trí cuối cùng còn sót lại của bản thân, nhưng có vẻ nó đã không thành. em vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân chạy tới căn hộ vẫn ám đầy mùi thuốc của anh. vậy là anh vẫn chưa bỏ thuốc. cơ thể em phủ một tầng mồ hôi nhễ nhại, loang lổ cả một mảng áo. anh vẫn lâng lâng với điếu thuốc mình cầm trên tay, và thoáng chốc anh tưởng bản thân mình đang nằm mơ. thực sự là em đấy ư? em khẽ cười, như một thói quen em lại đến giật điếu thuốc của anh đi, nhưng lần này em đặt nó vào giữa đôi môi tái nhợt của em, rít lấy một hơi thật dài.

em quay về rồi đây.

cơ thể em chẳng còn ấm nóng như ngày trước nữa, mỗi lúc một lạnh dần. hơi thở em đều đều, bầu ngực phập phồng áp lấy tấm thân anh. em gầy quá, anh chẳng thể làm gì ngoài thương xót em biết bao là cho đủ. đáng lẽ em đã có một tương lai sáng lạn hơn nếu em không gặp anh. em cũng từng là một học sinh, chẳng phải ưu tú nhưng cũng đủ làm cho gia đình em tự hào. cớ sao em lại cứ lì lợm phải đi theo anh, để những làn khói này ám đen đi tâm hồn còn non trẻ của em. như cái cây úa tàn chẳng thể sống lại nổi, giờ chẳng còn gì có thể cứu vãn lấy em nữa. tất cả là lỗi của anh, em à. chẳng có gì cứu rỗi nổi sự nông nổi và ngông cuồng của chúng ta nữa. sự cuồng si của tuổi trẻ đã chết trong đáy mắt em, để lại những vết cứa trong linh hồn chẳng còn sự đơn thuần của đôi ta.



5.

anh ước gì anh đủ can đảm để bảo vệ em cả một đời này.

anh từng nói với em, rằng đời này còn dài lắm, và anh cũng đã nghĩ em sẽ mãi là của anh.

thứ lỗi cho anh, anh chẳng phải kẻ yêu văn thơ đến si dại để viết cho em được những câu từ mỹ miều. đêm nay, anh đành cho phép men rượu và những điếu cỏ mỹ làm cho anh choáng váng, với niềm mong mỏi nhỏ nhoi là chúng sẽ giúp anh quên đi em. trái tim anh đã chết mòn, và việc thiếu vắng bóng hình anh âu yếm anh mỗi đêm chỉ khiến buồng phổi của anh ngày càng trì trệ. mẹ em đã đến tìm anh, bà giáng từng cái tát và những tiếng chửi rủa vào mặt anh, nhưng em à, chớ đừng vội thương xót cho anh, là vì anh xứng đáng. đôi mắt anh đỏ hoe, vì phê, và vì mỗi khi hình ảnh em cứ như chơi trốn tìm trong tâm trí khốn đốn của anh.

em à, em đừng nhìn anh với anh mắt như thế, nhưng bây giờ thì anh lại nhớ ánh mắt đó đến phát điên.

màn đêm một lần nữa lại buông xuống như tấm màn trói buộc những xúc cảm lụi tàn trong anh. anh lại để những điếu thuốc mà em ghét nhất giết anh chết dần chết mòn. em sẽ lại mắng anh, nhưng anh chẳng thể nghe được những câu cằn nhằn đó của em nữa. sẽ chẳng còn những lời thỏ thẻ khẽ khàng của em như mật rót vào tai anh, và đêm nay sẽ chỉ còn anh trên chiếc giường đơn nhỏ mà anh chẳng bao giờ nghĩ nó có thể lạnh lẽo và trống trải đến như vậy.

bây giờ là một giờ sáng, và anh đang đắm chìm trong cõi hư không...





----------------

chắc là mình sẽ đổi lại ảnh bìa. và beta lại cho dài hơn.

nhìn chung là bé vinh trong fic cũng không khác gì mình ngoài đời đâu, nghiện.

em chin cũng thế, trước mình cũng từng uống rất nhiều sertraline với fluxotine.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net