Chap 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bao nhiêu năm rồi, Yujin vẫn như vậy nhỉ?"

Han Yujin sững lại khi nghe được câu nói ấy. Cậu nhíu mày lại. Cảm giác quen thuộc dâng trào, nhưng Gyuvin đã tiến tới khoác lấy vai cậu. Yujin nhanh chóng bỏ suy nghĩ ra sau, vui vẻ vào trong.

Bữa tối diễn ra khá thuận lợi trong tiếng nói chuyện vui vẻ, ba của Kim Gyuvin cũng đã sắp xếp công việc để về ăn tối cùng gia đình. Yujin được bà Kim cưng hết mực.

"Nếu Gyuvin mà dám bắt nạt con thì hãy tới mách mẹ". Nhìn đi, Kim Gyuvin chính thức trở thành con ghẻ rồi đây này!!

"Anh ấy không bắt nạt con đâu ạ!" Yujin nắm lấy tay bà Kim, cảm giá ấm áp này khiến cho cậu có chút không dám tin là thật. Yujin chưa từng mơ về thứ gọi là cha mẹ, trong tiềm thức của cậu, gia đình là các anh đã cưu mang cậu. Nhưng cảm giác gia đình Gyuvin mang tới khiến sự lo lắng từ lúc đầu trở thành một thứ gì đó ấm áp bao trùm lấy trái tim cậu.

"Cũng phải, nó không nỡ đâu, đã chờ đợi lâu như vậy mà!" Bà Kim nói xong bỗng khựng lại như vừa nói điều gì sai, Kim Gyuvin cũng vội tiếp lời mẹ.

"Con đã thành con ghẻ từ lúc nào rồi đây này!" Không khí càng trở nên thoải mái hơn.

Dù vậy nhưng cho tới khi về đến phòng mình, Yujin chẳng thể nào xoá bỏ nghi ngờ của bản thân. Những điều mẹ của Gyuvin nói như khảm sâu vào tâm trí cậu. Yujin ôm lấy đầu, nước mắt chẳng thể nào ngừng rơi. Nhưng cậu chẳng có một chút ấn tượng nào cả, cứ như thể đã khuyết đi một phần kí ức vậy.

...

_______________

Hôm nay là ngày diễn ra phiên xét xử cuối cùng, Han Yujin mặc một chiếc sơ mi trắng, trông tối giản hết mức có thể.

Cậu muốn tới để thật sự tạm biệt quá khứ, từ nay Han Yujin sẽ lãng quên nó.

Kang Jeongwon sau khi bị phán tử hình, liền không kìm được mà gào thét, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, thấy thân hình bé nhỏ của cậu liền lao lên, muốn nắm lấy. May mắn thay, Yujin đã được bảo vệ an toàn bởi Gyuvin, đồng thời cảnh sát cũng giữ chặt gã Kang lại.

"CHÍNH TẠI MÀY, TẤT CẢ LÀ TẠI MÀY, THẰNG NHÃI RANH NHƯ MÀY, VÌ MÀY MÀ KHIẾN TAO RA NÔNG NỖI NÀY, ĐÁNG NHẼ KHI ẤY, TAO PHẢI GIẾT CHẾT MÀY ĐI... ĐỂ TRÁNH HẬU HOẠ VỀ SAU!!! THẰNG RANH CON!!!" Tiêng gào thét của hắn nhỏ dần nhỏ dần, cho tới khi Yujin hoàn hồn lại, Gyuvin đã đưa cậu ra khỏi phòng xét xử từ lúc nào.

Han Yujin vội ôm chặt lấy hắn, khiến Gyuvin không khỏi hoảng sợ, lo lắng hỏi thăm xem cậu có làm sao không. Yujin vội lắc đầu.

"Chỉ là muốn ôm anh một chút...". Lúc này Gyuvin mới thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng xoa đầu, vỗ lưng để cho Yujin an tâm.

Rốt cuộc thì mối liên quan giữa mình và bà Kim là gì? Tại sao khi ấy Kang Jeongwon lại nói rằng tất cả là do cậu, chẳng có lẽ nào cậu cũng nằm trong kế hoạch lật đổ Kang Jeongwon của hội trưởng Kim ư?

Han Yujin vừa nghĩ tới liền vỗ đầu thật mạnh, cậu không cho phép bản thân mình nghĩ về họ như vậy, dù bà ấy có làm gì, cuối cùng cũng đã giúp cậu trả được mối hận bao nhiêu năm qua. Nhưng Han Yujin lại chẳng thể yên tám được, cậu có một linh cảm một chuyện gì đó kinh khủng sắp được vén màn vạy. Ngày ấy, khi tới nhà hắn, bà ấy đã nói là 'bao nhiêu năm rồi?' Liệu có phải họ đã biết nhau từ lâu không?

Yujin nghĩ rằng cậu chẳng thể nào để im cho bí mật đó, hôm sau liền quyết định tới gặp Kang Jeongwon.

Căn phòng lạnh lẽo có sẵn vách ngăn để tránh một số chuyện không hay xảy ra. Han Yujin ngồi đợi cho tới khi cảnh sát dẫn Kang Jeongwon đi vào. Vừa thấy cậu, gã ta đã nở một nụ cười quái dị.

"Chà, vật thí nghiệm thành công của tao đây mà? Mày đến đây để ngắm xem kẻ đã cứu mày bị tử hình hay sao? Loại vô ơn!!"

"Vô ơn? Ông ban ơn gì cho tôi ngoài cái mùi hương quái gở này, bao nhiêu năm nay, tôi phải sống trong hoảng sợ, đau đớn mỗi khi mà nghĩ tới những ngày tháng ấy! Vô ơn? Ông là cái quái gì mà đòi có ơn với tôi? Cứu tôi ư? Là chính ông mua tôi từ chỗ bố tôi, chính ông là kẻ hành hạ thân xác, đưa tôi ra làm vật thí nghiệm để thoả mãn cái suy nghĩ biến thái trong lòng ông!"

"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ BIẾN THÁI, ĐÓ LÀ CÔNG TRÌNH VĨ ĐẠI!!!" Kang Jeongwon bất chợt gào lên khiến cho viên cảnh sát phải đi vào giữ ông ta lại. Cho tới khi gã bình tĩnh, nở một nụ cười đểu cáng, như thể khiêu khích Yujin.

"Mày ngửi xem, hương đào trên người mày, không phải là công trình vĩ đại thì là gì, nó là thứ khiến tao ấp ủ cả chục năm mới có được, nếu như không phải con đ* kia tố cáo, mày bây giờ có thể đứng trên vạn người mà toả hương rồi!"

"Hội trưởng Kim ư?" Yujin nhíu mày, hỏi lại.

"À, hoá ra mày không biết gì nhỉ? Cao cả gớm, chính con khốn ấy đã tố cáo viện nghiên cứu của tao, khiến tao phải thân bại danh liệt trong mấy năm liền. Và cũng chính tại mày!!! Khiến cho tao bị đẩy tới bước đường cùng như ngày hôm nay."

Yujin đan chặt tay vào nhau, gặng hỏi.

"Lần này thì tôi liên quan gì chứ?"

"Chà, con nhỏ đó lại làm người tốt một lần nữa kìa! Nếu như không phải trả thù cho cái loại như mày, thì cô ta đã không động tới tao rồi! Thằng ranh!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net