Mình bên nhau đã lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu ý:
*Fanfic mặc định OOC! Fanfic mặc định OOC! Fanfic mặc định OOC

*Có teencode vì tôi thích thế

(Đang xin permission của tác giả...)

.

Kim Gyuvin đúng thật đã uống không ít. Nó choáng váng, chỉ khi ngửi thấy một mùi gì đó chợt át đi hương rượu nó mới híp mắt ngước lên, liền thấy một anh chàng cao gầy có mái tóc vàng tiến lại gần, người nọ cúi xuống đưa cho nó một cốc nước chanh đá.

"Cảm ơn," Kim Gyuvin nhìn vào gương mặt mơ hồ mà rất đẹp ngay trước mắt, nó mê muội tóm lấy cổ tay người ta, "Đằng ấy thơm quá à."

"... Thằng điên," Shen Quanrui nhíu mày, nhưng cậu cũng không giãy ra, "Mày uống bao nhiêu rồi?"

Kim Gyuvin dùng hành động thay cho lời nói, nó kéo Shen Quanrui vào lòng mình, ngẩng đầu lên hôn cậu.

Vãi lờ.

Zhang Hao và Sung Hanbin đang ngồi đối diện hóng drama trượt tay đáp luôn hai ly rượu xuống đất.

Shen Quanrui đứng hình, trong thoáng chốc tai cậu đỏ bừng; cậu chê bẩn rồi cố ngọ nguậy để đứng dậy khỏi người nó.

Nào ngờ hành động này đã chọc giận con ma men, Kim Gyuvin bất mãn đứng lên, nó áp sát từng bước và nắm chặt cổ tay cậu. Shen Quanrui hốt hoảng lùi về sau, cố tình trợn to mắt hòng khiến đối phương nhận ra gương mặt mình: "... Chờ chút, mày nhìn cho kĩ xem tao là ai, đừng, đờ mờ..."

Nửa câu sau cậu còn chưa kịp chửi xong đã bị chặn ngang, Shen Quanrui bị dồn vào góc tường không thể thoát ra được. Kim Gyuvin canh chuẩn thời cơ để đưa tay đặt vai cậu, tay còn lại thì đệm sau lưng, sau đó lại hôn lần nữa.

Quá sức hoang đường.

Nụ hôn khiến Shen Quanrui không thở nổi, cậu chật vật dùng tay đẩy Kim Gyuvin nhưng nhận ra thế nào cũng vô dụng, thậm chí còn khiến tình huống tệ hơn. Cậu tạm thời vứt bỏ lòng tự tôn, quay sang tìm kiếm sự trợ giúp từ hai con người hãy còn đang chết trân sau lưng Kim Gyuvin.

Zhang Hao hoàn hồn, anh do dự xoay người, trao đổi ánh mắt với Sung Hanbin.

"Có cần sang đó không?"

"Chắc là phải vậy rồi," Sung Hanbin không biết nói gì hơn, "Sao trước đây em không biết phổi Kim Gyuvin lớn vậy nhỉ, nhìn Ricky như sắp tắt thở đến nơi."
"Từ từ," Zhang Hao giữ hắn lại.

"Nhỡ đâu nó say ngất ra xong gặp ai cũng đòi hôn thì biết làm sao?"

... Ừ thì rõ rành rành mà? Nếu chẳng gặp ai cũng hôn thì bây giờ hẳn là Shen Quanrui đang ngồi vào bàn ăn thịt nướng rồi, chứ đâu phải là bị cưỡng hôn trong lòng người khác.

Sung Hanbin vừa xoay cổ tay vừa tiến về phía kia, hừng hực khí thế muốn bắt lấy Kim Gyuvin.

"Ý anh là, nếu nó hôn em thì tính thế nào đây?"

Đôi chân đang bước của Sung Hanbin khựng lại, hắn lập tức đổi hướng, quay lại đứng cùng Zhang Hao.

"Anh nói đúng, chúng ta mau đi thôi, chứ chút nữa dù là Kim Gyuvin tỉnh rượu hay Shen Quanrui vùng ra được thì cũng không tốt cho hai đứa mình."


"Ê Ê Ê! Nghe nói chưa có nghe nói gì chưa!" Kim Gyuvin phóng tới như con chó con, nó hào hứng ném cặp xuống rồi bắt đầu hóng hớt, "Tối qua có đôi nào trường mình hôn nhau đắm đuối ở quán nhậu sát vách á, là ai zạ?"

Han Yujin nhìn nó bằng vẻ mặt phức tạp: "Hờ, khó nói lắm."

"? Ủa ngộ nghĩnh?" Kim Gyuvin nhăn nhó, nó vừa định tóm cổ thằng nhóc kéo xuống thì bắt gặp Shen Quanrui vào lớp từ cửa sau.

Nó lập tức vẫy tay nhiệt tình: "Ricky! Đây này!"

Tất cả ánh nhìn trong phòng học từ lộ liễu đến lén lút nhanh chóng tập trung, Shen Quanrui nắn nắn lòng bàn tay, cuối cùng vẫn cam chịu bước qua ngồi cùng nó và Han Yujin.

"Mày biết gì chưa? Cái vụ mà đêm qua có hai thằng nào trường mình hôn nhau ở quán kế bên ấy?" Hai mắt Kim Gyuvin sáng rực như đèn pha.

"... Có nghe rồi, mà thôi đừng nhắc nữa." Shen Quanrui cố gắng nén lại ba máu sáu cơn sắp bung ra trước mặt mọi người.

Lỡ mà đánh nhau thì chắc chắn phải lôi cả hai tên phản đồ Sung Hanbin và Zhang Hao theo, cậu nhủ thầm, đôi mắt trở nên sắc lạnh.

"Cái mặt mày vậy là sao? Mày biết ai à?"

Shen Quanrui đang tính trả lời cậu không biết, bỗng dưng chạm phải đôi mắt trong veo hơi trố ra của Kim Gyuvin khiến cậu nhớ lại chuyện đêm qua, lúc đó Kim Gyuvin cũng nhìn cậu như thế này, khoảng cách rất gần.

Cậu đột ngột thay đổi ý định.

Mắc gì có mỗi mình mình phải chịu tội? Rồi chẳng phải cái thằng đầu têu lại được sống yên ổn vô tư à.

Thế là cậu nằm bò xuống bàn, phát ra tiếng cười mang vài phần lười nhác.

"Biết."

"Uầy, ghê nha... Kể nhanh kể nhanh."

Han Yujin ở bên cạnh bồn chồn không yên, Shen Quanrui không để ý tới nó, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Kim Gyuvin.

"Mày."

"Gì... Mày đùa gì thế..."

"Với tao."

Cặp mắt Kim Gyuvin trợn to như chuông đồng: "Shen Quanrui mày bị điên à?"



Shen Quanrui không điên, ngược lại đang rất vui.

"Đếch tin thì mày vào forum xem đi, người khác thì có thể không chứ đừng nói mày cũng không nhận ra bản thân nhé?"

Kim Gyuvin run rẩy móc điện thoại ra tải lại trang chủ, nó hoảng hồn khi thấy hình ảnh hai người con trai quấn quýt nhìn rất thật. Trong bức ảnh, người tóc vàng bị ấn đè lên vách kính, còn chính nó là bên chủ động trông không khác gì phường râm tặc.

Cho chừa, nhìn biểu cảm sượng sùng của Kim Gyuvin, Shen Quanrui thầm nhủ, hôm qua lúc hôn bố sao mày không sượng thế đi?

Đúng lúc Liu Tianyue lớp kế bên sang mượn bài tập, Han Yujin trông thấy cậu nhóc liền vọt ra ngoài cửa, điệu bộ như vừa được đặc xá.

"... Xin lỗi nhé, tao uống say quá." Kim Gyuvin thành khẩn tạ tội với cậu.

Giờ thì nó đã biết vì sao ánh mắt Han Yujin nhìn nó lại quái gở như vậy rồi.

Shen Quanrui giữ nguyên tư thế nằm dài trên bàn, nhưng khi nhận lỗi, lễ nghĩa cơ bản là phải nhìn vào mắt của đối phương, vậy nên Kim Gyuvin đành phải cúi đầu nhìn cậu.

Nó vẫn luôn biết Shen Quanrui rất xinh đẹp, mà nếu nó có không biết đi chăng nữa, thì mớ thư tình suốt ngày gửi tới cũng sẽ khéo léo cho nó biết rằng cậu bạn thân có lắm người theo đuổi vô cùng. Song, nó chưa bao giờ nghiêm túc quan sát mặt mũi đứa bạn mình. Hai thằng con trai đối diện nhau trong tư thế này đã kì cục một rồi— Vậy trong trường hợp từng hôn nhau thì sao?

... Hình như là kì cục mười luôn á.


Kim Gyuvin lia một đường, từ đôi mắt hồ ly tuyệt mỹ đến sống mũi thẳng tắp, lại không dám nhìn xuống thêm nữa.

Nó hoảng đến mất hồn, thầm nghĩ, Shen Quanrui sẽ không lén lút tìm người xử mình đâu nhỉ.

Trái với suy nghĩ của nó, Shen Quanrui bình tĩnh đến đáng sợ.

"Tao biết mày say chứ," giọng cậu đều đều, "trên người tao còn ám mùi rượu của mày đây,"

"Mà có gì đâu, coi như bị chó cắn là được."

Cứ như chẳng lường được cậu sẽ đáp trả như thế, Kim Gyuvin nghẹn họng, lời nói ra sao mà khó khăn: "... Nhưng đấy là nụ hôn đầu của tao."

Shen Quanrui cứng đờ, tai cậu hơi đỏ lên một tí xíu: "Tao không có hứng thú với chuyện tình cảm của mày."

"Sắp vào tiết rồi, về chỗ đi."

Cậu đá Kim Gyuvin một cái, tựa như chưa có gì xảy ra.




Hai mắt của Kim Gyuvin dại đi, nó nhìn chằm chằm Shen Quanrui ngồi hàng trên, bấy giờ mới nhận ra.

Sao nó phải nghe lời cậu ta bảo về chỗ là về ngay chứ, đâu cần ngồi đúng chỗ cố định như thời cấp Ba nữa.

Từ trước đến nay hai đứa vẫn ngồi chung mà, đúng không?

Miệng của giáo viên trên bục cứ đóng rồi mở, chẳng biết đang giảng những gì. Cứ vậy, tâm tư trong lòng Kim Gyuvin đành bay theo gió. Chuyện đêm qua nó thật không tài nào gợi lại nổi, thế là chỉ nghĩ tiếp được chuyện hồi sáng này.

"Nhóc nói đi," Nó chọt cánh tay Han Yujin, "Nhóc nói thử xem Shen Quanrui có từng hôn ai không?"

Han Yujin trố mắt: "... Chắc không có đâu, em chưa nghe ai nói cả."

"Thế nó có được ai hôn chưa?"

"? Có ông á."

"Vậy đây cũng là nụ hôn đầu của nó hả?" Kim Gyuvin đã có thể kết luận.

Han Yujin thấy cả người mình lạnh ngắt: "Nếu ông thực sự muốn biết thì tự đi mà hỏi ấy."

"Không được đâu, anh sợ nó đánh anh."

"Ông đánh không lại người ta hay gì?"

"Anh không muốn ăn đòn," mắt Kim Gyuvin lại dại ra, "cơ mà anh cũng không muốn đánh nó."

Han Yujin bịt đôi tai mình kín mít không một kẽ hở.

Nhưng vụ việc này không phải không ai nhắc là có thể cho qua được. Shen Quanrui tốt gỗ tốt cả nước sơn, quan trọng nhất đó là sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi người anh em trên đà rớt môn cùng mình. Kim Gyuvin không muốn để mất thằng bạn này tí nào.

Vì thế nó đích thân đến cổng sau để chặn cậu lại, xin lỗi thật chân thành thêm lần nữa, đồng thời thể hiện thiện chí muốn bồi thường.

"Bồi thường gì được?" Shen Quanrui không biết nên nói gì lắm.

Kim Gyuvin cũng không nghĩ được gì, Shen Quanrui muốn tiền thì có tiền, đòi cả thời gian lẫn tiền cũng được.

"Mày quyết đi." Nó đáp.

Shen Quanrui nghiêm túc suy tư vài giây, cậu đột nhiên nở một nụ cười nguy hiểm: "Sao cũng được à?"

"Được hết... á?" Kim Gyuvin thấy bất ổn ghê.

"Mày lên lớp chung với tao đến tuần cuối cùng là đủ. Sắp tới giờ vào lớp tiếp theo rồi, bye nhá." Shen Quanrui nhẹ nhàng rời khỏi.

Kim Gyuvin lặng lẽ liếc thời khoá biểu trống trải đang hiển thị trên màn hình khoá điện thoại của mình; nó cảm thấy đôi khi vứt bỏ bạn bè cũng chả sao.

Sáng ngày thứ hai, Kim Gyuvin canh giờ vừa khít để kịp phóng vào giảng đường. Nó căng thẳng quét đôi mắt quanh phòng trong vài giây, sau khi tìm được Shen Quanrui, nó cong lưng chạy đến chỗ cậu, vừa ngồi xuống đã thở hồng hộc.

Shen Quanrui ra vẻ tao biết ngay mà: "Sao mày đến muộn lớp người khác được hay thế?"

"Đúng giờ không được coi là trễ nhé, đó là quản lý thời gian," Kim Gyuvin lấm lét nhìn giáo viên, nó lấy túi đồ uống sau lưng ra, "Cho này, nãy đi đường tao mua đó."

Lần này thì Shen Quanrui hơi bất ngờ thật.

Cậu nhận lấy cái túi, đầu ngón tay rụt lại khi chạm phải thành cốc lạnh lẽo. Rồi bất ngờ biến thành bất mãn, cậu nhíu mày với Kim Gyuvin: "Tao không muốn uống Americano đâu... Sao không mua sữa dâu vậy?"

"... Ông cháu có thể bớt nhiễu sự không ạ, không uống thì để tao."

Vừa cắm ống hút, Kim Gyuvin vừa nhớ đến Sung Hanbin. Hắn cũng hay than rằng Zhang Hao không uống cà phê. Chắc có lẽ người Hàn đã nghiện uống Americano từ trong máu, còn người Trung thì mãi mãi một tình yêu với nước ấm mà thôi.

Chỉ khác biệt ở chỗ, Sung Hanbin dù than vẫn cứ cười mãi, sau đó lại vui vẻ đi mua trà sữa cho Zhang Hao.

Đợi chút.

Thế méo nào lại đi so sánh mình và Shen Quanrui với Zhang Hao và Sung Hanbin?

Kim Gyuvin vội lắc đầu hòng ngăn chặn suy nghĩ ấy.

Về phía Shen Quanrui, cậu đã dọn xong sách vở và tai nghe. Nghe giảng nghiêm túc được một phút, cậu phát hiện bài học hôm nay không có gì cần lưu ý, vậy nên lập tức nằm sấp xuống chuẩn bị vào giấc, không quên huých tay Kim Gyuvin để nhắc nhở: "Thầy đến thì kêu tao đấy."

Đối phương không ừ hử gì, Shen Quanrui mặc kệ nó, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chán chường, Kim Gyuvin đành lướt điện thoại. Mãi đến khi mắt nhức mỏi, nó muốn ngủ thì đau đớn nhận ra mình tự dưng bị mất ngủ rồi, chỉ biết hướng mắt sang Shen Quanrui ở kế bên.

Lúc thì đoán chiếc đồng hồ mà cậu đeo bao nhiêu tiền, xong lại đi tra xem mình đoán đúng chưa; lúc thì vươn tay sờ tóc người nọ, trong đầu nghĩ rằng chắc cậu sắp phải tẩy chân tóc nữa rồi đây.

Kim Gyuvin thích thú, dành ra năm sáu phút ngắm nghía tới lui như thú con mới đẻ. Tiếc là Shen Quanrui chẳng thể nhịn nổi nữa, cậu giữ chặt tay Kim Gyuvin: "Mày có để yên không thì bảo?"

Kim Gyuvin chớp chớp đôi mắt cún, nó tỏ vẻ vô tội: "Tao không ngủ được."

"... Liên quan gì tới tao."

"Tao đến học cùng mày cơ mà."

"Mày đến học chứ có phải đến ngủ đâu."

"Shen Quanrui!"

Bất thình lình, có tiếng quát phát ra từ chỗ bục giảng, khiến hai đứa bị doạ sợ phải ngóc đầu lên hết. Ông thầy mang kính gọng đen, mặt nom rất tức giận: "Em thầm thì to nhỏ gì với bạn cùng bàn đấy hả! Nghe giảng đàng hoàng đi!"

Vốn dĩ cả hai ngồi ở dãy bàn cuối lớp, lần này phải hơn nửa phòng đều quay đầu hóng chuyện. Chẳng trách được, cái đầu vàng của Shen Quanrui nổi quá chừng, đứng lên bậc thang là dễ dàng thấy ngay.

Thầy không biết Kim Gyuvin, không có nghĩa là các bạn khác cũng vậy. Không khí ngưng đọng một giây, liền sau đó, vô số tiếng xì xào bàn tán rất nhỏ xuất hiện.

[... Kim Gyuvin? Cậu ta đến đây làm chi? Đi theo Shen Quanrui à?]

[Đê bặc... Thế có nghĩa tấm ảnh hôm bữa là hàng real hả? Chúng nó quen nhau thật luôn?]

Shen Quanrui thấy xấu hổ phát điên chết đi được, đến nỗi đôi tai cậu đỏ bừng lên. Kim Gyuvin chẳng khá hơn là bao, nó lúng túng muốn chui ngay xuống gầm bàn trốn.

Cuối cùng, nửa buổi còn lại hai đứa tỏ ra "tương kính như tân", đây cũng là buổi học mà Shen Quanrui tập trung theo dõi nhất từ khi khai giảng đến giờ.

Trước lạ sau quen, sự thật chứng minh rằng khả năng tiếp thu của con người là vô hạn. Khi Kim Gyuvin xông vào lớp ngồi lần thứ ba trong tuần này, nó đã hòa tan vào chúng bạn.

Chẳng những có thể nhoẻn miệng cười với những ánh mắt hướng về mình, nó thậm chí còn có thể chào hỏi những ai đã quen mặt.


Bọn ENFP đúng là trùm xã giao mà, từ tận đáy lòng, Shen Quanrui vô cùng bái phục.

"Như nhau thôi," Kim Gyuvin ngáp, đưa cốc sữa dâu cho cậu, "Sao hôm nào mày cũng đến sớm thế?"

"Giành chỗ đấy, chẳng nhẽ mày tưởng ngày nào mình cũng ngồi hàng cuối là nhờ may mắn nhé?"

"Vậy mày có thể nào đợi tao ở dưới ký túc xá không, xếp hàng trong quán cà phê một mình nó lại cô đơn vl."

Shen Quanrui phát sợ với độ mặt dày của nó: "Mày ngáo à, xa thế tao không đi đâu."

"Để tao sang đợi mày cũng được."


Shen Quanrui im lặng.

Không nói gì, đôi lúc có nghĩa là ngầm chấp nhận.



Kim Gyuvin mơ màng buồn ngủ, nó gối đầu lên tay: "Xong thì gọi tao nhớ."

Tiếng chuông kết thúc vừa vang lên, Shen Quanrui đã tức tốc chạy khỏi phòng học. Kim Gyuvin giật mình, xem như bị cậu đánh thức, nó ngờ nghệch chạy theo: "Aish, lại phát rồ gì nữa thế?"

"Nay bên Odyeon mới ra tart dâu chocolate, nhanh chân thì còn chậm chân thì hết, tao phải đi giành slot cho cả Yujin nữa." Shen Quanrui nói nhanh như rap, cậu ném cặp cho Kim Gyuvin, cầm theo chìa khóa xe phi xuống thang bộ.

Lúc Kim Gyuvin bắt được chiếc cặp sách thì chẳng còn thấy người đâu.

... Cậu ta thích ăn ngọt đến vậy sao?

Nó cúi đầu, vô thức nghịch chiếc móc khoá hình con mèo treo trên cặp Shen Quanrui.

Ghiền đồ ngọt không uống Americano, thế mà không tăng cân cũng không bị tích nước, đúng là thừa kế gien xịn có khác, nó cảm thán. Hay phải nói, gương mặt đó đã là tài sản giá trị nhất của cậu ta nhờ?

— "Hyung hyung hyung hyung hyung, tình hình chiến đấu như nào rồi?"

Shen Quanrui đang lái xe, cùng lúc trả lời tin nhắn từ Han Yujin: "Không lạc quan lắm, anh vẫn chưa tới."

— "... Hả?!"

"Hongdae đang tắc quá, không nhích được tí nào này."

Shen Quanrui ai oán. Dù có là thiếu gia lái Ferrari thì cậu cũng chẳng biết làm gì khi lâm vào tình huống này, trong lòng cậu gần như đã nói lời tạm biệt với món bánh tart trứng kia.

Về phần tại sao lại dùng "gần như", là vì có chiếc xe đạp xuất hiện sau một pha drift rất khét, vững vàng dừng ở trước mặt cậu.

Shen Quanrui định nhấn còi liền nhận ra bản mặt quen thuộc và bờ vai rộng như Thái Bình Dương sừng sững giữa trời nắng.

"Thế nào hả, có giống như người hùng của mày đã đến không," Kim Gyuvin làm màu thành công, nó gõ lên cửa kính xe, "Tao đọc tin tức rồi, người ta bảo là bên đây tắc đường hết cứu luôn."

Shen Quanrui hạ cửa sổ, trong phút chốc không biết nói gì: "... Mày cũng ghê gớm nhỉ."

"Rồi có đi với tao không?"

Shen Quanrui đang phân vân giữa chọn vứt xe trên đường hay bánh tart dâu tây.

Thấy cậu do dự mãi, Kim Gyuvin bật cười: "Sao đấy? Mông ngồi quen Ferrari nên giờ không ngồi xe đạp được nữa à?"

"Nhảm ít thôi." Shen Quanrui lườm nguýt, cậu nhanh chóng di chuyển từ xe mình sang xe thằng bạn, vỗ lên lưng nó.

"Mau lên, kẻo tao không mua kịp tart dâu bây giờ."



Du học sinh của Đại học Z, dù là sinh viên khoá nào đi chăng nữa đều ở cùng một toà ký túc xá. Zhang Hao đang đánh răng bên cửa sổ liền thấy có người nhìn rất quen, cặp chân kia phải dài hơn người khác cả khúc.

Anh vỗ vai Kim Taerae sáng nay qua mượn vở ghi bài, chỉ cho cậu chàng: "Mày trông thằng kia có giống Kim Gyuvin không?"

"Khá giống anh ạ," Kim Taerae thế mà chịu phân tích thật, "nhưng mới sáng sớm nó đến đây làm gì nhỉ? Cũng đi mượn note à?"

"Không thể nào," Zhang Hao trợn mắt, "nó toàn trước kiểm tra một ngày mới ôn bài cơ."

Đang nói dở dang thì bóng người dưới lầu di chuyển. Cái bóng tiến lên vài bước, ôm lấy vai một người khác.

Tóc vàng, trench coat, Gucci.

Shen Quanrui.

Zhang Hao và Kim Taerae nhìn nhau, bốn con mắt trừng to hết cỡ.

"... Không phải chứ," Kim Taerae líu cả lưỡi, "nó lặn lội đường xa sang đây đón Shen Quanrui á???"

"Anh chả biết nữa," ánh mắt Zhang Hao trống rỗng, "mày có nghĩ là mình nhận nhầm người không? Ví dụ ở cái toà này vẫn còn một đứa nữa cũng nhuộm vàng xỏ khuyên khoác Gucci cao mét tám chẳng hạn?"

"... Hyung, anh dám tả thêm vài chi tiết nữa không?"


Gần đây vận số Zhang Hao khá tốt, tỉ như vừa chén xong bữa trưa đã thấy ngay Shen Quanrui đang xếp hàng. Con người ai cũng nhiều chuyện như ai, anh háo hức la lớn: "Ricky—!"

Shen Quanrui sợ hú vía. Tìm nửa ngày mới thấy anh, cậu cạn lời cầm đĩa đến ngồi đối diện Zhang Hao.

"Anh à, anh sợ em chưa đủ nổi tiếng đúng không?"

"Ai lại đi chê fame chứ," Zhang Hao cười gian xảo, "sao cưng tới một mình vậy?"

"Vậy em nên tới cùng ai hả?"

Biết rồi còn hỏi, Zhang Hao bĩu môi, hứng thú bức cung giảm đi một nửa. Anh cúi xuống, nhắn tin cho Sung Hanbin.

"Bắt được Ricky òi."

— "Ah... Hiong đang đâu rùi?"

"Căn tin ó."

— "Đi cùng Kim Gyuvin hửm?"

"Kkk em cũng tưởng thế phải hong... Cơ mà sai nhé, ranh con này không thèm trả lời lun."

— "Quá đáng ghê anh nhò."

Zhang Hao lườm Shen Quanrui, lần nữa nhớ đến cảnh tượng ban sáng, cốc nước cầm lên lại đặt xuống. Cuối cùng, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng phép lịch sự, anh không nhịn nổi đành mở miệng: "Cưng với Kim Gyuvin đang quen nhau hả?"

"?" Shen Quanrui cau mày, "Anh cũng bị điên à?"

"Cho anh xin, nó đón cưng đi học, cưng ăn cơm cùng nó, nó đèo cưng đi tranh tart trứng, có khác gì bọn yêu nhau không?"

"Nó bồi thường cho em đấy chứ." Shen Quanru tập trung cao độ vào bữa cơm trưa.

"... Anh bảo này, rốt cuộc đang bồi thường thật hay chúng mày không hiểu bồi thường là phải như nào," Zhang Hao chẳng biết nói gì thêm, "hay là đổ thật rồi?"

Shen Quanrui không đáp.

Đôi môi Zhang Hao run rẩy.

"... Không đùa đâu, cưng thích nó thật á?"

Shen Quanrui đã ăn nốt thìa cơm cuối, cậu thong thả lau miệng rồi đứng lên.

"Em thích cả anh nữa cơ. Thôi lên lớp nhé, gặp sau."



Từ thời xửa xưa, Kim Gyuvin đã biết Han Yujin rất giỏi trò lấy oán báo ân.

Hôm trước vừa ăn bánh do Shen Quanrui và cả Kim Gyuvin vượt ngàn dặm xa xôi mang về, hôm nay đã nhờ hai người họ sang thêm thức ăn cho mèo nhà mình.

"Gì cơ? Mày cụt chân à em?"

Kim Gyuvin tức thằng nhóc ghê gớm.

"Em phải viết luận mà, không về được thật í." Bên kia điện thoại, Han Yujin uể oải trả lời.

Shen Quanrui cưng em trai, cộng thêm sức mạnh của sự nghiện mèo nên đã dứt khoát đồng ý, mặc kệ Kim Gyuvin phản đối.

Bị Shen Quanrui uy hiếp bằng mắt, Kim Gyuvin tuân lệnh mò về ký túc xá, tìm Han Yujin lấy chìa.

Thế là Shen Quanrui lần thứ hai ngồi lên yên sau xe đạp của Kim Gyuvin.



Thời tiết Seoul vào cuối thu lúc nào cũng dễ chịu. Shen Quanrui tay này ôm eo Kim Gyuvin, tay kia cầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net