chụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay trời rét kinh khủng, dù là người chịu lạnh giỏi như gyuvin cũng thấy chân hơi run run. may sao nó có người yêu, vì có lạnh mấy mà được nắm tay bồ thì vẫn ấm áp hơn dùng túi sưởi trăm ngàn lần. nó và quanrui tay nắm tay, rảo bước trên con đường quen thuộc mà hai đứa đã đi cùng nhau bao năm qua. gyuvin gãi gãi măng cụt mềm mại của quanrui, làm em bị nhột phải huých vai nó một cái, tặng kèm thêm cái lườm sắc lẹm. thằng cún cười hì hì, thấy em iu sao dễ thương quá, giận mà cũng cưng ghê cơ.

nó nghiêng đầu, để lông cún nâu chạm vào lông mèo trắng, sau đó nũng nịu: "sao bé nhẫn tâm thế, tớ có làm gì đâu."

quanrui bó tay, tự nhủ thằng bạn trai mình nhây chó không chịu nổi.

mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới bảy rưỡi trời đã tối đen. giỡn hớt từ nãy giờ, gyuvin và quanrui đi mãi cũng tới công viên. lúc này trời lạnh càng thêm lạnh, hai đứa nhìn nhau, trong mắt toàn là hối hận, biết thế đã mặc ấm hơn rồi! thấy em người yêu hệ mèo run cầm cập, trái tim anh bạn trai cún thắt lại. nó cầm lấy tay quanrui đút vào túi áo mình, tự xoa cho đôi tay ấm thật ấm, sau đó áp lên khuôn mặt xinh đẹp giờ đang lạnh ngắt.

quanrui nhìn con cún to trước mặt, nghĩ bụng, dù tên này có đáng ghéc thật đấy, nhưng về khoản chăm em thì nó chưa bao giờ làm ăn qua loa linh tinh. nhìn cái mũi cún tròn xoe đang đỏ ửng của gyuvin, quanrui thấy thương bạn trai khi lúc nào nó cũng nghĩ cho em. tay ủ trong túi nãy giờ đã thoải mái ấm áp hơn nhiều, quanrui học theo gyuvin, ma sát cho hai búp măng trắng trẻo nóng đến ửng hồng, tay em ôm lấy hai bầu má người kia. bốn con mắt nhìn nhau, chưa được mười giây đã cười phá lên.

gyuvin chợt để ý có vật thể lạ xuất hiện giữa không trung. trắng xoá, nhẹ tênh, vừa chạm vào là tan biến.

"bé ơi! tuyết rơi này!"

tuyết rơi lác đác, nhẹ nhàng đáp xuống mái đầu bạch kim của người yêu thằng cún. gyuvin nhẹ tay phủi phủi tóc quanrui, nó chăm chú đến nỗi không chú ý đến người thấp hơn đang mím môi, ánh mắt long lanh dõi theo cái mặt đẹp trai của mình.

"gyuvin."

"ơi, tớ nghe."

nghe khỉ khô, nếu nghe thì phải nhìn mình chứ!

"nhìn tớ."

gyuvin lập tức hạ mắt, nó tỏ vẻ khó hiểu.

chỉ chờ có thế, quanrui cũng không nhiều lời nữa. em choàng tay qua cổ nó, thoáng cái khoảng cách hai đứa đã rút ngắn đi vài centimet. mới đó mà mặt ai nấy đỏ bừng; quanrui dè dặt chạm môi gyuvin, cảm nhận cánh môi hai đứa nóng lên, ướt át, thấm đẫm vị ngọt của tình yêu tuổi đôi mươi.

"bé giỏi thế, hôm nay biết chủ động hôn tớ luôn rồi?"

"im đi, có hôn nữa không thì bảo?"

"có có có, nhưng để về nhà đã. bé không lạnh à?"

"... ừa, về nhà thui."

end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net