Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


05.

Lần thứ tư và thứ năm phức tạp hơn ba lần trước.

Lần thứ, đó có lẽ là một trong những trải nghiệm thê thảm nhất trong ký ức của cậu, nhưng lại là một kỷ niệm mà mỗi lần nghĩ tới tôi đều cảm thấy có thể cười thật lâu.

Câu lạc bộ chúng ta đi đến vùng ngoại ô chơi, buổi tối không tìm được chuyến xe trở về, cả tin chiếc xe do một doanh nghiệp gần đó gọi, cuối cùng còn bị vứt đến xa hơn, điện thoại hết pin, xung quanh không một bóng người.

May mà cảm giác phương hướng của cậu khá tốt, chúng ta đi bộ năm cây số trên con đường vào thành phố mới quá giang được một chiếc xe du lịch.

Đường vừa trơn vừa tối, cậu nắm cánh tay tôi nói: "Cẩn thận kẻo ngã."

Tôi nói "Cảm ơn", vừa chạm vào vị trí cậu nắm lấy, mảnh da nơi đó đã sớm nóng cháy như lửa.

Khi lên xe, mọi người đều mệt lử, ngủ thiếp đi trong đêm.

Tôi là người duy nhất còn thức, ngồi đằng sau nhìn bóng lưng của cậu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm cầu mong cho thời gian dừng lại.

Nhưng thời gian không dừng lại như tôi mong muốn.

Nó vẫn tiếp tục lao nhanh không ngừng nghỉ.

Sau khi mượn sạc dự phòng của tài xế, cậu lập tức gọi điện trấn an bạn trai, tôi vẫn nhìn bóng lưng của cậu.

Đêm xuân gió lạnh như sương, hôm ấy tôi đếm được bốn trăm linh bảy cột điện.

Lần thứ năm, lúc đó tôi tan làm về ký túc xá, vừa chuẩn bị tắm thì nhận được cuộc gọi của cậu.

Cậu đang tăng ca, không thể rời khỏi công ty trước mười một giờ, cậu nhờ tôi, lần đầu tiên khẩn thiết như vậy: "Ricky có thể giúp tớ đến ga tàu đón XX không? Tớ sợ cậu ấy đi lạc, cảm giác phương hướng của cậu ấy không tốt lắm."

Tôi muốn nói, cảm giác phương hướng của tớ cũng không tốt, lúc nhỏ thường xuyên bị lạc.

Nhưng rồi vẫn mặc lại bộ quần áo đã cởi ra, ngồi tàu điện ngầm hơn năm mươi phút để đến đón bạn trai của cậu ở ga tàu cao tốc.

Sau khi gặp mặt, cậu ấy liên tục cảm ơn tôi.

Tôi vuốt vuốt mái tóc còn chưa kịp chải vì vội ra ngoài của bản thân, xoa khuôn mặt xanh xao vô thần của mình, nói với cậu ấy: "Là chuyện nên làm thôi mà."

Trên đường trở về, chúng tôi ngồi cạnh nhau, cậu ấy nhìn thấy tên của đàn anh khóa trên của tôi trong danh bạ, liền hỏi: "Là bạn trai của cậu à?"

Tôi nhận ra cái gì đó, thầm cảm thán cậu ấy nhạy cảm, nhìn ra tình cảm của tôi, ngẩng đầu nói xạo: "Đúng vậy."

Tôi thấy cậu ấy rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tôi nghĩ, có lẽ từ nay tôi sẽ không liên lạc với cậu nữa.

Kim Khuê Bân, điều mà cậu không biết là, vào ngày mà cậu bảo tôi đi đón người ấy, đáng lẽ tôi cũng phải tăng ca, nhưng bệnh dạ dày của tôi lại tái phát nên quản lý đặc biệt cho phép tôi về nhà nghỉ sớm.

Trên đường đưa cậu ấy về chỗ cậu ở, tôi đã bị tàu điện ngầm khiến người ta tuyệt vọng trong thành phố chèn ép đến gần như sụp đổ.

Bụng tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng tôi biết mình không thể khóc trước mặt bạn trai cậu.

Kim Khuê Bân, hôm đó sau khi đưa bạn trai về nhà cậu thì đột nhiên trời đổ tuyết rơi, chuyến tàu điện ngầm cuối cùng đã đóng cửa, tôi đành dùng hai chân của mình, đi bộ về ký túc xá.

Tôi không biết đã đi bao lâu, bao nhiêu lần suýt nữa ngất vì đau, bao nhiêu lần cắn răng đứng dậy đi tiếp. Chỉ biết là tôi đã đi mãi đi mãi, cho đến khi tia nắng bình minh đầu tiên xé đường chân trời chiếu tới.

Tay chân tôi tê liệt vì lạnh cóng, đầu cũng đau như búa bổ, nhưng suy nghĩ của tôi lại sáng suốt lạ thường.

Kim Khuê Bân, tôi nghĩ, tôi phải gọi điện cho cậu. Thế là tôi nghe thấy cậu qua điện thoại cười gọi một tiếng "Ricky".

Trong lòng tôi như có hàng vạn con sóng trào, tôi không muốn cậu gọi tôi là Ricky, tôi muốn được cậu gọi là Tuyền Duệ, giống như tôi chỉ muốn gọi cậu bằng cái tên Khuê Bân.

Cái tên chỉ duy nhất tôi gọi.

Giống như đây là bí mật giữa hai chúng ta vậy.

Cậu hỏi tôi sao lại gọi cho cậu vào giờ này, có phải không ngủ được không.

Tôi không nói cho cậu rằng tôi vẫn chưa về nhà.

Chỉ gọi: "Kim Khuê Bân."

Bảy năm.

Chúng ta học năm cuối đại học, năm nay, tôi đã thầm mến cậu bảy năm rồi.

Thời gian đủ để cho những đỉnh núi trở thành dòng sông, để một hạt giống nảy mầm thành cây, để cho đoạn cầu trong câu chuyện đi đến một kết cục viên mãn.

Để yêu thương trở thành xa lạ, bạn tri kỷ sẽ tuyệt giao.

Để cho tôi tích góp được dũng khí trở thành kẻ xấu triệt để một lần, nói với cậu, chỉ là nói cho cậu biết.

Kim Khuê Bân, Ricky thích cậu.

Thích rất lâu rồi.

Tôi nói: "Kim Khuê Bân."

Cậu trầm mặc, kiên nhẫn chờ đợi.

Trong tiếng thở mơ hồ của cậu, tôi đọc được một dự cảm không tên.

Cậu thực sự không biết sao? Hay cậu biết nhưng im lặng không nói?

Tôi hít sâu: "Kim Khuê Bân."

Cậu nói: "Ừ."

Tôi nói: "Lễ tốt nghiệp của cậu tớ không đến dự được rồi, xin lỗi cậu nhé."

Cuối cùng, tôi vẫn không thể làm người xấu được.

Cúp máy xong, tôi ngơ ngác nhìn lên, thấy chiếc xe bánh gạo tôi thường xếp hàng mua cho cậu trước khi ngồi ba tiếng tàu điện hàng ngày đang bốc khói nghi ngút, đột nhiên che miệng khóc không thành tiếng.

Tôi biết, quãng đời còn lại của tôi, sẽ chẳng bao giờ còn bảy năm như thế này nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC