hoàng hôn hay bình minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

seoul ngày lập đông, làn gió se se thổi bụi tuyết vương lại trên những góc phố, sáng đèn.

"mingyu ơi."

cậu đứng bên kia đường vẫy tay chào anh, trên tay vẫn còn ôm đống kẹo dẻo và một ít đồ ăn vặt, có lẽ vừa ghé qua cửa hàng tiện lợi. cậu vẫn giữ cho mình gu ăn mặc đơn giản nhất, vẫn ưa thích áo khoác bò, tay áo rộng thùng thình ngoài chiếc áo phông trắng cổ điển. lập đông lạnh lắm, cậu lại quên mang khăn quàng, cần cổ trắng ngần dần đỏ lên lan sang cả vành tai.

người ấy không nhắc cậu phải giữ ấm khi ra ngoài sao?

anh cứ ngắm cậu từ xa như vậy, mặc cho cậu mỉm cười vẫy tay, anh cũng không đáp lời. nhưng bản thân đã vô thức cởi khăn quàng cổ từ lúc nào.

cậu chạy nhanh qua những vạch kẻ trắng trên đường, vẫn nụ cười tươi với chiếc áo bò đã sớm sờn màu, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt anh. chiếc khăn quàng đã vài lần muốn choàng lên vai cậu, nhưng bàn tay lại liên tục do dự.

"seokmin."

"sang đường chậm một chút."

cậu gật đầu một cái, đưa tay chỉnh gọng kính rồi đưa anh một gói kẹo dẻo. anh không nhận, bảo mình vẫn vậy, không có thói quen ăn vặt. cậu nhìn anh một lúc lâu rồi đưa tay về, trêu anh sao mà chẳng thay đổi tẹo nào.

"em đã lên tận hai cân so với hồi còn ở với anh đấy. còn đâu thân hình đẹp đẽ ngày xưa nữa." cậu cười, tay vỗ vỗ lên chiếc bụng nhỏ tỏ ý không hài lòng.

những lời ấy làm anh đau lòng quá. cậu đâu biết, cái cụm từ hồi mình còn ở với nhau.

cậu kể nhiều lắm, anh cũng lắng nghe say sưa lắm, thỉnh thoảng lại kéo tay cậu lại để tránh khỏi dòng người ngược hướng trên vỉa hè. bởi vì công việc bận rộn nên anh không thường ra ngoài, kể cả buổi đêm. những buổi đi dạo về đêm, như hôm nay, gần như là không có. anh vừa nói đưa qua chiếc khăn choàng. cậu nhận lấy, với khuôn mặt bình thản chứ không vui cười như anh đã hi vọng.

cậu có nhận ra bản thân đã thay đổi không? cậu vuốt tóc nhiều hơn, cậu cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. thay đổi như thể giữa hai người chưa từng trải qua một nỗi buồn nào. nhưng cố tỏ ra bình thản bao nhiêu, anh lại dễ dàng nhận ra bên trong bấy nhiêu đổ vỡ.

cậu thay đổi rồi.

còn anh, hình như vẫn vậy thôi.

"hai giờ sáng" cậu ném túi kẹo dẻo rỗng vào trong thùng rác, "hôm qua bọn em ở trên sân thượng."

"overnight, bọn em đã viết được một vài phần cho bài hát mới, nhưng chưa dự định sẽ cho vào đĩa đơn hay EP nào cả." cậu vẫn nói, "trời thì lạnh kinh khủng. sáng về phòng em đã ngủ đến tận năm rưỡi chiều đấy."

"từ ngày trở lại đây em chưa lần nào được thấy hoàng hôn cả. bình minh thì rồi, nhưng trông nó buồn lắm."

"có vẻ lạ lùng, nhưng em lại thấy hoàng hôn có gì đó vui vẻ hơn bình minh, như chiếc bút chì được vát nhọn đầu, trông cứ cô độc kiểu gì ấy."

cách nói chuyện không đầu không đuôi, tuy nhạt nhẽo nhưng bằng một cách nào đó, vẫn khiến anh cảm thấy thu hút lạ thường. rồi cậu hỏi anh một câu, làm anh như chẳng mấy chốc thấy lại đôi người của cách đây vài năm trước.

"mingyu còn hút thuốc nữa không ạ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net