Ôm lấy anh và cất giấu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Soonyoung đôi khi thật sự rất mệt mỏi với những thứ xung quanh, đôi khi cũng thắc mắc rằng tại sao những điều tiêu cực lại dính hết vào người mình, đôi khi muốn 1 lời an ủi đến từ bạn bè người thân, và đôi khi cũng muốn tự giải thoát bản thân để khỏi phải bị đày đọa bởi những sợ hãi, bởi những lời nói ghét đắng ở ngoài kia, bởi những ánh mắt nhìn chỉ trích....
Cuộc đời của Soonyoung chẳng bao giờ là dễ dàng, bị cô lập ở trường học vì ba mẹ ly hôn, bị căm ghét, kì thị vì tin đồn anh là Trai bao khi làm bồi bàn ở quán Bar....ai mà dám kết bạn với 1 con người như thế??..

Kim Mingyu - Cậu nhóc sinh năm 1997, đẹp trai, cao to, đảm đang và hiền hòa. Cậu ta vốn đã chơi thân với Soonyoung từ lúc đầu năm cấp 2, cậu Mingyu rất thương anh vì hiểu được cuộc đời của anh trớ trêu như thế nào, luôn bên anh lúc anh khóc,  dỗ dành anh thật nhiều, nhưng có điều dần dần cậu Mingyu cũng có tình cảm với anh, cậu ta yêu anh rất nhiều, cậu muốn bảo vệ anh, cậu muốn anh sống thật tốt,...nhưng lại không muốn nói ra bởi khi nói ra thì sợ anh sốc, sợ anh căm ghét mình, sợ anh lại mất đi 1 người bạn nữa, và sợ anh cô đơn, chỉ biết cất giấu tình cảm này trong lòng, chỉ biết quan tâm từng chút, bên anh 1 chút thôi, và cũng chỉ biết nhìn anh bị mấy gã đàn ông quấy rối mỗi khi rót rượu hay đơn giản chỉ là lau bàn hoặc mang đồ nhắm đến, không thể chạy đến ôm lấy anh, thủ thỉ an ủi anh đừng sợ, không thể nắm tay anh xoa xoa để anh trấn tĩnh, không thể hôn lên những giọt nước mắt buồn của anh mỗi đêm, Soonyoung cũng là 1 kẻ
nhát gan, một kẻ hướng nội, có chuyện thì không chịu kể, cứ giấu trong lòng mình, rồi khi tổn thương đến thì lại nhốt mình trong căn phòng tối ngồi sụp xuống sàn khóc, dù Mingyu là bạn lâu năm nhưng Soonyoung bị lừa lòng tin quá nhiều nên dần dà anh xem thế giới này toàn là nói dối, toàn là những con người chỉ xem lòng tin của người khác là trò đùa dơ bẩn.....

"Này Soonyoung, phục vụ bàn B4 đi em" - Chủ quán Bar mà anh thường ngày làm lên tiếng gọi anh từ trong bếp, Soonyoung ăn mặc kín đáo, dù là bồi bàn nhưng cũng toát được vẻ lịch sự, trang trọng để tôn trọng khách, bồi bàn này còn rất xinh trai, có điều là nó ngại nhiều thứ....

Soonyoung cũng nghe lời chủ lớn hơn mình 5 tuổi mang hoa quả, rượu đến bàn B4, cũng như thường lệ mang hoa quả đến,  rót rượu, uống cùng khách chút ít, vì cuộc đời của anh trớ trêu lắm, nên những vị khách trước đây thương anh nên chỉ dám gọi anh lại uống chút rượu trò chuyện rồi lại thêm tiền bo, hôm nay vẫn vậy, vẫn uống chút rượu vẫn được thêm tiềm bo, nhưng sao lần này.....anh thấy mệt quá, anh thấy đầu óc mình cứ quanh vòng mơ hồ. Soonyoung sau khi bị chuốc uống gần nửa chai rượu thì đã gục xuống bàn, gã đàn ông này mang anh đi đến 1 khách sạn gần đó, ban đầu chủ quán Bar vì thương Soonyoung nên đã ngăn lại, nhưng là tiền mà, có tiền thì sẽ có tất cả, nhận được hối lộ 10.000.000won (~200.000.000VND) liền cho gã thuê cả Soonyoung  1 đêm

Chuyện gì đến thì sẽ đến, anh bị gã đàn ông trung niên cưỡng bức, vò xát thân thể anh, làm anh chỉ biết nằm dưới khóc, chỉ biết nhắm mắt cảm nhận đau đớn, anh là con trai mà, anh không gay.

Sáng sớm khi tỉnh dậy thật may khi không thấy hắn đâu nữa còn thấy cả 500.000won ( ~10.000.000VND) ở trên bàn, nhưng bù lại thì được gì?? Là tiền à? Nhìn lại cơ thể lấm tấm vệt máu, những vệt bầm, anh cảm thấy tin đồn anh làm trai bao là đúng rồi. Cảm giác bị chính chủ quán mình bán rẻ 1 đêm cho người khác có phải quá đỗi tàn nhẫn không? Tại sao mọi thứ đều dồn dập đến với cuộc đời đã không được hạnh phúc lại còn bị tổn thương nặng nề như này, quả thật anh cảm thấy thật sự rất đáng vứt bỏ cuộc đời, thật sự rất đáng.

Soonyoung ngồi dậy, vội vã lấy quần áo, vừa khóc vừa chạy một mạch ra khỏi khách sạn rồi về nhà, căn nhà mà anh dành dụm từ năm đầu cấp 3 để có được, tuy nhỏ nhưng cũng sạch sẽ khang trang, và cũng chứa đựng nhiều chuyện buồn, nhiều giọt nước mắt, nhiều lần nghĩ đến cái chết. Soonyoung mỗi khi có chuyện buồn thường nhốt mình trong căn phòng tối, không muốn ăn, không muốn gặp bất cứ ai, và lần này cũng vậy, lần này anh ghê tởm bản thân mình, cảm thấy cơ thể thật dơ dáy, cố làm sao để trôi đi vết nhơ này chứ?? Anh chỉ biết ngồi trong góc tối rồi khóc, tự trách bản thân mình sao lại đáng ghét như thế,  mọi người ghét Soonyoung và bây giờ chính Soonyoung cũng ghét Soonyoung, nhìn những vệt hôn trên cổ, vệt bầm ở cổ tay, anh muốn giết chết bản thân mình quá.

Mingyu đương nhiên là cũng biết chuyện này, bởi những lời đồn kể của kẻ chỉ biết làm người khác tổn thương kia truyền tai nhau, Mingyu chỉ nghĩ là họ đồn chứ làm gì có thật nhưng cậu cũng lo lắng, sợ anh lại buồn nữa, sợ anh lại bỏ bữa nữa nên cũng đến nhà anh an ủi. Vì anh ở một mình nên cũng cô đơn lắm, bạn bè cũng chả có ai ngoài Mingyu, nên việc Mingyu xin ở chung nhà cho anh đỡ chán cũng là việc bình thường. Mingyu mở cửa bước vào, 1 mùi rượu mạnh xộc thẳng vào mũi. Soonyoung....anh...anh uống rượu sao?? Mingyu bất ngờ vì cậu biết tửu lượng của anh rất thấp,  chỉ nhấp vào nhấp đã say bí tỉ, nay còn rượu mạnh mà có vẻ là uống nhiều, Mingyu chắc chắn rằng anh đang có chuyện buồn. Càng bước vào phía trong nhà, càng nghe thấy tiếng khóc nức nở đầy uất ức. Biết anh đang buồn và sáng sớm chưa có gì bỏ bụng, nên cậu xuống bếp làm cho anh bát canh Kimchi mà anh thích rồi bưng lên phòng cho anh.

"Soonyoung hyung, anh mở cửa cho em nhé? " - Mingyu nhẹ giọng pha chút lo lắng, tay bưng canh lòng lo âu đứng chờ đợi, Mingyu sợ anh im lặng lắm, sợ anh khóc nữa.

"Em thấy anh dơ bẩn không Mingyu?" - Anh im lặng một hồi rồi mới lên tiếng, hỏi cậu câu này có nghĩa là sao?? Anh thật sự bị cưỡng hiếp???

"Soonyoung huyng, dù như thế nào thì em vẫn không quay lưng với anh đâu, chỉ có anh mới làm em cười mỗi ngày, em biết hyung hiện tại đang rất mệt mỏi, nhưng mà em xin anh làm ơn, có chuyện gì cứ kể với em, đừng giấu cho riêng mình như thế, đừng tự nhốt bản thân mình trong phòng nữa, mở cửa cho em đi anh, rồi ăn chút gì đi anh, anh đói rồi đúng không?" - Mingyu nài nỉ anh mở cửa, cậu muốn ôm anh vào lòng quá...

"Em về nhà đi Mingyu!" - Soonyoung từ trong phòng nói vọng ra, do khóc nhiều quá nên giọng nói đáng yêu giờ không còn nữa, thay vào đó là giọng của nước mắt rơi, giọng của uất hận, giọng của tổn thương.

"Vậy tí nữa anh xuống ăn nhé?!" - Là do cậu thương anh, không muốn làm phiền anh nữa cũng nghe theo lời anh, nhưng lại không muốn anh đói bụng nên trước khi rời đi, cậu nhẹ nhàng nhắc nhở anh rồi định bụng ra ngoài mua cho anh ít sữa. Dù lòng lo lắng nhưng cũng không thể làm gì được vì quan tâm anh với tư cách là người bạn thì không đủ, với người yêu thì lại sai lầm....


Sau khi mua sữa về,  bát canh Kimchi vẫn còn nguyên ở trên bàn, không hề vơi bớt, vị trí của chiếc muỗng vẫn y nguyên, lần này thì không nghe thấy tiếng khóc nữa, không nghe tiếng khóc nữa hẳn là sẽ rất vui vì anh đã nín, nhưng mà cảm giác này sao lạ quá, mọi thứ im lặng đến đáng sợ, Mingyu cảm giác có điều chẳng lành,  vội thả bịch đồ xuống chạy lại đứng trước phòng anh - "Soonyoung hyung, anh ổn chứ? - Mingyu lúc này muốn xông thẳng vào phòng, sợ anh làm điều dại dột, mãi chả nghe tiếng ai trả lời, cậu bắt đầu thấy bất an vô cùng - "Anh à, nghe em nói chứ? Anh ổn không? Anh trả lời em đi!!" - Đáp lại lời Mingyu là âm thanh của sự im lặng, cậu bất an đến phát khóc, mà lúc này..Mingyu ngửi thấy mùi tanh của máu, cậu không mua thịt và cũng bởi Soonyoung đang kiêng khem đồ đạm, vậy mùi này ở đâu ra?? Mingyu nhìn thẳng vào cánh cửa đang đóng, hòa thêm sự im lặng rùng rợn, Mingyu lập tức phá cửa, nước mắt tuôn trào cộng với nỗi sợ hãi mất người mình yêu tạo nên 1 sức mạnh phi thường phá tan cánh cửa gỗ kia....

"Soonyoung hyung!!!!!!" - Mingyu bước vào phòng, đập vào mắt là cảnh tượng kinh hoàng, Soonyoung nằm giữa sàn nhà be bét máu, một tay cầm dao gọt hoa quả, 1 tay nắm hờ ứa máu ở cổ tay, đôi mi khép nước mắt rơi, một cảnh tượng khiến Mingyu không thể quên cả cuộc đời mình, la hét chạy đến ôm anh vào lòng - "Soonyoung hyung, làm ơn dậy đi anh, đừng bỏ em mà, sao anh lại làm vậy chứ, anh còn có em mà?? Em cũng muốn ôm anh thật chặt mà? Em cũng yêu anh mà? Anh ơi dậy đi mà anh!!!" - Mingyu òa khóc như đứa trẻ, Mingyu ôm nỗi uất hận, uất hận vì những kẻ kia đã dùng con dao vô hình giết chết người cậu thương, uất hận những kẻ hám tình dục, uất hận luôn bản thân vì đã không thể bảo vệ anh hết sức có thể...

Và giờ Kim Mingyu cậu ta như một kẻ điên, mất người mình yêu giống như mất cả thế giới, ngày thì chẳng tiếp xúc với ai, đêm thì lại nhớ về hình bóng của anh, rồi lại bật khóc, và tự trách bản thân. Giống như Mingyu cũng đã từng nói "Soonyoung hyung giống như bông hoa đào nở giữa mùa hè, xinh đẹp, mỏng manh, thanh tao, dễ khóc, dễ buồn, dễ rời cành..."
Rồi ngày đó, bông hoa ấy bị vấy bẩn, sợ hãi, dần dà yếu ớt rồi lìa cành bay đi theo làn gió hạ, đưa đi đến một nơi xa xăm nào đó, chỉ biết là khi Soonyoung đi Mingyu luôn ngắm nhìn hoa đào, nhớ về anh. Rồi mang anh về đóng hộp, cất vào tận 1 góc khuất tối của tủ kính, để không ai có thể dễ dàng gì chạm tới,  giống như cách mà cậu cất giấu anh vào trong 1 góc sâu thẳm tối tăm của con tim mình, để bảo vệ anh khỏi những tổn thương của kẻ khác mang lại, che chắn anh không bị ướt bởi những cơn mưa rào mang theo nỗi buồn từ trong tâm hồn, không để con người anh bị vấy bẩn thêm một lần nào nữa. Dù tối tăm nhưng bớt thương đau

"Em bảo vệ anh nhé? Em yêu thương anh nhé? Em hôn bù đắp lên nỗi đau của anh nhé? Em ôm anh thật chặt nhé? Em cất giấu anh ở trong tim nhé? Soonyoung hyung, kiếp này coi như anh khó khắn lắm nhiều, kiếp sau anh và em phải hạnh phúc nhé? Em yêu anh thật nhiều"

___________

End.

200612




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net