어른 아이 (Kidult)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


thời còn là học sinh, thời còn đang đồng phục cặp sách đến trường, kim mingyu năm ấy yêu thầm một cậu bạn cùng lớp, bạn ấy là kwon soonyoung, bạn ấy là học sinh ưu tú của trư9lờng, bạn soonyoung cũng thương thầm mingyu, nhưng cả 2 đều ngại ngùng nên chẳng dám nói ra, cứ giữ trong lòng mãi cho đến năm cuối cấp 3, năm mà soonyoung và mingyu chính thức là của nhau sau một chuyến dã ngoại của trường dành cho khối 12 để bên nhau lần cuối, để nói hết tâm tình suốt 3 năm qua...
là đi biển chơi, khi đi du lịch, nơi đầu tiên mà ai cũng đề xuất là biển, nơi mà sóng vỗ ầm ầm đã tai, mùi hương của vị mặn nồng yên tĩnh.
khi xe đã đến nơi, tất cả học sinh ào ra xe, người thì rút máy ảnh ra chụp, người thì chưa gì đã nhảy xuống biển, người thì ngắm cảnh hít hà mùi biển, người thì liếc nhìn người đang nhớ nhung về chuyện gì đó.

"thầy ơi hình như thiếu 1 người ạ?" - bạn wonwoo - hội trưởng hội học sinh lên tiếng báo cáo lại cho thầy han. giọng cậu ta nghe trầm trầm nhưng thật dõng dạc.

"à, thiếu mingyu, em ấy đang làm gì đó ở đầu kia kìa" - thầy vừa nói vừa tỏ ra ý muốn soonyoung lại gọi mingyu lại để chụp hình lưu niệm với mọi người.

hình như mingyu đang bận suy nghĩ về điều gì đó, tay vẽ vu vơ trên cát 2 đứa trẻ nắm tay nhau, mingyu đang nghĩ về điều gì? cậu băn khoăn về tình cảm dành cho soonyoung à? hay là sợ không dám nói ra mình yêu cậu bạn thân của mình? lỡ mà không nói ra rồi hết cơ hội thì làm sao? liệu cậu ấy yêu mình không? phải làm sao đây kim mingyu?

"này, mingyu, mingyu, kim mingyu! cậu nghĩ cái gì mà mình kêu mãi cậu không nghe thế? nhanh lên đi, mọi người đang chờ cậu chụp hình đó, nhanh lên, còn xuống tắm biển nữa!" - soonyoung thúc giục mingyu mau lại với mọi người.

"không, mình không tắm đâu, đồ mình để trong xe rồi, với lại mình đang đi giày" - mingyu nhẹ nhàng nói rồi cười cười, soonyoung nghĩ cậu bạn mình bị buồn rồi.

"mình cũng vậy nè! nhưng mà thôi, ra chụp hình, chơi với mọi người cho vui" - soonyoung ngạc nhiên vì mingyu cũng đang đi giày giống mình, nhưng năm nay là năm cuối nhất định phải chụp ảnh lưu niệm, lưu giữ khoảnh khắc ta bên nhau vui cười với nhai lần cuối nên soonyoung rủ mingyu đi ra chụp hình, nhưng mingyu lại không chịu, phải cứ thích để soonyoung xuống nước làm aegyo để năn nỉ cậu bạn này. Cuối cùng cũng xoa đầu soonyoung cười cười rồi mới chịu đi.

"nếu không tắm biển, vậy mình dạo biển nha" - soonyoung cậu ta thích dạo biển, vì soonyoung nghĩ nếu được dạo biển với người mình yêu sẽ rất lãng mạn, rất tuyệt vời. và đương nhiên mingyu đồng ý đi dạo biển cùng cậu bạn thương thầm.

cả 2 đi cùng nhau nói biết bao nhiêu là chuyện, chuyện từ thuở bé mingyu đã chiều soonyoung như thế nào, chuyện từ thời cả 2 đều bị mẹ đánh vì trốn đi ăn kem, chuyện soonyoung cứ mỗi lần bị mẹ la là khóc lóc sang nhà mingyu ăn vạ, chuyện mingyu lén sang nhà soonyoung cho kẹo an ủi. ngày xưa, sao có thể vô tư như thế nhỉ? cứ thương nhau là thể hiện ra luôn chứ chẳng nói năng gì, giờ thì ngại ngùng lắm chả dám nói nửa lời.

"mingyu, giày cậu bẩn rồi, cởi ra đi chân trần như mình nè, giày cậu để mình giặt cho hehe" - soonyoung thấy giày của mingyu đã lầm tẩm bẩn, cậu bảo mingyu cởi giày ra đi chân trần cho mát, cậu chàng này thương mingyu lắm, cậu ta thương nhớ người ta nhiều rất nhiều. mingyu cũng nghe theo soonyoung cởi giày ra, mingyu cũng thương soonyoung nhiều rất nhiều. "chỉ cần là cậu, mình sẽ làm" .
cả 2 cùng nhau đi về khách sạn gần đó, soonyoung và mingyu ở chung 1 phòng rồi, bao nhiêu lần đi dã ngoại 2 đứa chẳng bao giờ chung phòng với nhau, buồn lắm. nay thầy han tốt tính xếp 2 đứa vào chung 1 phòng, thật sự rất vui mừng.

"cậu tắm trước đi, mình sẽ đi dọn đồ" - soonyoung bảo mingyu, tay xách vali đặt lên giường, soonyoung muốn làm vài việc trước khi tắm, nên đã nhường mingyu tắm trước, mingyu cũng gật đầu đồng ý.

chết rồi...soonyoung quên mang theo quần áo rồi...làm sao đây??

"soonyoung ah, cậu vào tắm đi kìa, để đồ đấy mình dọn cho" - mingyu mở cửa bước ra ngoài tay lau đầu kêu soonyoung vào tắm. soonyoung ậm ừ tiến vào phòng tắm.
chết rồi, giờ thì lấy đâu ra quần áo mà mặc đây, vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra là mang cái áo choàng tắm rồi mượn đồ mingyu tạm là ok. vậy là khi tắm xong bước ra ngoài, soonyoung ngây thơ đáng yêu thế mà lại quất cái áo choàng tắm rộng thùng thình, nom rất câu dẫn người ta.

"cậu mặc kiểu gì đấy kwon soonyoung?" - mingyu bấm điện thoại giật nảy mình khi thấy soonyoung mặc như vậy, bất đắc dĩ thôi mà. 

"mình quên mang quần áo rồi" - soonyoung ngại ngại nói nhỏ trả lời câu hỏi của mingyu rồi suýt rớt nước mắt vì không biết phải làm như thế nào đây. mingyu cũng khó xử giùm soonyoung, giờ tính sao đây, chả lẽ tính để như thế này ngủ? không được không được. một lần nữa kwon soonyoung aka học trưởng gương mẫu ưu tú lại làm aegyo với mingyu, chỉ cầu mong rằng mingyu cho mình mượn tạm quần áo mặc. nhưng nhưng aegyo thì là khác nhưng đây lại còn hôn người ta, hôn ở đâu không hôn mà hôn vào ngay môi của người ta, kwon soonyoung mất hết liêm sỉ rồi, soonyoung mặt đỏ bừng lên. nhưng mà mingyu vẫn mềm lòng cho soonyoung mượn quần áo mặc tạm.

"mấy đứa ổn chứ? sao soonyoung chưa mặc quần áo?" - thầy choi bỗng đột ngột kiểm tra phòng học sinh, soonyoung được 1 phen hú hồn con chồn.

"dạ, em để quên đồ trong nhà tắm, để em vào mặc ngay ạ!" - là học sinh gương mẫu mà lại nói dối thầy cô đây, coi có ra dáng đàn anh không?

"ừ, vào thay đồ đi nhé, nhanh xuống ăn tối nha?" - thầy choi vừa nói vừa đi ra vừa cười tủm tỉm, thầy có ý gì đây chứ? thầy làm cả 2 hú hồn là thầy vui lắm.
mingyu lấy trong vali cái áo sơ mi và quần đùi đưa cho soonyoung mặc tạm. áo sơ mi mingyu mặc thì chỉ đến thắt lưng bụng, còn soonyoung mặc thì lại thành cái áo oversize luôn, ta nói nó rộng lắm luôn á, nom như con chuột hamster chui vào trong chăn, nhìn như 1 cục tròn tròn thấp thấp đáng yêu khủng khiếp, nhưng hết cách rồi đành phải mặc như này thôi.
sau khi cả 2 đã tắm rửa sạch sẽ xong, dắt tay nhau tung ta tung tăng xuống phòng ăn của khách sạn ăn tối cùng với mọi người.

"ơ 2 bây làm cái trò gì mà lâu thế?" - thằng bạn chung lớp người trung quốc tên junhwi họ moon nói kiểu đùa đùa, rồi làm mặt gian này nọ, haizz bạn bè mà cứ nghĩ bậy bạ cho nhau.
cơm ở đây không quen tí nào so với soonyoung, cậu ta kén ăn cực, chỉ ăn được mỗi đồ gia đình và mingyu nấu thôi, vì không quen với khẩu vị mới nên cậu đã quyết định rời bàn, đi ra ngoài mua vài gói bim bim ăn.

"soonyoung ah, cậu sao đấy? sao không ngồi ăn chung với mọi người, cậu ốm à?" - mingyu thấy soonyoung đứng dậy rời bàn thì cảm thấy lo lắng và thắc mắc bất ngờ.

"à không, tại mình không quen với đồ ăn ở đây thôi, cậu và mọi người cứ ăn tiếp đi, mình đi mua một ít đồ" - soonyoung thấy mingyu hỏi thì đã khươ khươ tay nói không, mingyu nghe xong, cậu ta cũng đứng dậy rời bàn và đi cùng soonyoung: "vậy để mình đi với cậu nha?" - cả bàn đều quay qua nhìn 2 người này đều đặt chung câu hỏi như mingyu hỏi soonyoung, và câu trả lời vẫn y như thế...

"mình đi mua ít gói snack bỏ bụng nhé?"
"ừ mình cùng đi, cậu thích snack mà!"
"hì hì phiền cậu rồi mingyu"
"không sao, chỉ cần là cậu thì mình sẽ làm"
"cảm ơn cậu nha"
soonyoung ngại ngùng đỏ bừng cả mặt lên, mingyu cũng chẳng khác gì soonyoung và cậu ta biết soonyoung đang ngại lắm. Mua xong thì ra về xách 1 đống đồ nặng trịch, nói thì mua mỗi snack và nước nhưng soonyoung lại quất thêm mấy cái đồ gì gì nữa, làm đường từ siêu thị đến khách sạn trở nên khó khăn, dài ơi là dài, lâu ơi là lâu.

"soonyoung đưa mình xách giùm nè"
"à thôi không cần đâu, cậu làm mình như kiểu hamster yếu đuối không bằng ấy, mình là hổ đó nha, đừng có mà coi thường mình"
"chả có con hổ nào mà y hệt hamster như cậu cả đâu"
"này, cậu có thích mình gào lên vồ lấy ăn thịt cậu không đồ con cún đeo nơ"
"thôi được rồi, mình xin lỗi, cậu là hổ không phải hamster, hổ gầm cho cún sợ đi"
"grrrrrrruuurraahggg! sao, sợ chưa?"
sau khi cãi tay đôi với mingyu thì soonyoung đã hạ gục được mingyu bằng tiếng gầm "hung tợn" của mình. sợ thật, sợ nhưng đáng yêu.
về đến khách sạn là cả một con đường dài, soonyoung thì đã thấm mệt, về tới nơi đã leo lên giường nằm bẹp xuống, có con hổ nào mà mới đi có tí về đã mệt như này không chứ?

tối đó mingyu và soonyoung đều thức khuya chơi game đến 2h sáng, 2 con người này giống nhau lắm, hay ngại, hay nói và thích chơi game. và đương nhiên cả 2 người này ngủ chung giường với nhau, ai lại nỡ để người mình yêu ngủ cách xa mình chứ? với lại là con trai với nhau cả mà, có gì mà không dám?

vì soonyoung hôm nay rất mệt, nên soonyoung đã ngủ trước mingyu rồi, soonyoung ngủ rất say, chả biết trời trăng gì hết, có tiếng động lớn gì cũng chẳng thể khiến soonyoung mở mắt, bởi vì đó là 1 lợi thế đối với mingyu, mingyu thương thầm soonyoung, đôi lúc muốn nắm tay của cậu cũng cảm thấy khó khăn, chỉ đợi soonyoung ngủ thật say rồi mới nhẹ nhàng nằm lấy tay của soonyoung, xoa xoa rồi hôn mái tóc rối, nói ra những điều đã giữ trong lòng bấy lâu, chỉ dám làm thế 1 chút thôi, sợ soonyoung sẽ thức giấc.
như đã nói, soonyoung cậu ta ngủ say đến mức chả biết trời trăng gì, cậu ta vòng tay qua ôm lấy mingyu rồi rúc vào ngực mingyu ngủ ngon lành. mingyu vốn hay ngại, nhưng lại chẳng muốn rời khỏi soonyounng tí nào hết, cũng xích người vào gần hơn với soonyoung, để ôm dễ hơn, soonyoung cũng từng nói rằng soonyoung thường ôm một thứ gì đó khi ngủ vì như thế soonyoung sẽ dễ ngủ hơn nhiều, mingyu ôm lấy cậu rồi cười cười.

"mình yêu cậu rất nhiều mingyu à" - soonyoung ôm chặt mingyu hơn, là soonyoung nói mớ hay là thật đây, tim của mingyu giờ đây đã đập loạn xạ vì câu nói này, soonyoung thật sự yêu mingyu, soonyoung thật sự yêu mingyu, soonyoung thật sự yêu mingyu!!!!!

"ừ, mình cũng yêu cậu thật nhiều" - thật ra là ngại bỏ bừng mặt nhưng làm sao có thể từ chối tình cảm này, có lẽ sau lời yêu này, ta đã là của nhau. mingyu và soonyoung ôm chặt lấy nhau ngủ tới 7h vẫn chưa dậy, mà 7h45 là cả đoàn sẽ đi ăn, đã 7h20 mà vẫn chưa thấy xuống, vì biết 2 đứa này bận ngủ nướng nên thầy choi choi và thầy hong chạy lên khách sạn, tính gọi 2 đứa dậy để kịp giờ nhưng ai ngờ đâu....

"thấy chưa, tôi đã bảo thầy rồi, 2 đứa nó yêu nhau, tôi dạy 2 đứa 3 năm trời, sao tôi không biết chứ" - thầy choi vỗ tay, rồi trách móc thầy hong vì cứ cãi lại lời thầy choi nói, lần này thầy choi đúng rất đúng.

"haizz bọn trẻ bây giờ yêu sớm quá, như tôi và thầy đây thì chưa có vợ đây này" - thầy hong đứng khoanh tay thở dài rồi lắc đầu, thầy lấy tay vờ như lau nước mắt rồi kể khổ của cả 2 thầy.

"thôi đi ông ơi, tôi thắng cược, thầy bao tôi một chầu cho đã nha!" - thầy choi biết thừa cái tính ông bạn hong, bị thua cá cược nên phải đánh trống lảng đây mà.

"được rồi được rồi, ông bé mồm tí đi, lỡ 2 đứa nó dậy lại xấu hổ, ta làm tụi nó mất vui đi, thôi đi đi ăn sáng" - thầy hong biết mình thua nhưng cũng chẳng có gì cáu gắt, đẩy đẩy vai của ông bạn choi đi ra ngoài. thật ra thầy hong cũng thương 2 đứa, thầy càng mong 2 đứa sống chung với nhau hạnh phúc, vì từ bé đến lớn thầy hong ở gần nhà 2 đứa nên cũng hiểu rõ là 2 đứa thích nhau nhưng lại không dám nói, vậy tính ra thầy hong biết 2 cậu học sinh của mình yêu nhau từ rất lâu rồi, 3 năm của thầy choi thì nhằm nhò gì, như thầy hong jisoo đây 15 năm nhé.

khi đã 7h30 soonyoung đã cựa mình tỉnh dậy, hết sức bất ngờ vì mình đang nằm trong lòng mingyu và tay còn ôm bạn nữa.
soonyoung ngay lúc này chợt nhớ ra rằng mingyu cũng nói yêu mình vào đêm qua, cậu bỗng mỉm cười rồi nhẹ nhàng hôn lên má của mingyu, giống như nụ hôn chào buổi sáng của cậu dành cho mingyu.

"chào buổi sáng, soonyoung của mình" - nụ cười này của mingyu đã làm trái tim của soonyoung xao xuyến bao năm, gần lắm, đến mức người của soonyoung mềm nhũn ra.

khi cả 2 chợt nhận ra rằng sắp trễ giờ ăn, cả 2 liền vội vàng rời vòng tay của nhau, đứa thì chạy vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đứa thì tìm đồ để mặc thật nhanh, chải chuốt các kiểu rồi ba chân bốn cẳng chạy từ tầng 6 xuống sảnh tầng 1, vì thang máy chờ quá lâu đi nên 2 con người này bán sống bán chết chạy như chưa từng được chạy.

"chàaa 'đôi uyên ương dậy muộn' xuống đây rồi" - chính xác, thầy choi và thầy hong đã kể cho mọi người nghe hết mọi chuyện, nhưng không quá phô trương, chỉ bảo nhau rằng mingyu và soonyoung tỏ tình với nhau từ đêm hôm qua rồi thôi. Tất cả mọi người đều nhìn vào mingyu và soonyoung với ánh mắt vui mừng và ngưỡng mộ, thì ra sau bấy lâu năm cuối cùng 2 bạn cũng đã ngỏ lời yêu nhau rồi, đã vui mừng thì thích đấy, nhưng đám bạn cứ lại chọc cho con người ta xấu hổ mãi, đến cả ăn sáng cũng bị đỏ mặt.
mingyu lại nghĩ rằng năm nay đã là năm cuối, người mình yêu cuối cùng cũng yêu mình, chẳng tiếc nuối bất cứ điều gì hết, chỉ tiếc rằng ta không thể bên nhau sớm hơn một chút thì có lẽ cả 2 sẽ chẳng phải ngại ngùng gì nữa.

Kể từ khi 2 đứa nói lời yêu nhau, suốt 5 ngày ở jeju cứ dính nhau chẳng rời, khiến cho mọi người cứ ghen tị mà cũng thấy đáng yêu...

"cậu ăn xong chưa lau miệng đúng không? vụn bánh mì dính lên miệng nè!"
"hì hì mình quên mất"
wonwoo: "tụi bây chim chuột trước mặt tao à?"

"kem dâu của mình ngon lắm, cậu ăn thử nè"
"umm ngọt như cậu vậy đó"

thầy choi và bạn hansol mắc cười vì sự đáng yêu của đôi uyên ương trẻ.

"cậu lạnh không? mình sưởi ấm cậu nha?"
"không lạnh, có cậu thì không có lạnh nữa hì hì"

"hôm nay cậu dễ thương quá nè"
"mình cảm ơn, nhưng mà cậu dễ thương hơn, đối với mình cậu dễ thương nhất trần đời"

thầy hong cũng bật cười vì 2 cậu học sinh của mình luôn, nhưng cũng bất lực lắm vì 2 đứa này dính nhau suốt ngày.

"soonyoung của mình hát hay quá, để mình thưởng cậu cái ôm ấm áp của mình nha"
"🎤🎤🎤"
lee chan: "ê minghao, minghao, nhìn cái tay thằng mingyu kìa, lợi dụng quá"
minghao: "ối giồi ôiiii, thầy han, thầy nhìn trước mặt thầy đi thầy"
thầy han: "ái chà chà"


mingyu và soonyoung cứ quấn lấy nhau cho đến tận sau này khi cả 2 đã 25 tuổi vẫn còn quấn lấy nhau. Càng ngày mingyu và soonyoung càng yêu ngau nhiều hơn, cứ hôm nay lại yêu thêm 1 chút, ngày mai lại yêu thêm 1 chút nữa. soonyoung và mingyu đã trưởng thành, luôn nghiêm túc trong công việc nhưng khi về nhà lại hóa mình như đứa trẻ năm đó, quấn quýt bên nhau. vì có đôi những lúc áp lực của cuộc sống đến, soonyoung khóc, mingyu bực tức, nhưng chẳng sao cả, vẫn lại an ủi nhau, ôm hôn nhau cho mọi chuyện qua đi. mingyu nói rằng đời này có soonyoung, đời này sẽ rất đẹp. yêu nhau cho đến khi bạc đầu, kiếp sau lại hạnh phúc thêm nữa. bao nhiêu năm qua, cả 2 vẫn nồng nàn lắm, và sẽ chẳng bao giờ có chuyện rời xa nhau đâu.....

__________

End.

20200825

Cái này là mình "ăn cắp" giấc mơ của ad #Chu của Without you đó hehe.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net