7.Tôi không phải lão Đại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài trời vẫn đang mưa tầm tã, Khánh Tú cho dù tức giận bao nhiêu cũng không nỡ bảo Xán Liệt về.

                     

"Anh thấy thế nào?" Khánh Tú vội hỏi.

                     

"...Có chút đau đầu." Xán Liệt thành thật trả lời.

                     

Khánh Tú liếc mái tóc đang ướt sũng của anh, không đau đầu mới là lạ! Cậu giơ tay áp lên trán anh, giật mình, "Anh sốt rồi!"

                     

Bộ dạng giật mình như một con thỏ nhỏ làm tâm trạng Xán Liệt tốt lên chút ít, anh cười yếu ớt, "Tôi nên về thôi."

                     

Khánh Tú  làm sao có thể để cho anh đi, "Nhà tôi cũng không có ai, khi nào hết sốt hẵng về."

                     

Nhà không có ai? Xán Liệt  bắt ngay được trọng điểm, "Vậy làm phiền."

                     

Khánh Tú  gật đầu, đi vào bếp nấu một nồi cháo. Xán Liệt  dựa trên ghế sô pha ngoái đầu nhìn, bóng dáng nhỏ nhắn chạy đi chạy lại thật muốn người ta yêu thương.

                     

Thân thể mình đồng da sắt này cũng có ngày gục ngã, Xán Liệt  mỉm cười, cũng tốt.

                     

Nếu bọn đàn em mà biết Lão Đại của bọn nó có suy nghĩ không có tiền đồ này, khẳng định sẽ đập đầu đi chết cho xong!

                     

Một nồi cháo được nấu xong còn đang bốc khói nghi ngút, Khánh Tú  múc ra một bát, đưa đến trước mặt Xán Liệt, còn đưa cho anh một cốc nước nóng. Cậu cực kỳ nghi ngờ anh sẽ chán ghét, không thèm ăn một món cháo trắng bình thường do một người bình thường làm như thế này.

                     

Nhưng không, Xán Liệt  đã ăn hết, sau khi ăn xong biểu tình còn rất thoả mãn, hai mắt còn hơi nheo lại.

                     

Khánh Tú  cho rằng mình nhìn lầm rồi, dụi dụi mắt, biểu tình thoả mãn kia đã biến mất không dấu vết.

                     

Trời mưa càng lúc càng lớn, Khánh Tú  ngại ngùng nhìn Xán Liệt  đang chễm chệ trên ghế sô pha nhà mình. Mặc dù cha mẹ cậu đi chơi, nhưng không biết có thể sẽ về ngay hay không.

                     

"Cái đó...anh đã thấy đỡ hơn chưa?"

                     

"Mặt vẫn còn hơi nóng." Xán Liệt  gật đầu.

                     

Khánh Tú  nhìn nhìn khuôn mặt vạn năm không biểu tình kia, nhìn đi nhìn lại có đánh chết cậu cũng không nhìn ra tí sắc đỏ nào! Giọng nói cũng trầm trầm như cũ! Chẳng lẽ Lão Đại dù bị ốm hay không ốm cũng chẳng có gì khác biệt sao?

                     

Khánh Tú  không tin, đưa cho Xán Liệt  một cái kẹp nhiệt độ, dặn anh mười phút nữa lấy ra xem thử rồi đi vào phòng bếp thu dọn tàn cuộc.

                     

Xán Liệt  nhìn theo bóng lưng cậu, híp mắt. Mèo ngốc hoá ra cũng không dễ lừa, nhưng không sao, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay anh mà thôi.

                     

Mười phút sau, Khánh Tú  xem thử kẹp nhiệt độ.

                     

39 độ?!

                     

"Sao...sao có thể như vậy?!" Khánh Tú hết nhìn kẹp nhiệt độ lại nhìn Xán Liệt, "Lúc nãy trông còn ổn lắm cơ mà?!"

                     

Lúc này Xán Liệt  vô cùng "tình cờ" ho một cái, Khánh Tú  vội nói, "Anh trước tiên cứ nằm nghỉ đi đã, tôi đi mua thuốc!"

                     

Nói xong liền cấp tốc cầm ô chạy ra ngoài, không để ý đến ánh mắt Xán Liệt  hướng về phía cốc nước nóng kia.

Hm, 39 độ...nguội nhanh vậy.

Khánh Tú  quả là một người tốt bụng trời sinh, trời mưa chạy ra ngoài mua thuốc cho một người mình không quen biết như vậy nhưng cậu không hề cảm thấy phiền hà mà thấy lo lắng.

Lão Đại sẽ không có việc gì chứ? Ây, có phải do mình không cẩn thận làm gì đó? Nếu bọn đàn em của Xán Liệt  biết được, mình chẳng phải là đi chết rồi sao...

"Lão Đại, tôi về rồi." Khánh Tú  đẩy cửa vào, cất ô.

Trong nhà tối om, Khánh Tú  men theo bờ tường đặt túi thuốc lên bàn, trên sô pha đã không còn bóng dáng Xán Liệt .

"Lão Đại? Lão Đại?" Khánh Tú  gọi hai tiếng không thấy trả lời, thất vọng lẩm bẩm, "Lạ thật, chẳng lẽ về rồi? Xán Liệt , anh có đó không?"

Bất chợt bàn tay Khánh Tú  bị nắm lấy, cậu quay đầu lại, bắt gặp Xán Liệt .

Khánh Tú  hơi giật mình, "Hù chết tôi rồi, lần sau nhớ bật đèn."

Trong bóng tối, đôi mắt của người nào đó đang loé sáng, làm Khánh Tú  khẽ run. Cậu định vùng tay ra nhưng không được, đành dùng tay còn lại với lấy công tắc đèn, "Anh không thích bật đèn à? Lẽ nào bình thường anh...ưm...."

Chưa kịp nói hết, khoé miệng mèo của Khánh Tú  đã bị che lại, cậu mở to mắt nhìn.

Môi tiếp xúc với một vật thể lạnh như băng, nóng lạnh giao hoà.

Một tia chớp loé lên trong nháy mắt, nhưng đã kịp thắp sáng cả khuôn mặt của Xán Liệt . Sống mũi cao thẳng, làn da màu trắng không tì vết, đôi mi như cánh quạt rung rung, Khánh Tú  nhìn xuống dưới nữa, cảm giác như máu nóng sắp dồn lên não.

Lão Đại đang hôn cậu...

Lão Đại đang hôn cậu!

Không đúng! Sao Lão Đại lại hôn cậu?!

"Nhắm mắt lại."

Giọng nói vẫn trầm ấm kia nhắc nhở Khánh Tú  quay lại hiện thực, cậu vừa lấy lại hơi vừa kinh ngạc nhìn Xán Liệt . Nhưng anh không cho cậu thời gian thêm nữa, tay trái đưa lên, che lấy đôi mắt tròn linh động như mắt mèo của cậu.

Bây giờ, mới bắt đầu một nụ hôn thật sự.

Xán Liệt  tiến lên vài bước, Khánh Tú  phải lùi đến góc tường. Làn môi áp lên môi cậu, từng bước áp sát không chừa cho cậu một tia phản kháng. Trong đầu anh tất cả chỉ còn vị ngòn ngọt của đôi môi kia làm anh muốn say. Hương thơm nhẹ phả ra từ khoé miệng vừa ngây thơ vừa quyến rũ. May mắn thay anh đã che mắt cậu lại, nếu không không biết sức kiềm chế bao lâu nay của anh còn giữ được không.

Mèo nhỏ, em nói "lần sau", nghĩa là tôi có thể đến nhà em lần nữa đúng không?

Mèo nhỏ, không, mèo ngốc, em có biết em đang dụ dỗ tôi không?

Lão Đại không hổ danh là Lão Đại, mạnh mẽ không cho người ta một cơ hội phản kích. Khánh Tú  mặc dù đã dùng hết sức bình sinh, nhưng vẫn không vùng ra được, thậm chí còn kích phát máu nóng trong người anh mà không hay biết.

Đôi môi gợi cảm của Xán Liệt  không ngừng dày vò từng tấc từng tấc trên môi cậu, cuốn lấy, mút mát, hoàn toàn không có ý niệm buông tha. Khí tức đặc biệt trên người anh tràn ngập khoang mũi cậu, y hệt như con người bá đạo xâm chiếm của anh.

Khánh Tú  rốt cuộc vẫn không hiểu Xán Liệt  có phải do bị sốt nên hành động không bình thường hay không. Con người anh ngay từ lúc đầu đã không giống như tưởng tượng của cậu, mặc dù có chút lạnh, nhưng bên trong lại ấm áp không dễ phát hiện ra. Chính vì vậy cậu mới không sợ anh, cậu mới dám đặt tay lên trán anh, nói chuyện với anh, chăm sóc anh.

Nhưng hôm nay, Xán Liệt  có gì đó không đúng.

Hôn cậu? Cậu vốn không chấp nhặt nhưng hơi quá rồi nha!

Dường như cảm nhận sức chịu đựng của Khánh Tú  có hạn, Xán Liệt  mới dừng lại.

Cúi đầu, hai cái trán chạm nhẹ vào nhau, Xán Liệt  mới bình ổn lại nhịp thở, "Vừa nãy em gọi tôi là gì?"

"Xán...Xán Liệt ..." Người trong lòng anh cụp mắt, rụt rè trộm liếc anh, sợ anh sẽ lặp lại hành động vừa rồi.

Trong mắt thoáng qua một tia cưng chiều, Xán Liệt  nhìn thẳng vào mắt Khánh Tú , "Sau này cứ gọi như thế đi."

"..." Khánh Tú  chớp chớp mắt, sửng sốt. Lão Đại cho mình gọi thẳng tên?!

Xán Liệt  không nói gì, chỉ giúp cậu chỉnh sửa lại tóc mái.

Mèo ngốc, trước mặt em tôi chỉ là một nam nhân bình thường, tôi không phải là Lão Đại.

Hai người im lặng một lúc lâu, đột nhiên Khánh Tú  "a" một tiếng.

"Sao vậy?" Xán Liệt  vội hỏi.

"Vừa nãy kề trán..." Khánh Tú  liếc nhìn anh, vẻ mặt không mấy đẹp mắt, "...nhiệt độ cơ thể hoàn toàn bình thường."

Xán Liệt : "..." Bây giờ anh đã biết thế nào là tự bê đá đập chân mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net