Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tối qua, trong bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập HyunJin tại khách sạn S, một video được phát hành đã gây nên một cú sốc lớn ở đất nước chúng ta. Đoạn video quay Kang Yina, con gái của KeumYoung, người đã qua đời cách đây 13 năm. Video này xuất hiện trên mọi màn hình trong khách sạn. Nó cũng đã được phát hành trên internet. Nhiều khán giả vẫn đang để lại bình luận trên bài đăng."

"Vâng. 28 năm trước, Công ty RyuHwa và KeumYoung Investments đã hợp nhất thành Tập đoàn đầu tư hùng mạnh R&K. Con gái duy nhất của KeumYoung là Kang Yina và con trai cả của RyuHwa là Min DaeYup đã kết hôn để đánh dấu sự hợp nhất này. Mặc dù Kang Yina đã có gia đình nhưng người chồng trước của cô và con trai của cô đã bị tai nạn ô tô tử vong. Đoạn video tiết lộ rằng vụ tai nạn thực sự được lên kế hoạch bởi cựu Chủ tịch Min DaeYup và Chủ tịch Seo JaeHyuk của HyunJin. Khi video này được lan truyền ra công chúng, công dân của chúng tôi hoàn toàn bị sốc."

"Đây thực sự là một câu chuyện kinh hoàng và bệnh hoạn. Một vụ giết người được tính toán trước và một cuộc hôn nhân hợp đồng... Nó thực sự không văn minh và đáng kinh tởm. R&K và HyunJin đã phản ứng như thế nào với điều này? "

"Cựu chủ tịch của R&K và HyunJin đều kiên quyết phản đối và phủ nhận những cáo buộc này. Tuy nhiên, các bằng chứng chống lại đang bắt đầu xuất hiện trên khắp internet. Có vẻ như hai vị chủ tịch này sẽ khó mà tránh khỏi sự thẩm vấn của cảnh sát."

"Haa, câu chuyện này bi thảm đến mức tôi khó mà tin vào tai mình. Nhưng tôi nghe câu chuyện bức xúc hơn thực sự liên quan đến con trai của Chủ tịch Seo JaeHyuk là Seo JoonHun, và con gái của Kang Yina là Min YunHee. "

"Đúng vậy, nếu chúng ta nhìn vào cha mẹ của họ, họ được cho là kẻ thù của nhau. Tuy nhiên, tháng 4 vừa qua, họ vừa kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Sau tất cả những điều này, liệu cặp đôi có thể tiếp tục cuộc hôn nhân được không? Nhiều người trong chúng tôi tò mò về câu chuyện đằng sau khởi đầu cuộc hôn nhân của họ... "

"Chết tiệt."

Eri di chuyển chuột và tắt video. Căn phòng chìm vào im lặng. Ánh nắng tràn qua máy tính. Cô có thể nghe thấy tiếng trẻ con chạy trên đường phố bên ngoài. Đối với bất kỳ ai khác, ngày hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng với người khác, thế giới của họ đã hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi Eri đóng cửa sổ trình duyệt, ba khuôn mặt đang cười đang quay lại nhìn cô. Bức ảnh chụp những học sinh trung học là YunHee, Eri, và cả TaeKyung cũng ở bên cạnh họ. Bức ảnh được chụp cách đây 10 năm. Eri nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chính mình, nụ cười nhẹ của YunHee, và vẻ mặt vô hồn của TaeKyung trên màn hình.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Eri nhanh chóng di chuyển chuột và bắt đầu tìm kiếm nút để xóa bức ảnh. Tuy nhiên, con trỏ vẫn ở trên nút 'xóa'. Cô đã nuôi dưỡng một tình yêu đơn phương dành cho một người đàn ông quá lâu. Trước đây cô đã thất vọng và giận anh, nhưng cô chưa bao giờ ghét anh.

Eri bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh trước khi nhấn vào nút 'xóa'. Có lẽ cô ấy nên thoát khỏi những cảm giác này từ lâu rồi. Vì muốn gặp anh, cô đã đuổi theo anh suốt quãng đường trở về Hàn Quốc. Vậy mà những ký ức này lại bị xóa đi như thế này.

Ding-dong . Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ngạc nhiên, Eri quay đầu lại và nhìn ra cửa trước. Rồi cô quay lại nhìn căn phòng nhỏ phía sau. Cánh cửa vẫn đóng từ nãy đến giờ. YunHee vẫn chưa rời khỏi phòng. Đã 3 ngày trôi qua kể từ vụ bê bối. YunHee không ăn, không uống, không nói hay khóc.

Có phải chồng của YunHee đến tìm cô ấy không? Eri nhanh chóng chạy ra cửa và nhìn qua lỗ chống trộm. Ngạc nhiên là người đàn ông bên ngoài không phải JoonHun. Đó là Lee TaeKyung.

"Mở ra đi Eri. Anh biết YunHee đang ở đây."

Eri nhìn anh một lúc trước khi đứng thẳng dậy. Phải, cô biết cuối cùng anh sẽ xuất hiện ở đây. YunHee không có nơi nào khác để đi ngoài nơi này. Ngay khi cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy TaeKyung đang bồn chồn đứng đó.

"YunHee thế nào rồi?"

"Anh nghĩ cậu ấy thế nào?"

"Tránh ra. Anh sẽ thử nói chuyện với con bé."

"Anh nghĩ anh đang đi đâu?"

Giọng nói lạnh lùng của Eri khiến TaeKyung dừng bước.

Biểu hiện của cô ấy rất khác so với mọi khi. Bất cứ khi nào anh mắng cô, cô sẽ bĩu môi và biểu hiện ra vẻ đáng thương. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ mỗi khi nhìn anh. Bây giờ anh không thấy bất kỳ điều gì như vậy nữa. Nó gần như thể anh đang gặp một người xa lạ lần đầu tiên. Giọng cô có vẻ ngượng nghịu và lạnh lùng.

"Eri, bây giờ không phải lúc để..."

"Vậy giờ là lúc để làm gì?"

"Eri!"

"Anh sẽ làm gì? Hiện tại anh vẫn chưa đạt được mọi thứ mình muốn sao, Oppa? Đừng hành hạ YunHee nữa."

"Cái gì?"

TaeKyung lạnh lùng trừng mắt nhìn Eri.

"Hành hạ? Anh hành hạ con bé như thế nào? Con bé hành động như vậy có bình thường không? Con bé nằm lì như vậy là bình thường chỉ vì chia tay với tên khốn Seo JoonHun đó sao?!"

"Tất nhiên là bình thường! Vậy còn những gì là bình thường đối với anh? Cậu ấy đã không thể ở bên người đàn ông cậu ấy yêu... Cậu ấy thậm chí còn làm tổn thương người ấy, vậy làm sao cậu ấy có thể hành động như thể không có gì sai? "

"Eri!"

"Lee TaeKyung! Làm ơn, tỉnh lại đi! Anh và ngay cả người mẹ đã chết của anh đều không bình thường! Vì sự trả thù quý giá của các người, các người đã hủy hoại YunHee đến tình trạng này. Anh còn định làm gì nữa? Cậu ấy đã hoàn toàn suy sụp, vậy anh sẽ làm thế nào để khắc phục điều này?! Anh có nghĩ điều này có ý nghĩa gì không? Để thực hiện ý định trả thù của mình, mẹ anh đã nhốt con gái mình trong tủ và bắt cô ấy xem một thứ như vậy! Điều đó có vẻ bình thường đối với các người sao? Để thực hiện sự trả thù của mình, anh đã phá hủy tình yêu của cô ấy và ném nó đi. Vậy anh đã thu được gì từ tất cả những chuyện này? Anh và người mẹ đã khuất của anh đã thu được gì từ việc này?! "

"Em nói gì? Em thì biết gì? Em không biết gì hết. Em không biết những đau khổ mà mẹ anh đã trải qua... Em không biết anh đã lớn lên như thế nào. Em biết những điều đó là như thế nào hay không?

"Ừ! Em không biết! Làm sao em biết được nỗi khổ của người khác? Nhưng em biết một điều! Anh và mẹ của anh... để xoa dịu lòng căm thù của mình, hai người đã hy sinh YunHee để có được những gì hai người muốn! "

"Em nói cái gì?"

Chát! Đầu Eri giật sang một bên. Cả hai người họ đều bị sốc. TaeKyung đã tát vào má Eri. Cả hai đều ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời. Mắt Eri đỏ hoe khi cô trừng trừng nhìn anh.

"Ah... Eri... Anh xin lỗi..."

TaeKyung cố gắng đến gần, nhưng Eri đã hất tay anh ra khi cô ấy cau mày nhìn anh.

"Sự khác biệt giữa anh và Chủ tịch Min là gì?"

"Sao?"

"Cả hai đều đã tiêu diệt một người khác để có được những gì mình muốn. Sự khác biệt giữa anh và Chủ tịch Min là gì? "

"Em nói sao?"

TaeKyung tái mặt khi trừng mắt nhìn cô, nhưng anh không thể nghĩ nên nói gì. Mọi thứ đã được thực hiện vì lợi ích của mẹ anh. Mọi thứ đã được thực hiện để trả thù. Tuy nhiên, YunHee có thực sự muốn điều đó không?

"Cậu ấy không nói với anh là đừng trả thù! Không phải cậu ấy sẽ không giúp anh. Nhưng anh không nên đi xa đến như vậy! Đáng lẽ phải có những cách khác để làm điều đó! Anh phải tiết lộ tất cả những chuyện này cho cả thế giới biết thì mới được hay sao? "

TaeKyung chỉ im lặng nhìn Eri.

"Anh có biết tại sao luật của Hammurabi nói, 'Con mắt đền con mắt, một cái răng đền một cái răng' không? Anh thấy đấy, con người... họ sẽ tiến xa hơn một con mắt dưới danh nghĩa trả thù! Đó là bởi vì họ luôn muốn nhiều hơn nữa. Chỉ móc một mắt hoặc làm gãy một chiếc răng là không đủ. Họ cần phải xé xác tay chân và kết thúc cuộc sống người khác để được thỏa mãn. Tại sao anh không bảo vệ YunHee? Tại sao anh không hiểu trái tim của đứa em gái duy nhất của mình? Anh không phải là anh trai của cậu ấy sao? Anh là gia đình duy nhất của cậu ấy! "

Nước mắt cô bắt đầu trào ra. Nhưng cô không thể kìm lại được nữa.

"Anh có biết tình yêu không? Anh có biết tình yêu đích thực là gì không? Anh có nghĩ rằng tình yêu sẽ cho phép anh làm bất cứ điều gì anh muốn? Anh có nghĩ YunHee đã yêu người đó vì cậu ấy muốn không?! Cậu ấy đem lòng yêu người con trai của kẻ thù đã làm tổn thương mẹ mình. Anh nghĩ cậu ấy cảm thấy thế nào? Anh nghĩ rằng cậu ấy thấy thoải mái sao? Anh cho rằng cậu ấy thích như vậy sao? Tại sao anh không thể hiểu được điều đó hả?! "

Mặt TaeKyung đanh lại. Anh đứng lặng khi nhìn Eri chằm chằm. Suốt thời gian qua anh đã tin rằng mình làm đúng. Anh tin rằng đây là cách duy nhất để làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn. Nhưng cuối cùng anh cũng nhận ra rằng anh đã đối xử với YunHee quá tàn nhẫn trong tất cả những chuyện này.

"Em không biết chuyện gì đang xảy ra trong đầu anh, nhưng YunHee thực sự yêu chồng mình. Người đàn ông đó cũng yêu cậu ấy. Nhưng bây giờ họ phải làm gì? Hiện tại làm sao người đàn ông đó có thể đối mặt với YunHee? Sau tất cả những gì đã xảy ra giữa cha mẹ họ, làm sao họ có thể nhìn mặt nhau? "

Nước mắt cô không ngừng rơi, và chúng bắt đầu chảy dài trên má cô ấy.

"Eri..."

"Đã đủ rồi. Làm ơn, vậy là đủ. Anh có định chôn vùi HyunJin hoàn toàn xuống lòng đất thì mới hài lòng không? 40.000 người làm việc cho công ty đó. Nếu tính luôn gia đình của họ, đó là 200.000 người. Mọi người đều biết cảm giác của anh, và mọi người đều biết về nỗi khổ của mẹ anh. Thế là đủ rồi. Vì vậy, hãy dừng lại ở đây. Và để YunHee yên. Hiện tại, cậu ấy... "

Eri cố kìm nước mắt nhưng không được.

"Cậu ấy đau đớn đến mức có thể chết..."

TaeKyung vẫn im lặng.

Thình thịch. Cánh cửa đóng lại. TaeKyung thất thần đứng ngoài. Anh nắm chặt tay đến nỗi cảm thấy như chúng đang chảy máu.

YunHee đã bị tổn thương. Câụ ấy đau đến mức có thể chết.

"Anh... Em không thể... hạnh phúc sao?"

Anh nhớ lại em gái mình đã nói những lời đó.

"Em chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc kể từ giây phút em được sinh ra. Em cảm thấy như cả cuộc đời mình chỉ là một bi kịch lớn. Như thể em sinh ra chỉ để bị trừng phạt. Em đã sống từng ngày với cảm giác như vậy. Mỗi ngày đều đau đớn. Em không thể sống theo cách em muốn từ bây giờ sao? Em không thể có những thứ em muốn sao? Em yêu người đàn ông đó ."

Cô nói với anh, đôi mắt rưng rưng. Tại sao khi đó những lời đó nghe thật đáng ghét? Tại sao anh lại cảm thấy mình bị phản bội?

Đó là bởi vì anh giống YunHee. Từ lúc sinh ra đến giờ, TaeKyung chưa một lần được nếm trải hạnh phúc. Mỗi ngày, trong lòng của anh đều là hình ảnh cha anh chết và mẹ anh bị cưỡng hiếp. Họ đã cùng nhau sống trong đau khổ. Tuy nhiên, YunHee bây giờ đang nói với anh rằng cô muốn hạnh phúc một mình.

Anh hoàn toàn ghét nó. Anh không bao giờ có thể tha thứ cho cô về điều đó.

Vì vậy, anh muốn phá hủy hạnh phúc đó.

Lấy cớ trả thù, anh muốn phá vỡ hạnh phúc của YunHee.

Aaah, anh độc ác đến mức như thế sao? Anh thật sự kinh tởm sao? Eri đã đúng. Vì sự căm ghét này, anh đã trở thành một người đàn ông xấu xa

TaeKyung cúi xuống khóc. Cơ thể anh run lên vì đau khổ, và cơn đau đè lên anh. Khi anh cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình, Eri đang dựa vào phía bên kia của cánh cửa. Bên trong căn phòng nhỏ, YunHee cũng đang khóc khi gập người xuống cạnh cửa sổ ngay trên cửa trước. Cô đã nghe thấy tất cả mọi thứ.

Khi nào thì sự đau khổ trừng phạt này sẽ biến mất? Khi nào họ mới thoát khỏi nỗi hận vô tận này và thực sự được tự do? Không ai biết.

Sáng hôm sau, họ nhận được tin Chủ tịch Seo JaeHyuk đã tự sát.

"Sao?"

YunHee ngồi dậy và hỏi lại. Căn phòng quay cuồng trước mắt cô. Eri tiến lại gần và ôm lấy cô.

"YunHee, bình tĩnh."

"Bọn họ đang nói gì thế? Tự sát? "

"Mình cũng ngạc nhiên khi nghe điều đó. Sáng nay, tại nhà của ông ấy... "

Cô không thể nói hết câu rằng ông ấy đã treo cổ tự tử. YunHee không di chuyển. Cô vẫn im lặng như không nghe thấy gì. Đột nhiên, cô ấy đứng dậy.

"Mình phải đi đây."

Cô cần gặp JoonHun.

"Min YunHee!"

"Mình cần phải..."

Tuy nhiên, JunHee đã không ăn gì mấy ngày qua. Cô gục xuống sàn. Không biết rằng đầu gối của mình đã bị va chạm mạnh, YunHee đứng dậy và cố gắng bước đi.

Cô cần phải rời đi. Tự sát... Cô biết cảm giác như thế nào khi cha mẹ tự sát. Cô muốn gặp JoonHun ngay lập tức.

"Min YunHee!"

Nhưng ngay cả khi cô ấy đi ... Cô ấy sẽ nói gì?

YunHee đột nhiên dừng lại. Cô cảm thấy ớn lạnh lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhớ lại rõ ràng khuôn mặt của mọi người khi họ nhìn cô trong bữa tiệc. Sự ngạc nhiên và bàng hoàng! Gò má đau nhói nơi Yoon HeeSoo đã tát cô. Cô nhớ lại tất cả một cách sống động.

Về cơ bản, cô ấy đã kết thúc cuộc đời của Seo JaeHyuk. Về cơ bản cô đã giết ông ấy. Làm sao cô có thể gửi lời chia buồn đến gia đình đó? Nó sẽ nực cười làm sao?

"Ư, ưm..."

Một âm thanh rời khỏi môi YunHees. Cô ấy đang cười hay đang khóc?

"Ha... Haha..."

Cô cúi xuống và phá lên cười.

Mẹ nhìn này. Cuối cùng, mọi thứ đã diễn ra theo ý mẹ. Lấy linh hồn của người đàn ông đó và kéo nó xuống địa ngục.

"Min YunHee."

Eri lo lắng nắm lấy vai YunHee và lắc. Toàn thân YunHee bắt đầu run lên. Cô không thể ngăn được cơn chấn động. Một tiếng rên rỉ bò lên cổ họng cô và bật ra cùng với tiếng cười của cô. Ngạc nhiên, Eri đã khóc khi ôm cô vào lòng. Tuy nhiên, nó sẽ không dừng lại.

Cô ấy đã khóc bao nhiêu? Cô ấy đã phải đấu tranh nhiều như thế nào? YunHee cuối cùng đã bất tỉnh. Sợ hãi, Eri đã gọi xe cấp cứu. Đèn xanh đỏ lần lượt nhấp nháy. Tiếng còi lớn dường như khiến YunHee lắc đầu. Mọi thứ đều rung chuyển. Và cuối cùng, mọi thứ sụp đổ.

Cơ thể của YunHee đang bị nuốt chửng vào vực thẳm đen tối. Trong bóng tối, cô nhìn thấy mẹ mình. Mẹ cô vẫn đứng yên và chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô cũng đã nhìn thấy Chủ tịch Min. Và Chủ tịch Seo.

Giống như những chiếc vỏ rỗng không có linh hồn, chúng bắt đầu lắc lư và bay lên không trung. Giống như một con sứa trên biển, chúng bắt đầu từ từ trôi đi.

Sau đó cô nhìn thấy JoonHun. Anh ấy trông như thế nào khi video của mẹ cô đang được phát. Anh đang nhìn cô chằm chằm. Cuối cùng, anh bắt đầu đi về phía cô. Nhưng anh ấy đi ngang qua cô và đi xa hơn.

JoonHun.

YunHee gọi anh.

JoonHun, đợi đã!

Cô cần phải nói cho anh biết... Cô muốn nói với anh rằng cô đã cố gắng che đậy sự thật... Cô không muốn anh đau khổ như thế này... Cô cần nói với anh rằng cô đã muốn từ bỏ kế hoạch trả thù này. Rằng cô muốn ở lại bên anh...

Anh ấy đã đi xa hơn. Anh ấy cứ thế rời xa cô.

JoonHun...

YunHee hét lên tên của anh.

Trời bắt đầu mưa.

Những người đến dự tang lễ đều im lặng. Khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn của họ chỉ nhìn xuống đất. Họ không nói một lời nào.

Mặc bộ vest đen, JoonHun trông nhợt nhạt. Anh đứng ở phía trước và nhìn xuống. Đằng sau lưng anh là Seo MoonHyuk trông có vẻ lo lắng vì một lý do nào đó. Những cơn mưa gió mùa nặng hạt làm ướt đôi giày đắt tiền của mọi người, nhưng ngoài mặt chẳng ai phàn nàn.

Thời gian trôi qua. JoonHun bình tĩnh thực hiện nghĩa vụ của mình. Bất kể cơn bão nào đang ập đến bên trong, hiện tại, anh ấy là người kế nhiệm HyunJin. Những người khách đến gần và dành cho anh những lời an ủi, nhưng anh vẫn tiếp tục nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

Cuối cùng, đám tang cũng kết thúc, tất cả khách mời lên xe ô tô màu đen của họ rời đi. Mưa bắt đầu rơi mạnh hơn, và một bầu không khí nặng nề bao trùm xung quanh họ.

Trong thế giới xám xịt này, JoonHun chỉ còn lại một mình với ba anh.

Cầm ô, JoonHun lạnh lùng nhìn những người thợ bắt đầu xúc lớp đất ướt lên trên quan tài.

Tại sao ba làm điều đó?

Có rất nhiều câu hỏi bắt đầu lướt qua tâm trí anh, nhưng một câu hỏi hoàn toàn rõ ràng.

Tại sao ba lại làm điều đó?

Tại sao ba lại tiết lộ nơi ở của Kang Yina cho Min DaeYup?

Tại sao ba lại làm một chuyện như vậy?

Tại sao ba lại làm một điều kinh khủng như thế?

Người chết không nói được. Tốt hơn là theo cách đó. Đau khổ và hỗn loạn là một gánh nặng để lại cho người sống. Sau khi đổ hết trách nhiệm lên những người bị bỏ lại, ba anh đã phá bỏ xiềng xích trói buộc ông và trốn thoát.

JoonHun không thể tha thứ cho ông.

Anh nghiến răng.

Hơn bất cứ lúc nào trong đời, anh cảm thấy căm ghét ba mình một cách lạ thường.

Đột nhiên, JoonHun nghe thấy sau lưng có tiếng động. Linh cảm, anh quay lại. Anh thấy YunHee đang đứng đó và tay cầm một chiếc ô đen. Chắc cô ấy đã rất đau khổ trong suốt thời gian qua. Cô ấy gầy đi nhiều. Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của cô, JoonHun cảm thấy trong mình có gì đó trỗi dậy. Anh nắm chặt cán ô trong tay.

YunHee không nói một lời.

Những lời chia buồn hay nghi thức sáo rỗng chỉ là vô nghĩa. YunHee chỉ nhìn vào khuôn mặt của JoonHun và quan tài của Chủ tịch Seo dính đầy bụi bẩn. Sắc mặt tái nhợt, cứng đờ đến mức JoonHun gần như không thể chịu đựng được.

Họ đã đứng như vậy rất lâu. Mưa vẫn tiếp tục trút xuống. Những hạt mưa chảy xuống ô và rơi xuống mộ.

JoonHun chợt nhớ về ngày đầu tiên anh gặp cô. Anh đã lo lắng rằng cô sẽ yêu anh. Họ là đối tác hôn nhân theo hợp đồng, không phải Romeo và Juliet.

Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi. Anh ấy không nên nghĩ như vậy. Số phận đã làm việc theo những cách bí ẩn. Không ai biết điều gì sẽ đến với họ.

Anh vẫn có thể nhớ rất rõ khuôn mặt nhợt nhạt của cô khi cô ngồi duyên dáng trước khung cảnh hoa mộc lan. Anh nhớ cô đã đi về phía anh với tư cách là một cô dâu trong đám cưới của họ. Cô ấy đã ngồi trước những bông hoa tử đằng như thế nào vào đêm đó như thể cô ấy chỉ là một ảo ảnh.

JoonHun không nhận ra rằng mình đã dần yêu suốt thời gian qua.

Anh không biết tình yêu có thể ma mị đến mức nào. Tàn nhẫn làm sao.

Một khi bạn bị ngã, rất khó để đứng dậy. Cho dù nó có gây ra bao nhiêu đau khổ và đau đớn, bạn cũng không thể vứt bỏ nó. Giờ thì anh đã biết điều này.

Cho dù có chuyện gì xảy ra giữa họ, anh sẽ không bao giờ có thể quên được hình ảnh về cô khi họ gặp nhau lần đầu.

Anh gần như không thể chịu đựng được khi nhìn vợ đứng dưới mưa, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao.

JoonHun ném chiếc ô của mình xuống và bước đến gần cô. Anh ôm chặt cô vào lòng. Cô cũng đi về phía anh. Mưa ướt đẫm đôi tình nhân. Cả hai đều run rẩy. Cả hai đều đang khóc, nhưng nước mắt của họ hòa vào nước mưa.

"...Anh xin lỗi."

JoonHun thì thào.

"YunHee, anh xin lỗi."

"Em cũng xin lỗi."

"Em có thể xin lỗi về điều gì chứ?"

"Chỉ là mọi thứ... Em xin lỗi vì tất cả, JoonHun."

Họ giống như những kẻ ngốc. Mặc dù trong số những chuyện này không có lỗi nào là của họ, nhưng họ là những người phải chịu đau khổ.

Khi nào mọi thứ lại trở nên vặn vẹo như thế này? Giá như họ đừng gặp nhau. Nếu họ cảnh giác hơn khi đến gần nhau, liệu họ có thể tránh được tất cả những chuyện này không?

Giá như họ có thể hoàn toàn ghét nhau. Giá như họ vẽ ra ranh giới và sống như những người hoàn toàn xa lạ. Tuy nhiên, họ đã không làm được.

Tội lỗi của Seo JoonHun là vì anh là Seo JoonHun. Tội lỗi của Min YunHee là cô ấy là Min YunHee. Tội lỗi của họ được sinh ra như chính con người họ. YunHee nhắm chặt mắt. Những hạt mưa cứ chảy dài trên gương mặt cùng với những giọt nước mắt của cô.

YunHee không biết làm thế nào cô ấy lên được xe. JoonHun đã kéo tay cô và đưa cả hai vào trong. Những hạt mưa rơi xuống nóc xe trước khi nhỏ xuống cửa sổ. YunHee nghe thấy tiếng động cơ nổ máy. Họ bắt đầu chạy tới một điểm đến không xác định.

Bên ngoài trời đã tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net