CHƯƠNG 3: KHUYNH QUỐC KHUYNH THÀNH DƯƠNG QUÝ PHI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảm nhận được cơ thể mềm mại trong ngực, hắn không tự chủ được, vươn tay chạm vào bờ mông cong vút trên người mẫu thân hắn. 

Cmn thật mềm, Lý Văn Long rung động. 

Hắn thì thầm vào tai Dương Quý Phi, trêu chọc nói: "Mẫu thân, sau lưng người giấu thứ gì?"

Dương Quý Phi đỏ mặt.

"Đứa con hư hỏng này cố tình đặt tay lên mông mình, lại cố tình giả ngu ngơ", nàng thầm nghĩ.

Còn may cung nữ không nhìn đến cảnh tam hoàng tử bóp mông Quý Phi nương nương, lộ ra ngoài còn không bị cả hoàng cung chê cười.

"Lui ra ngoài hết đi", Dương Ngọc Hoàn (tên Quý Phi) lạnh nhạt ra lệnh.

Không ai dám chống đối, từng người cuối đầu lui ra ngoài.

Vân Phi Dương không hề động, nhìn chằm chằm quý phi nương nương, nhìn vào khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của nàng, si mê không lối thoát.

"Vân Phi Dương, ngươi có nghe ta nói?", nhìn Vân Phi Dương còn đứng ngay người ra đó, nàng không cao hứng nói. Vừa nói nàng vừa tranh thủ đẩy bàn tay hư hỏng phía dưới ra.

"Ta ra ngoài trước", Vân Phi Dương giật mình đáp lại.

Lúc này tẩm cung chỉ còn hai mẹ con nàng.

Dương Quý Phi cưng chiều trách mắng: "Ngươi còn không mau bỏ tay ra". Mặt nàng có chút đỏ, nhưng kìm nén không để người khác nhìn đến.

Cũng đúng thôi, nhiều năm rồi chưa được quan hệ, Dương Ngọc Hoàn lại quay về độ tuổi hồi xuân. Lý Văn Long dù là con trai nàng, nhưng cũng là một người đàn ông thực thụ. Gặp phải bàn tay hắn nắn bóp, nhiều năm kìm nén tình dục trên người có dấu hiệu bùng phát.

Lý Văn Long biết lại giả vờ tỏ ra hồ đồ: "Mẫu Phi, mặt người đỏ quá .... người thấy khó chịu trong người sao?".

Dương Ngọc Hoàn lườm con trai: "Còn giả vờ hồ đồ, ngươi vừa làm gì chẳng lẽ tự mình không biết?".

Nàng quay người nhẹ nhàng ngồi xuống, cưng chiều khiển trách: "Ngươi có biết nơi đó của nữ nhân không thể chạm vào lung tung không? Lần sau không thể chạm vào nơi đó hiểu không?".

Trách mắng thì không nỡ, lại không thể không nói. Dù cho yêu chiều con trai, Dương Ngọc Hoàn cũng biết hắn đi quá giới hạn, giữa mẫu thân và con trai không nên có cảnh mập mờ như vừa rồi.

"Bức tranh này là người vẽ?", Vũ Văn Long lơ lãng hỏi.

Thực chất mắt hắn vẫn luôn dán trên người mẫu thân. Dù y phục trên người mẫu thân nhiều rất nhiều nhưng Lý Văn Long vẫn có thể nhìn ra cơ thể quyến rũ bên trong.

Hắn chưa từng thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy, đẹp đến kinh tâm động phách, đẹp đến linh hồn tan chảy. Nếu có thể ôm một mỹ nhân như vậy vào lòng, đời này của hắn không còn gì nuối tiếc.

Thấy nhi tử hứng thú với bức vẽ, Dương Ngọc Hoàn tự động bỏ qua chuyện hắn bóp mông mình. "Long Nhi, ngươi thấy bức tranh này mẫu thân vẽ như thế nào?", nàng hỏi.

Lý Văn Long từ trước tới nay nổi tiếng bất học vô thuật, giờ hắn hứng thú với vẽ tranh, không lý do nào Dương Ngọc Hoàn không vui mừng. Người mẹ nào không muốn con trai mình tỏa sáng? 

Nếu có thể, Dương Ngọc Hoàn không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn vì Lý Văn Long tranh giành ngôi vị thái tử. Chỉ tiếc đứa con trai này không có chí lớn, nàng cũng đành bất lực.

"Bức tranh rất tốt, là bức họa ta thấy đẹp nhất. Vừa nhìn vào có núi có sông, mang cho người khác cảm giác hài hòa, dường như đặt mình vào cảnh thiên nhiên..... nhưng mà". Hắn bỗng dưng ngập ngừng, ánh mắt vẫn không rời Dương Quý Phi.

Hắn không tượng nổi, nếu cởi bộ y phục bên ngoài ra, bên trong đó có cơ thể tuyệt vời thế nào. 

Mặc dù đã được gặp nhiều minh tinh ở thế giới cũ nhưng họ vẫn không thể so sánh với người phụ nữ trước mặt này.

Dương Ngọc Hoàn không chỉ sở hữu khuôn mặt đẹp, một cơ thể đầy đặn quyến rũ. Nàng còn sở hữu khí chất đặc biệt, ma mị lại không kém phần đoan trang, cao quý nhưng không kém phần quyến rũ.

Hoa Nhường Nguyệt Thẹn, Khuynh Quốc Khuynh Thành cũng không đủ miêu tả Dương Quý Phi Dương Ngọc Hoàn.

"Nhưng mà làm sao, Long nhi nói rõ cho mẫu thân nghe xem", Dương Ngọc Hoàn hứng thú hỏi.

Lý Văn Long cười nói: "Nếu thêm một bài thơ có lẽ tác phẩm mẫu phi họa sẽ là một bản tuyên cổ bất hủ không chừng". 

Bức tranh này không tệ, nhưng muốn nhờ đó mà được ghi vào sử sách vẫn còn thiếu một chút.
Điều này không ảnh hưởng hắn thưởng thức , trên đời không người nào không thích nghe người khác khen. Dù cho đó là Dương Quý Phi, nhan sắc Khuynh Quốc Khuynh Thành cũng vậy.

"Long nhi ngươi muốn thêm một bài thơ vào trong đó?". Bất ngờ, quá bất ngờ rồi. Con trai muốn làm thơ, nếu đổi lại trước kia Dương Ngọc Hoàn sẽ không tin Lý Văn Long làm được một bài thơ tốt. Nhưng hiện tại thì khác, xem ra con trai muốn cho nàng bất ngờ đây mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net