Cực tốc tình yêu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Cao Khanh Trần biết xe đua là mạng sống của một tuyển thủ, nhưng anh không ngờ mui xe cũng là giường của hắn.

Câu này không phải nói Doãn Hạo Vũ sẽ thực sự ngủ ở trên đó, ý anh là Doãn Hạo Vũ đã đè anh ra thao rất nhiều lần trên mui xe.

Hôm nay Doãn Hạo Vũ rủ anh đến gara của hắn để cùng làm mấy công việc bảo dưỡng. Thực ra anh không muốn đi lắm, mấy đứa nhóc tuổi vị thành niên này vẫn chưa phân biệt rạch ròi được giữa sở thích và tình yêu, dường như vì quá muốn thể hiện kỹ nghệ cao siêu cùng mị lực trước mặt người yêu hoặc đối tượng của mình, liền bắt đối phương cũng phải bận tâm đến xe yêu của hắn. Nhưng hắn lại chẳng để ý rằng --- người bên cạnh hắn bây giờ mới chỉ là bạn bè mà thôi.

Thế nhưng Cao Khanh Trần vẫn đồng ý và chẳng cần do dự bao lâu chỉ vì một lý do, đó là hôm nay Doãn Hạo Vũ không mặc đồ đua xe.

Mặc dù số lần bọn họ "làm" hai bàn tay gộp vào đã đếm không xuể, nhưng Cao Khanh Trần luôn cảm thấy cái tên Doãn Hạo Vũ này có vài sở thích làm tình rất đặc thù, ví dụ như mỗi lần hắn thao anh đều là sau trận đấu, mỗi lần như thế hắn đầu mặc trang phục đua xe.

Lúc Doãn Hạo Vũ sửa xe, Cao Khanh Trần nhịn không được có chút thất thần, anh luôn cảm giác mình như một phúc lợi ăn mừng cho nghi thức chiến thắng của Doãn Hạo Vũ, và tất nhiên đã là nghi thức thì thay thế bằng ai cũng được.

Trùng hợp anh lại là người ở cạnh Doãn Hạo Vũ nên mới trở thành bạn tình của hắn, chẳng khác gì pháo hoa do mấy người mẫu xe đua khác bắn ra, đều là vận động rồi phun ra những thứ gì đó, dùng thứ đó chúc mừng chiến thắng vĩ đại của tuyển thủ.

Đúng như dự đoán của Cao Khanh Trần, trong lúc anh ngẩn ngơ suốt năm phút, Doãn Hạo Vũ chỉ chuyên tâm vào việc bảo trì xe của hắn, còn chẳng thèm liếc Cao Khanh Trần lấy một cái.

Vốn còn đang hy vọng nhân lúc bọn họ không ở trường đua, anh và Doãn Hạo Vũ có thể bén lửa với nhau bằng những cách khác ngoài việc ăn mừng, cho dù chỉ là bén lửa bằng việc làm tình thì cũng là một bước tiến triển mới trong mối quan hệ này. Nhưng đáng tiếc, có vẻ hắn không có ý như anh.

Chẳng lẽ hắn hẹn tao đến đây chỉ để flex tài năng sửa xe điêu luyện của mình thay vì muốn tán đổ tao à?

Cao Khanh Trần lén nhắn tin cho Lưu Vũ.

Màn hình sáng lên lần nữa, Cao Khanh Trần thấy Lưu Vũ trả lời.

"Chính xác."

----

Nếu để Cao Khanh Trần nhớ lại, anh sẽ một mực xác thực rằng mối quan hệ kỳ quái này cùng Doãn Hạo Vũ đã bắt đầu ngay từ lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Anh tiếp quản một bãi xe hẻo lánh cho cha mình để lại, thi thoảng tiếp nhận tổ chức thêm mấy giải đua xe lậu. Mấy giải đua triển lãm này về cơ bản cũng vô hại, chỉ cần gom về mấy mỹ nhân có lồi có lõm, thuê thêm mấy tay đua có chút danh tiếng về tùy tiện leo lên xe lái hai vòng, để mấy lão già trung niên vừa ngắm gái vừa ngắm xe, cuối cùng bọn họ bán được xe, sự kiện thế là kết thúc. Cao Khanh Trần thường quan sát mọi thứ từ xa và chỉ đạo tại chỗ, anh đối với mấy thứ có tốc độ quá nhanh này một chút cũng không hứng thú, thú vui đua xe kia anh lại càng không muốn thử.

Trước đó Cao Khanh Trần đã biết đến Doãn Hạo Vũ rồi, mười lần tổ chức giải đua lậu thì đến tám lần có mặt hắn. Mấy người cổ đông nói hắn vừa thiếu tiền vừa không có việc gì làm, hình như còn khai man tuổi lên 20, không đủ điều kiện tham gia giải đua chính quy nên thù lao cũng rẻ, chỉ cần trả tiền là sẽ làm, vừa hay chạy xe cũng không tệ, mặt cũng đẹp, không dùng thì phí.

Mỗi tội hắn không thích nói chuyện, thắng thua đều trưng ra vẻ mặt hằm hằm đó. Những tuyển thủ khác đều cùng mỹ nữ phụ xe bên cạnh đầu mày cuối mắt chủ động tán tỉnh nhau, nhưng hắn lại một chữ cũng không nói, cũng không thèm liếc mắt, đối xử với người ta như tổ tông nhà mình vậy, chủ động mở cửa xe, để tổ tông ngồi vào, chạy xong hai vòng, xuống xe, mở cửa xe, tiễn tổ tông bước ra.

Cao Khanh Trần nghe xong nhíu mày, có chuyện đó thật sao? Vẫn còn có tuyển thủ đua xe quyết làm hòa thượng à?

Cổ đông họ Lâm nói: "Mày đi xem thì biết, có phải mày vẫn chưa ra ngoài xem thi đấu bao giờ không?"

Cao Khanh Trần lắc đầu, nói không đi, nhưng sau khi ở trong phòng xoa nắn tay năm phút, nghĩ đi nghĩ lại lại nói: "Tốt nhất tao vẫn nên ra ngoài xem một chút."

Xem cũng xem rồi, đẹp trai thì rất đẹp trai, nhưng kỳ quái cũng rất kỳ quái. Cao Khanh Trần thấy Doãn Hại Vũ cùng một người mẫu mặc nội y huỳnh quang và váy ôm mông lẳng lặng bước xuống khỏi xe, người kia hất bàn tay đang định đưa ra đỡ của hắn. Doãn Hạo Vũ cũng không nói gì, đóng cửa xe rời đi.

Cao Khanh Trần xem xong cũng thôi.

Anh thật sự nghĩ rằng câu chuyện đến đây là hết.

Ai ngờ cô mẫu xe tổ tông kia chưa báo tiếng nào đã bỏ việc hai ngày, ông chủ Lâm có dỗ dành khuyên nhủ, uy hiếp thế nào cũng không nghe, báo hại ông chủ Lâm cầm theo bộ nội y huỳnh quang trên tay mà phát sầu.

Ông chủ Lâm nhìn bộ nội y, lại nhìn Cao Khanh Trần một cái.

Cao Khanh Trần nói: "Con mẹ nó, mày làm sao?"

Lâm Mặc nói: "Trước đây mẹ tao bảo mày rất giống một tiểu cô nương, Lưu Vũ cũng bảo thế."

Cao Khanh Trần nói: "Cái đmm, mày muốn nói cái quái gì?"

Lâm Mặc: "Dù sao Doãn Hạo Vũ cũng không ngắm người mẫu, nó sẽ cung phụng mày như tổ tông, mở cửa đóng cửa cho mày ra vào xe, mày ngồi lên đó chạy hai vòng, nửa tiếng là xong, còn chưa kịp đánh rắm thì mọi thứ đã xong rồi, làm gì có chuyện gì đâu. Xong chuyện thì tao cho mày tiền bồi dưỡng, tiền tóc giả tao cũng bao hết, coi như mày giúp tao một việc, nhân tiện nhận đứa cháu này đi.

Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, mày biết, tao biết, Doãn Hạo Vũ không biết, biết thì nó vẫn câm mà."

Cao Khanh Trần trầm mặc một hồi, "Nói vậy sao mày không lên đi?"

"Bởi vì tao là sếp của mày, tao trả tiền cho mày." Lâm Mặc nói.

Cao Khanh Trần không biết mình làm vậy là vì tiền hay vì muốn chơi khăm hắn, nhưng tóm lại anh vẫn ném bộ nội y huỳnh quang màu lục kia đi, bởi vì nó quá tục. Anh mặc lên chiếc váy ôm mông, nhìn phần hông xẹp lép kia mà phát sầu, đành phải dùng ghim băng siết tạm bên hông lại để váy không tuột xuống. Nửa người trên anh mặc một chiếc sơ mi tay phồng, đội thêm tóc giả và mũ nồi, đeo đôi khuyên tai dài đã lâu lắm không đeo. Bởi vì anh không đi được giày cao gót, nên cuối cùng vẫn chọn đi đôi Martin của mình.

Ông chủ Lâm đánh giá tổng thể bộ trang phục này là: "Sao tao cứ cảm thấy trông mày quá thanh thuần so với một dàn người mẫu xe hơi nhỉ."

Cao Khanh Trần đang định chửi y, Lâm Mặc lại nói, "Có thanh thuần thì cũng là tổ tông của Doãn Hạo Vũ, cố lên, làm xong vụ này thì mày cũng là tổ tông của tao!"

Hôm nay Doãn Hạo Vũ mặc một bộ đồ đua màu đen, hai bên có hai dải huỳnh quang xanh tô điểm, nhìn rất hợp với bộ nội y huỳnh quang mà Cao Khanh Trần đã ném đi.

Cao Khanh Trần nghĩ may mà ném đi rồi. Hai dải xanh lá này trông còn ngầu một chút, chứ để cả hai mảng màu xanh to như vậy đắp lên người mình chắc phải đen đi vài tone.

Doãn Hạo Vũ mở cửa xe cho Cao Khanh Trần, anh thuận theo ngồi vào. Mặc dù Doãn Hạo Vũ không nói gì, nhưng anh có thể cảm nhận được người kia nhìn mình rất nhiều lần. Cao Khanh Trần bị hắn nhìn đến mức không được thoải mái, ngồi có chút nhấp nhổm. Có lẽ Doãn Hạo Vũ cũng đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, nhưng hắn không vạch trần mà chỉ giả vờ như không biết.

Doãn Hạo Vũ ngồi vào ghế lái, từ sau lấy ra hai cái mũ bảo hiểm màu đen, quay lại thấy chiếc mũ nồi trên đầu Cao Khanh Trần liền thoáng ngạc nhiên, chỉ vào mũ nói: "Cởi ra, đội cái này vào."

Cao Khanh Trần không nhúc nhích, đây là lần đầu tiên anh thấy Doãn Hạo Vũ mở miệng nói chuyện, không khỏi muốn lừa hắn nói thêm hai câu, liền lắc đầu nói không mang, cái mũ này quá xấu.

Anh nói nhưng không ép giọng, nghe qua là biết không phải nữ sinh, nhưng Doãn Hạo Vũ cũng không thái độ gì, chỉ hơi nhướn mi, nhìn cũng không có vẻ gì là quá ngạc nhiên.

Cao Khanh Trần đưa tay chọc chọc mũ bảo hiểm, nói tiếp, "Không mang cái này có chết được không?"

Doãn Hạo Vũ nhìn mũ bảo hiểm, lại nhìn mũ nồi của Cao Khanh Trần nói: "Không, tôi sẽ không để cô chết."

Thay vì tiếp tục thuyết phục Cao Khanh Trần đội mũ bảo hiểm, Doãn Hạo Vũ quay đầu ném cả hai cái mũ ra ghế sau, sau đó nghiêng người giúp anh thắt dây an toàn. Lúc hắn nghiêng người sang, Cao Khanh Trần bỗng bị dọa đến mức kêu to một tiếng, anh thậm chí còn cảm thấy mi giả của mình vừa cọ qua sống mũi Doãn Hạo Vũ, nhưng Doãn Hạo Vũ hoàn toàn không nhận ra, cảm giác như một người máy không hiểu chút tiếp xúc xã hội nào vậy.

Trong lòng Cao Khanh Trần thầm chửi thề, nhịn không được nhìn chằm chằm sống mũi hắn mấy giây, tùy ý để hắn giúp mình thắt dây an toàn.

Nữ người mẫu giơ bảng hiệu đi qua phía trước, ra hiệu còn ba phút nữa là cuộc đua bắt đầu.

Cho dù theo lời ông chủ Lâm, đây chỉ là trận đua triển lãm để lùa mấy gã nhà giàu mua xe, Doãn Hạo Vũ có vẻ vẫn chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cao Khanh Trần cố ý trêu chọc hắn, định kiếm chuyện nói với hắn vài câu, nhưng hỏi mấy lần hắn đều không trả lời, lại hỏi: "Tại sao cậu không đội mũ bảo hiểm?"

Doãn Hạo Vũ không lập tức trả lời anh, một lúc sau mới đáp: "(Vì) cô không đội".

"Trả lời nhạt nhẽo." Cao Khanh Trần cong môi, ngồi một bên lẩm bẩm như độc thoại, cũng không trông mong gì Doãn Hạo Vũ sẽ trả lời, anh nói: "Chị gái nóng bỏng hôm qua giận cậu nên không tới, kể ra lúc đấy chỉ cần cậu nói thêm mấy câu tử tế nữa thôi, thì hôm nay tôi đã không phải ăn mặc kỳ quái như vậy ngồi ở ghế phụ lái của cậu rồi."

Nhìn xuống thấy chiếc ghim băng trên váy của mình sắp bung ra, Cao Khanh Trần vừa chỉnh lại vừa nói, "Kiểu váy ôm hông này quá hở hang rồi, hông tôi hẹp mặc không vừa, trông vừa khó coi lại còn dễ tuột nữa chứ."

Nữ mẫu xe đua lại giơ bảng đi qua, trong mấy giây đếm ngược cuối cùng, Doãn Hạo Vũ không để ý đến anh nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào đường đua. Cao Khanh Trần còn đang bận cúi đầu chỉnh chiếc ghim băng bên hông váy, không kịp để ý đến thời gian thi đấu, đến khi anh sửa sang xong ngẩng đầu lên, Doãn Hạo Vũ mới đạp ga phóng đi.

Cuộc đua chỉ vừa mới bắt đầu, mặc dù Doãn Hạo Vũ xuất phát kém mấy giây, nhưng hắn vẫn bỏ xa những người khác hẳn một đoạn. Lúc này Cao Khanh Trần không khỏi nín thở, một lời cũng không dám hé, hai tay bám chặt lấy tay cầm góc bên phải trần xe, trơ mắt nhìn Doãn Hạo Vũ lái xe phóng vèo vèo, cuối cùng cán đích chiếm hạng nhất.

Cả đời này trái tim Cao Khanh Trần chưa bao giờ đập nhanh đến như vậy, không khỏi có chút ngưỡng mộ cô người mẫu nóng bỏng nọ vừa bước xuống xe đã có thể hất Doãn Hạo Vũ ra rồi đi lại như sinh long đoạt hổ, lúc này anh chỉ muốn được nghỉ ngơi, vô lực ngồi tại chỗ thở hổn hển.

Vị tuyển thủ thối tha vừa đắc thắng kia cũng ngồi lại trên xe, không lập tức xuống xe như trước nữa. Doãn Hạo Vũ tháo dây an toàn, lại nghiêng người sang ghế phụ, hai bàn tay nắm lấy hai bên eo Cao Khanh Trần như ướm thử, sau khi nhìn qua nhìn lại, Doãn Hạo Vũ nói: "Không hẹp, trông rất đẹp."

Tim Cao Khanh Trần lại được dịp đập nhanh chưa từng có. Anh thậm chí còn nghi ngờ rằng trước giờ Doãn Hạo Vũ chỉ đang giả ngu với những người mẫu xe, thực chất hắn phải là một tay tình trường lão luyện.

Anh còn chưa kịp nói gì, Doãn Hạo Vũ đã xuống xe, đi sang bên này giúp anh mở cửa. Cao Khanh Trần vịn cửa sổ xe bước xuống, không quên kéo mép váy.

Anh ra vẻ ngọt ngào, híp mắt cười tạm biệt Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ nhìn anh chằm chằm không nói gì, đến lúc anh đi ngang qua hắn, hắn liền nắm chặt lấy cổ tay anh, nói: "Anh không thoải mái thì ngày mai mặc quần, đội mũ bảo hiểm đi."

Cao Khanh Trần cảm thấy ngốc nghếch hết sức, hóa ra anh lẩm bẩm bao lâu như vậy ở trong xe Doãn Hạo Vũ đều nghe thấy hết, liền quay đầu lại cười với hắn, "Được, nghe em."

Doãn Hạo Vũ không nói gì, xoay người lái xe rời đi.

---

Cao Khanh Trần ngồi trước gương xé mi giả. Lâm Mặc cầm một xấp đơn hàng đi qua, nói: "Ya, sao Nai tỷ lại tẩy trang rồi?"

Cao Khanh Trần bảo y biến, nhưng ông chủ Lâm vờ như không nghe thấy, chủ động khơi chuyện ra nói, "Tao thấy rồi nhé, Doãn Hạo Vũ xuất phát chậm mấy giây, bọn mày đã nói gì vậy?"

Cao Khanh Trần lười để ý đến y, miệng lưỡi dẻo quẹo nói Doãn Hạo Vũ thấy anh mặc đồ nữ liền chê anh biến thái, bắt anh xuống xe, anh sống chết không chịu xuống nên Doãn Hạo Vũ bất đắc dĩ phải nhấn ga thi tiếp.

[*Nguyên văn 满嘴跑火车 – Bô bô cái mỏ như tàu lửa chạy ý chỉ một người khéo ăn khéo nói, năng lực phản biện hùng hồn, có thể đổi trắng thay đen, đổi đen thành trắng, chết nói thành sống, tương tự như bên mình có câu "Cái lưỡi không xương trăm đường lắt léo"]

Lâm Mặc nói: "Mày đang lừa kẻ ngốc đấy à, mày nói vậy ai thèm tin?"

Cao Khanh Trần nói, "Lưu Vũ."

Lâm Mặc thở hắt ra một tiếng, "Mày muốn làm gì thì làm, ngày mai nhớ đến tiếp đấy."

Cao Khanh Trần nói, "Ồ, nói với mày một tiếng, ngày mai Doãn Hạo Vũ cho tao mặc đồ nam đấy."

Lâm Mặc, "Hả? Mày nói thật à?"

Cao Khanh Trần, "Tin hay không thì tùy."

---

Mặc quần thì mặc quần, mặc đồ nam thì mặc đồ nam, chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh trở nên xinh đẹp. Cao Khanh Trần đặc biệt không muốn lép vế trước mấy yêu nữ mẫu xe bên cạnh.

Anh bắt đầu lục tủ quần áo tìm đồ cho ngày mai, thay một chiếc áo sơ mi cổ V có tua rua ở tay áo, mặc thêm một chiếc quần đen, phần eo còn cố tình sửa lại cho vừa khít.

Thay đồ xong anh đi đi lại lại ngắm bản thân trước gương, nhìn thế nào cũng cứ cảm thấy tầm thường quá, liền chụp một tấm ảnh toàn thân trước gương rồi gửi cho cho Lưu Vũ, không nói rõ rằng mình đi đâu đã nhắn tin hỏi, "Có phải trông đơn giản quá không?"

Lưu Vũ trả lời, "Có."

Cao Khanh Trần hỏi, "Sao bây không hỏi tao đi đâu?"

Lưu Vũ nói, "Đi đâu thì bộ này cũng quá tầm thường rồi, thế bây định đi đâu?"

Cao Khanh Trần đáp, "Tao đi diễm áp*."

[Diễm áp (艳压): Trở nên đẹp hơn, lấn át người khác]

Lưu Vũ ở bên kia im lặng mất một lúc, sau đó mới nhắn lại, "Vậy mày tìm trong tủ một cái thắt lưng đeo vào đi, trên cổ đeo thêm một sợi dây chuyền bạc nữa, đeo thêm vòng tay bản nhỏ cũng được, khuyên tai đổi thành đôi khuyên xương đinh lần trước trong hộp trang sức của mày đi, vậy là được."

Ngày hôm sau, nhìn bộ trang phục của Cao Khanh Trần, Lâm Mặc chỉ có một từ để cảm thán:

"Uầy!"

Cao Khanh Trần liếc y một cái, "Ồn quá đi mất."

Lâm Mặc nói: "Chị gái Tiểu Cao, chúng ta lồng lộn như vậy, không phải để khiến Doãn Hạo Vũ mắc ói đâu nhỉ?"

Cao Khanh Trần nói, "Ừm ừm, để làm mày mắc ói đấy, mà mày bảo tao là gì của mày cơ?"

"Tổ tông, tổ tông! Tổ tông xinh đẹp tuyệt vời, diễm áp quần phương của chúng ta ơi, mau đi ra đường đua đi, các hot girl người ta đều đi hết rồi kìa." Lâm Mặc vỗ vỗ vai anh, đẩy anh đi ra cửa rồi thì thầm nói, "Nếu tên nhóc thối đó dám chửi mày thì cứ chạy đi, đừng có mà đánh nhau với nó trên xe nhé."

Cao Khanh Trần nói, "Biết rồi."

Lúc anh đi về phía xe của Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ trong bộ đồ đua cũng đang tựa ở bên xe đợi anh, một thân trắng tinh, ngược lại so với hôm qua càng bắt mắt hơn. Anh cảm thấy tinh thần Doãn Hạo Vũ đã phấn khởi lên không ít, đến cả ánh mắt hắn cũng tươi sáng hơn.

Doãn Hạo Vũ quay đầu, chăm chú nhìn Cao Khanh Trần bước tới. Người hắn tựa vào cửa ghế phụ lái, thấy anh đến gần cũng không có ý gì là muốn mở cửa xe cho anh.

Sao vậy? Không mặc váy thì không còn là tổ tông của cậu nữa à? Cao Khanh Trần trong lòng thầm bất mãn với hắn một chút, mở miệng gọi hắn.

"Này, Doãn Hạo Vũ, hôm nay anh đã thay quần rồi, cũng không có đội mũ nữa."

Tuyển thủ trẻ ngẩn người một lúc, hết nhìn lên lại nhìn xuống, lúc quét qua eo anh còn chăm chú mất hai giây rồi mới ngẩng đầu nhìn anh.

"Phải." Doãn hạo Vũ công nhận.

"Thế anh ngoan như vậy, tại sao em không mở cửa xe cho anh?"

Cao Khanh Trần muốn phân bua với hắn đến cùng, giọng điệu có chút tức giận, Doãn Hạo Vũ nghe xong như cảm thấy mình đã sai, ánh mắt đảo quanh hai lần, nói: "Được, mở cửa cho anh."

Doãn Hạo Vũ theo lệ mở cửa xe cho anh rồi lại về ghế lái của mình. Cao Khanh Trần nhìn trang phục đua màu trắng của hắn rồi lại nhìn chiếc áo sơ mi trắng của mình, đến thắt lưng cũng trùng hợp là màu trắng, so với bộ đồ mix – match siêu hổ lốn ngày hôm qua, ngược lại càng giống... một đôi.

Tuyển thủ ở đường đua bên cạnh vỗ mạnh mông người mẫu xe cùng đồng hành với hắn, hô lên: "Yo, Doãn Hạo Vũ! mày đi "cửa sau"* à, sao lại cho đàn ông lên xe thế kia?"

[Đã dịch nhẹ nhàng hết sức có thể, câu gốc rất tục :]]]

Doãn Hạo Vũ coi như không nghe thấy gì, đóng cửa xe lại, lại lấy từ ghế sau ra hai cái mũ bảo hiểm, đưa cho Cao Khanh Trần một cái, hất hàm ý bảo anh đeo lên, vỗ vỗ dây an toàn để anh không quên, sau đó hắn quay đầu đội lên mũ của mình, mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng về phía trước.

Cao Khanh Trần cầm lấy chiếc mũ bảo hiểm thong thả ngắm nghía, vừa nghiên cứu xem làm thế nào để đội lên vừa nói với hắn, "Sao vậy, bị nói đi "cửa sau" nên không vui à?"

"Không", Giọng Doãn Hạo Vũ dưới lớp mũ bảo hiểm có chút chán chường.

Cao Khanh Trần, "Thấy anh mặc quần nên khó chịu sao? Vậy anh đi xuống nhé?", nói đoạn anh liền giả vờ xuống xe.

Doãn Hạo Vũ lập tức bắt lấy cổ tay Cao Khanh Trần, "Không được."

"Em đang nghĩ gì vậy, em muốn anh làm gì, Doãn Hạo Vũ, nói đi."

Doãn Hạo Vũ bị anh mắng mà cúi đầu, nhưng tay vẫn không buông ra, dường như chưa kịp nạp ngôn từ để nói câu nào dài dòng đến như vậy, hắn chuẩn bị một lúc rồi mới nói: "Em thấy anh mặc quần này đẹp, em muốn anh ngồi ở ghế phụ lái."

Cao Khanh Trần cảm thấy áp lực cuối cùng cũng tạo được kim cương* nên không nói gì nữa, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Doãn Hạo Vũ, bắt đầu đội mũ bảo hiểm lên, sau đó thắt dây an toàn.

[Gốc là 挤牙膏, có nghĩa là dựa vào áp lực bên ngoài để giải quyết một vấn đề)

Đến cả Doãn Hạo Vũ cũng cảm thấy bầu không khí có phần ngột ngạt, hắn nhìn xung quanh, tính kiếm chuyện gì khơi lên để nói, liền chỉ vào thắt lưng trắng của Cao Khanh Trần.

"Hôm nay anh còn có thắt lưng, an toàn thật đấy."

"Ngốc", Cao Khanh Trần cười hắn, "Mặc cái này chỉ để cho đẹp thôi."

"Ồ, trông đẹp đấy", Doãn Hạo Vũ nói, lúc này người mẫu ở phía trước đã bắt đầu giơ bảng đếm ngược.

Cao Khanh Trần kéo quần áo, vỗ nhẹ vào tay Doãn Hạo Vũ ra hiệu cho hắn nhìn chiếc xe làn bên cạnh.

"Doãn Hạo Vũ", Cao Khanh Trần nghiến răng, "Đánh bại hắn đi!"

---

Nếu có thể quay ngược thời gian, Cao Khanh Trần nhất định sẽ nói nốt một câu: "Đánh bại hắn, chứ không phải thuận tay đánh bại tôi!"

Mặc dù Doãn Hạo Vũ không có vẻ gì là sẽ nghe lời anh, mặc dù hắn có thể sẽ không từ chối.

Sau khi cuộc đua kết thúc, Cao Khanh Trần bị Lâm Mặc gọi đi thu dọn một vài thứ, đến khi anh quay lại trường đua, những người khác đã đi hết, chỉ có xe của Doãn Hạo Vũ vẫn còn ở đó, nhưng người không biết đã đi đâu.

Doãn Hạo Vũ rất quý trọng xe của mình, mỗi lần chạy xong đều hận không thể lau nó đến mức sáng bóng. Trước khi trời tối hẳn, những ngọn đèn dọc bên đường đã được bật lên, khiến chiếc xe của hắn phản chiếu ánh sáng.

Cao Khanh Trần cảm thấy rất kỳ lạ, liền làm bộ thản nhiên đi về phía chiếc xe ở xa xa, khi lại gần mới nhìn rõ Doãn Hạo Vũ đang ngồi ở dưới đất, người dựa vào cửa xe, trang phục đua vẫn còn chưa thay ra, tay vắt lên đầu gối, cúi đầu nhắm mắt như đang ngủ thiếp đi. Cao Khanh Trần đưa tay ra vỗ vỗ hắn. Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn nhìn một hồi mới lấy lại được tiêu cự.

Doãn Hạo Vũ chống tay đứng dậy. Hắn nhìn tứ phía thấy không có ai, liền chạm tay lên mui xe.

"Anh ngồi đây", ý bảo Cao Khanh Trần ngồi lên.

Hai ngày nay Cao Khanh Trần ở đây cũng coi như đã hiểu được chút mạch não kỳ quái của Doãn Hạo Vũ. Anh cũng không từ chối hắn, nhưng anh còn ngồi chưa vững, kỳ thực chỉ vừa mới đặt mông lên, Doãn Hạo Vũ đã đứng ngay trước mặt anh. Cao Khanh Trần ngồi xuống thấp hơn hắn một đoạn, anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Xem ra em chỉ vừa mới rửa xe,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net