Chương 52: Tử Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách đó không xa truyền đến tiếng vang, là nghi thức hoàng đế xuất hành.

Hình Giới nhìn hộ vệ cung đình đông đúc, còn có ông lão tùy giá bên cạnh, mí mắt khẽ nhúc nhích.

Đợi đến khi ông lão đến gần, tất cả những ai đang đeo ngọc bài đều quỳ xuống.

"Thận Chi." Ngữ điệu ông lão tràn đầy thất vọng: "Ngươi thân là đại sư huynh mà lại không biết kỷ luật bản thân, còn kéo theo cả sư đệ sư muội xuống nước, suýt nữa làm rung chuyển cả quốc gia, đúc thành đại sai, vi sư rất thất vọng."

"Truyền thụ một thân võ nghệ này cho ngươi, là vi sư không đúng." Ông lão nói xong, liền giữ chặt tay Hình Giới, dùng nội lực áp chế các điểm kinh mạch của hắn.

Chân khí lưu chuyển, Hình Giới bị thương tất nhiên không thể địch lại, nội lực kích động tán loạn va chạm ở trong cơ thể hắn, kinh mạch truyền đến nỗi đau nhức, mỗi một tấc đều bị xoay chuyển.

Nỗi đau đớn này người thường không thể tưởng tượng nổi, nhưng Hình Giới vẫn cắn răng không rên một tiếng.

Đến khi ông lão thu tay, mái tóc Hình Giới đã bạc trắng, quanh thân không còn cảm giác uy hiếp, võ công đã mất hết.

Hình Giới nặn ra một nụ cười châm chọc, hoàn toàn không để ý tới sư phụ của mình cùng với Hoàng đế và Thái Tử, chỉ chú ý tới Hình Chiến.

Hắn vươn tay về phía nàng.

Hình Chiến đầu tiên là quay đầu lại nhìn Tư Yến, sau khi được hắn cho phép mới duy trì tư thế quỳ chậm rãi đến gần Hình Giới.

"Không thể mang muội đi, ta sẽ ở lại." Hắn vuốt ve mặt nàng, máu dính trên tay nhuộm đỏ hai má nàng.

Hình Chiến không nói một lời, chỉ có lông mi cùng khóe môi run rẩy, như thể đang cố gắng kìm nén gì đó.

"Ngọc bài đã vỡ, Vọng Giới đã đứt. Muội đã không còn là...... đệ tử.....phái Bích Loan." Hình Giới nuốt xuống một ngụm máu, nói đứt quãng: "Điều luật phái Bích Loan...... số 1300 ...... Cuối cùng......"

Ngọc bài tượng trưng cho sự bền bỉ, dù tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ chủ nhân an toàn. Nếu có tổn hại cũng là do thiếu thận trọng, nên biết xấu hổ và không được lặp lại cho người khác.

Vũ khí chỉ được sử dụng để bảo vệ chủ nhân, tất cả vũ khí mà đệ tử của môn phái nắm giữ đều được làm bằng niềm tin và lòng trung thành. Nếu vì bảo vệ chủ nhân mà bị phá hủy, nó sẽ được coi là khắc ghi nghĩa vụ bảo vệ trong tim, hướng chết mà sinh, dũng cảm phấn đấu. Chúng ta có thể kiêu ngạo, thoát khỏi Hình thị, thoát khỏi Bích Loan, xin chủ nhân ban họ, vì phượng hoàng niết bàn.

Hình Chiến hồng mắt lắc đầu rồi lại gật đầu, vẫn nói không ra lời.

Hình Giới dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của nàng, lại nhặt mũi tên đã gãy bên cạnh lên đặt vào tay nàng.

Rồi sau đó không chút do dự mượn tay nàng, cắm thẳng mũi tên vào ngực mình.

Quá khứ hiện lên trong đôi mắt đang tắt dần của Hình Giới.

Lại là hang động khổng lồ không nhìn thấy ánh mặt trời đó, hắn hồi còn nhỏ cùng Hình Chiến tay cầm hai nhánh cây khoa tay múa chân.

"Thân thủ sư huynh lợi hại như vậy, nhất định có thể thiên hạ vô địch!"

"Đao kiếm không có mắt, khó nói lắm. Nhưng mà nếu một ngày nào đó ta muốn chết, nhất định phải chết trong lòng muội mới có thể nhắm mắt."

"Sư huynh!"

"Ai, chỉ đùa một chút thôi mà."

"......" Hình Giới thất thần nhìn lên trên, kỳ thật hai mắt hắn đã tối sầm, cái gì cũng nhìn không thấy.

"Lạnh......" Hắn dùng hết sức lực, miễn cưỡng thốt lên được một chữ.

Hình Chiến vội vàng ôm hắn vào lòng, hoảng loạn xoa xoa cánh tay hắn.

Hình Giới trong cơn hấp hối ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể, bỗng dưng nhếch môi.

Năm ấy ta bẻ gãy xương sườn muội, hôm nay ta dùng mệnh bồi tội.

Nhưng mà, nếu có kiếp sau, ta muốn làm một người bình thường, đường hoàng biểu đạt tình yêu của ta, ôm muội vào lòng.

Người trong vòng tay bỗng nặng trĩu sau khi nhắm mắt lại, Hình Chiến mấp máy môi, tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn.

Mặt trời ấu thơ của nàng, cuối cùng cũng rơi xuống.

"Sư huynh......"

Vừa mở miệng, Hình Chiến không nhịn được nữa, vài giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn xuống từ đôi mắt đỏ hoe.

Gà mẹ Đạm Nguyệt giải thích một chút vì sao Hình Giới muốn tự sát:

Hắn tự biết mình không phải đối thủ của Tư Yến, chỉ có võ nghệ cao cường là có giá trị nhắc tới. Lời từ chối của Hình Chiến cùng câu nói "Tư Yến là trái tim của ta" đã đánh tan phòng ngự của hắn, sau khi võ công bị phế lại càng mất đi ý chí sinh tồn. Hắn biết rõ hậu quả sau khi tàn phế là gì, bởi hắn luôn tồn tại trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé, cũng luôn đứng trong tâm thế của kẻ mạnh, vì vậy mới khinh thường kéo dài hơi tàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net