[Chương 63] Tiểu bạch sư ra oai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_“Ừm…” Cảm giác ngực bên phải sưng tấy vừa căng ra dần dần biến mất, nhưng sau đó Điền Hân lại cảm thấy tê ngứa.

Mút cho đến khi cảm thấy sữa đã ít dần, thì cả người Ryan lại nóng lên, tay hắn cũng bắt đầu xấu xa sờ loạn trên người Điền Hân.

Nhận thấy hắn có ý đồ gây rối, Điền Hân nhanh chóng đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: “Em vừa mới sinh, sức khỏe chưa tốt, bây giờ không được.”

Ryan khó chịu ai oán kêu một tiếng, đáng thương nhìn nàng hỏi: “Khi nào thì mới được?” Cả ngày chỉ được nhìn mà không được chạm vào làm hắn sắp nghẹn chết.

Điền Hân sửng sốt, cố gắng tự hỏi, rốt cuộc khi nào mới có thể được, nhưng nàng nghĩ đến nửa ngày cũng không nghĩ ra, thế là mù mờ nói: “Đại khái phải hơn nửa năm.”

_“Nửa năm?” Ryan khó tin la lớn, đợi nửa năm chẳng phải là muốn mạng của hắn sao.

_“Nếu không chính là ba tháng, trời ơi em không biết, nói chung bây giờ không được.” Điền Hân cảm thấy lúc này mình cùng Ryan nói chuyện về vấn đề này thật sự rất xấu hổ.

Ryan thấy nàng cũng mơ hồ không rõ, vì chính hạnh phúc và lợi ích của mình suy nghĩ đứng dậy nói: “Để anh đi hỏi Kreider coi sao.”

_“Không được đi.” Điền Hân nghe hắn muốn đi tìm Kreider hỏi loại chuyện này, lập tức xấu hổ giữ chặt không cho hắn đi.

Ryan khó hiểu nhìn nàng nói: “Tại sao? Kreider là thầy thuốc trong tộc, hắn nhất định sẽ biết.”

Điền Hân nhìn giống đực thú nhân không biết xấu hổ này không biết phải nói gì, đành phải đáp cho có lệ:

_“Chuyện này hắn là giống đực làm sao biết được, chờ em, chờ vài ngày nữa em sẽ đi hỏi Mộ Sa. Không cho phép anh đi hỏi Kreider, cả Chelsea cũng không được, anh nghe chưa?.”

Ryan ngẫm lại cũng có lý, thế là gật gật đầu, lại nằm xuống bên cạnh nàng, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim đập của đối phương, không bao lâu sau lần lượt chìm vào giấc ngủ .

Thời tiết dần dần ấm áp, thấm thoát bé cưng Điền Điềm đã đầy tháng, trong Sư tộc không có phong tục làm tiệc mừng đầy tháng, con của Chelsea cũng không được làm đầy tháng, tuy nhiên Điền Hân bây giờ là công thần lớn nhất trong tộc, các trưởng lão trong tộc hối hả lo liệu tiệc mừng công nàng sinh ra đứa nhỏ, vừa vặn đúng một tháng của bé cưng.

Theo như phong tục ngày trước, ở giữa quảng trường bọn họ đốt một đống lửa thật lớn, bốn phía là thức ăn thịt nướng cùng các loại hoa quả trái cây, phần đông thú nhân tụ cùng một chỗ vừa hát vừa nhảy, Mộ Sa còn cố ý đem rượu trái cây còn lại ra cho mọi người thưởng thức.

Điền Hân dùng da thú bao kín bảo bối Điền Điềm bế ra, bé cưng không sợ người lạ chút nào, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, tò mò nhìn bốn phía, cái miệng nhỏ nhắn trông ngóng giống tiểu anh đào, nho nhỏ, hồng hồng, dù là ai nựng, bé đều nể tình nhếch miệng cười.

Điều này khiến cho các thú nhân thi nhau khen ngợi bé con dễ thương, tranh nhau muốn ôm cục cưng bé một cái. Vừa mới bắt đầu Điềm Điềm còn cảm thấy chơi đùa thật vui luôn nở nụ cười, nhưng vừa rời khỏi vòng tay ôm ấp của mẹ một lúc cái miệng nhỏ nhắn tủi thân của bé cưng khóc rống lên, khóc đến ánh mắt ngập nước sưng đỏ, đáng thương làm cho mọi người thương yêu vô cùng.

Mộ Sa đứng bên cạnh ôm Mộ Hàng hiện tại đã duy trì được hình người trong thời gian dài ở trong lòng. Mộ Hàng vừa nghe tiếng khóc của Điềm Điềm, cũng góp vui khóc theo, trong khoảng thời gian ngắn giữa quảng trường chỉ nghe đến tiếng trẻ con khóc rõ to.

Điền Hân nghe thấy tiếng khóc của bé cưng liền nhanh chóng ôm bé con vào  lòng nhẹ giọng dỗ. Bé cưng không biết là nghe được giọng nói dỗ nhẹ của mẹ hay hương vị của mẹ, dần dần tiếng khóc nhỏ lại, mở đôi mắt ngập nước rất là ủy khuất nhìn Điền Hân, giống như lên án: “Mẹ, mẹ vừa rồi đi đâu ? Sao mẹ không ôm con?”

Nhìn dáng điệu của bé vô cùng đáng yêu, lòng Điền Hân lập tức mềm nhũn, cúi đầu hôn lên mặt cô con gái yêu thương một cái, khiến bé cưng lại nở nụ cười.

Ryan ở trong đang vội chuẩn bị đồ ăn cùng nước uống, từ xa đã nghe được tiếng con gái khóc liền vội vàng chạy lại, thấy bé cưng đang nằm ở trong lòng Điền Hân vui vẻ cười, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Nhẹ nhàng đi tới, ôm mẹ con nàng vào lòng, thừa dịp Điền Hân ngẩng đầu hôn lên môi nàng, sau đó  vươn tay về phía cục cưng: “Tới đây, con gái, ba ôm.”

Bé cưng dường như nghe hiểu được, nở nụ cười, Ryan vừa ôm cục cưng thì nghe có người nói Báo tộc cho người đưa lễ vật đến, ăn mừng đầy tháng bé cưng.

Trong khoảng thời gian ngắn quảng trường đều im lặng, tự động rẽ ra tạo thành lối đi cho người đưa lễ vật tới trước mặt Ryan cùng Điền Hân.

Bảy tám thú nhân giống đực của Báo tộc dâng lên nhiều thịt thú, còn có một cây gỗ to thô chắc tiến tới trước Điền Hân cùng Ryan, thủ lĩnh đi đầu là báo đen Yansi.

Điền Hân vừa thấy người này lập tức nhớ tới nàng mơ màng đồng ý gả con gái đến Báo tộc, trong khi nàng lại không hề muốn con gái đến Báo tộc, không khỏi khẩn trương nhìn về phía Ryan.

Ryan vỗ vỗ tay trấn an nàng, tiến lên từng bước nói: “Yansi đích thân đưa lễ vật chúc mừng, Báo tộc thật sự là quá khách khí.”

Yansi cười nói: “Cô bé tương lai sau này chính là người của Báo tộc chúng tôi, nên đến ăn mừng một chút cũng là điều nên làm.” Lời tuy là nói với Ryan, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không rời bé con trắng hồng đẹp như điêu khắc trong lòng Ryan.

Tuy rằng trong lòng Ryan vô cùng không muốn, nhưng dù sao cũng chính miệng hắn đồng ý chuyện này, hiện tại cũng không đổi ý được, đành phải miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, phân phó thú nhân bên cạnh nhận lấy lễ vật của bọn họ mang tới.

Chơi đùa một hồi lâu, cục cưng Điền Điềm đã mệt, mở cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu làm Yansi nở nụ cười, giang hai tay muốn ôm lấy.

Ryan không tiện từ chối, miễn cưỡng vươn tay đưa cục cưng đưa cho gã, đột nhiên nghe thấy một tiếng rống, sau đó một cái bóng trắng lủi qua, trên tay Yansi tê rần, theo bản năng rụt tay lại, toàn bộ thần kinh giương cao cảnh giác nhảy về sau một bước, quay đầu nhìn về phía bóng trắng rơi xuống đất.

Chỉ thấy trên mặt đất là một thân ảnh nho nhỏ trắng trắng, mắt hung ác nhìn gã. Lúc này gã mới nhận ra đó là một thú nhân non mới sinh, còn chưa biết làm gì thì liền có người ngăn cản, sau đó một âm thanh trầm thấp truyền bên tai: “Thật xin lỗi, nó mới vừa sinh ra không bao lâu, không hiểu lễ phép.”

Yansi ngẩng đầu thấy người ngăn cản gã là tộc trưởng Chelsea, theo bản năng lắc đầu, tỏ vẻ không để ý.

Ngay sau đó bóng dáng một giống cái nhỏ nhắn giống như Điền Hân bế nó lên, nhẹ nhàng vỗ về người nó, lập tức thú nhân nhỏ kia thay đổi thân hình, biến thành đứa bé cực kỳ xinh đẹp.

Giống cái kia ôm đứa bé đến trước mặt hắn tươi cười xin lỗi: “Thật xấu hổ, có lẽ nó cảm thấy trên người anh có mùi lạ, nên cho rằng anh là người xấu mới có thể tấn công, đừng để ý nha, không bị thương chứ?”

_“Không có.” Yansi lắc đầu đáp. Gã giấu cánh tay bị thương ở phía sau lưng, trong lòng cười khổ "đường đường là hắc báo Yansi lại bị tiểu sư tử mới sinh ra mấy tháng làm bị thương, nếu truyền ra ngoài, không phải khiến người ta cười rớt hàm răng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net