Chương I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã quá lâu anh không lên giường với một phụ nữ.

Isaac Fann không thể nghĩ ra lời giải thích nào khác cho phản ứng của anh với Gil Pearl... một sự phản ứng quá mạnh mẽ đến nỗi anh buộc phải ngồi sau bàn làm việc để che giấu sự cương cứng đột ngột và không thể điều khiển của mình. Anh lúng túng nhìn chăm chú vào người con gái, tự hỏi tại sao sự xuất hiện của nàng thôi cũng đã đủ kích động sức nóng mãnh liệt đến vậy trong anh. Chưa có ai từng làm anh mất kiểm soát như thế.

Không thể phủ nhận là cô rất đáng yêu với mái tóc ánh lên màu mật ong và đôi mắt đầy tinh anh. Nhưng cô còn sở hữu một phẩm chất vượt trội vẻ đẹp ngoại hình: một dấu hiệu của niềm đam mê ẩn chứa bên dưới vẻ bề ngoài yếu đuối. Như bất kì người đàn ông nào, Isaac bị khuấy động bởi những gì được che giấu nhiều hơn là những thứ biểu lộ ra ngoài. Và rõ ràng, Gil Pearl là một người phụ nữ có nhiều bí mật.

Anh âm thầm đấu tranh với những phản ứng của cơ thể trước nàng. Chú tâm vào cái mặt bàn gỗ xước xác cho đến khi cơn bùng phát nóng bỏng dịu đi. Khi cuối cùng đã có thể nhìn thẳng vào đôi mắt khó đoán của nàng, anh tiếp tục im lặng vì đã học được từ rất lâu rằng im lặng là một thứ vũ khí đầy quyền lực. Người ta không thoải mái với sự im lặng - họ thường tìm cách khoả lấp nó và trong quá trình đó tiết lộ nhiều điều hơn.

Tuy nhiên, Gil không phun ra những lời huyên thuyên vì hồi hộp như những phụ nữ khác. Nàng thận trọng nhìn anh chằm chằm và không nói gì. Rõ ràng nàng đã chuẩn bị để hạ gục anh.
- Gil, thư kí của tôi thông báo lại rằng cô không định tiết lộ lí do cho cuộc viếng thăm này? - Cuối cùng anh cũng đã lên tiếng.
- Nếu tôi nói cho anh ta biết tại sao, chắc tôi sẽ không được phép đi qua ngưỡng cửa. Anh biết đấy, tôi tới vì vị trí anh đã đăng báo.

Vốn đã chứng kiến và trải nghiệm nhiều trong công việc của mình, Isaac hiếm khi ngạc nhiên vì bất kì chuyện gì. Tuy nhiên, ý định của nàng muốn làm việc ở đây, cho anh, đúng là chuyện kì dị không hơn không kém. Hình như nàng không biết tí gì về những đòi hỏi của công việc.
- Tôi cần một phụ tá, cô Pearl ạ! Ai đó có thể làm việc bán thời gian với tư cách là thư kí và người giữ hồ sơ. Phố Bow không phải là chỗ dành cho phụ nữ! - Anh nén cười mà nói rõ.
- Bản quảng cái đâu ghi rõ phụ tá của ngài phải là đàn ông? - Nàng chỉ ra. - Tôi biết đọc, biết viết, biết quản lí chi tiêu và trông coi sổ sách. Tại sao tôi lại không thể nhận công việc này?

Một thoáng thách thức vừa điểm xuyết vào giọng nói cung kính của nàng. Thích thú và hơi bối rối, Isaac tự hỏi là hai người đã gặp nhau hay chưa. Chưa - vì nếu có gặp anh đã nhớ nàng. Thế nhưng ở nàng có điều gì đó quen thuộc đến kì lạ.
- Cô bao nhiêu tuổi? 22 hay 23? - Anh bất ngờ hỏi.
- Tôi 25! - Không thể tin được! Trông nàng quá trẻ, không ai nghĩ nàng đã vào tuổi được coi là ế chồng. (Au: ở châu Âu vào khoảng thời này, mọi cô gái từ 16 đến 22 đêu đã yên bề gia thất. Nếu lớn hơn mức tuổi này mà chưa có gia đình được coi là đã ế chồng!)
- Thật ư? - Anh không tin nàng.

Nhưng nàng chỉ đáp lại bằng một gật đầu cung kính ý nói: "Vâng, đúng thế!"
Nàng đưa hai bàn tay mình đặt trước mặt anh. Isaac nhìn chăm chú vào đôi bàn tay mảnh khảnh đang để chìa ra trước mặt mình không hề kiểu cách. Chúng không phải là bàn tay của một cô gái mà là bàn tay của một phụ nữ, một phụ nữ có năng lực và đã biế đến những công việc vất vả.
- Ngài thấy đấy, ta hoàn toàn có thể biết được tuổi của một người phụ nữ thông qua bàn tay của họ!

Ngón tay của nàng được đánh dấu bằng những vết sẹo trắng do vô tình cắt vào tay hay bị xước, và bằng vết bỏng hình lưỡi liềm chắc là do một cái nồi hay chảo gây ra.

Gil ngồi thẳng trở lại, ánh sáng trượt nhẹ qua mái tóc bồng bềnh của nàng:
- Thực ra, ngài không giống tưởng tượng của tôi! - Nàng bật cười thành tiếng vì những tưởng tượng sai lầm trước đây của mình về anh.
- Ồ! Thật sao? Cô đã nghĩ gì về tôi? - Isaac nhướn mày hỏi đầy mỉa mai.
- Tôi đã nghĩ ngài là một quý ông lớn tuổi, đẫy đà, đội tóc giả và ngồi hút tẩu!

Và cái suy nghĩ hồn nhiên đó của nàng lại làm anh bật cười. Giọng cười trầm và nghe khùng khục. Anh chợt nhận ra rằng lâu lắm rồi anh mới tạo ra âm thanh đó.
- Cô thất vọng vì tôi không giống với trí tưởng tượng của cô à?
- Không, không hề!

Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng. Isaac không thể không tự hỏi rằng Gil có thấy anh hấp dẫn. Anh đã hơn ba mươi và trông đứng đắn. Mái tóc rối bù, những ngày tháng làm việc miệt mài đã ghi dấu lại nơi hốc mắt của anh. Anh trông khác xa những quí ngài trạc tuổi đã lập gia đình. Tất nhiên, họ không phải lảng vãng trên phố vào ban đêm, điều tra những vụ giết người và cướp của, viếng thăm các nhà tù, dập tắt các cuộc bạo loạn giống như anh.
- Cô có thư giới thiệu chứ? - Anh tiếp tục buổi phỏng vấn một cách sổ sàng.
- Tôi e là chủ cũ của tôi sẽ không tiến cử tôi!
- Tại sao không?

Cuối cùng sự điềm tĩnh của nàng cũng bị phá tan, sắc đỏ lan khắp khuôn mặt.
- Tôi đến làm cho một người họ hàng xa sau khi cha mẹ qua đời. Làm mọi việc như một người hầu gái. Cô Ernest có lẽ đã hài lòng về tôi cho đến khi... - Có gì đó làm Gil nghẹn lại.
- Tiếp đi cô Pearl!

Isaac đã nghe mọi câu chuyện về nỗi bất hạnh, sự khổ sở và tội lỗi trong mười năm làm hánh án ở phố Bow. Mặc dù xét ở bình diện nào thì anh cũng không phải là một người nhân tâm, nhưng anh đã học cách đtajw hố ngăn cảm xúc giữa mình và người đến van lơn anh. Thế nhưng hình ảnh Gil yếu đuối trong mớ hỗn độn tội lỗi của nàng trong quá khứ, trong anh bùng lên một thôi thúc mạnh mẽ được an ủi nàng, ôm lấy và xoa dịu nàng. Có trời mới biết Isaac đã khổ sở thế nào để kìm chế ham muốn được che chở điên cuồng kia.
- Tôi đã có một người tình! - Nàng gật đầu và hít một hơi dài. - Anh ta đã tán tỉnh tôi và tôi đã thật ngốc khi tin rằng anh ta sẽ cưới tôi!
- Anh ta là một quý tộc? - Isaac hỏi vặn lại.
- Tôi từ chối trả lời nó! - Lấy lại bình tĩnh rồi nàng nói tiếp. - Nếu ngài bỏ qua cho quá khứ nhơ nhuốc của tôi thì xin ngài hãy nhận tôi vào làm!
- Cô Pearl này! Ai cũng phải có sai lầm, cả tôi nữa! - Một nụ cười thật gượng gạo.
- Sai lầm kiểu gì thưa ngài? - Đôi mắt nàng đầy cảnh giác.

Anh thích sự tự tin đoa cũng như con người dễ bị tổn thương ở bên trong nàng.
- Không phải việc của cô đâu Gil à!

Rất ít phụ nữ sở hữu vẻ quyến rũ bẩm sinh, sự nồng nàn tự nhiên làm cho người đàn ông cảm thấy mình như một con ngựa hạng nhất trong trại ngựa như thế. Isaac chết điếng đến nỗi lại phải tập trung nhìn mặt bàn. Thật không may, việc đó khong làm anh xua đi được những hình ảnh "khủng khiếp" trong đầu. Anh khao khát được lột sạch nàng, đưa bản thân mình vào thật sâu bên trong nàng.

Tức điên với với một cơ thể không thể kiểm soát, Isaac cố bình tâm để nhơ ra mục đích của cuộc nói chuyện nhưng dường như sức thu hút của Gil Pearl là quá lớn với anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net