1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tử Băng vốn dĩ là một cô gái có cuộc sống trong truyện cổ tích. Cô xinh đẹp, có người cha yêu thương, cùng những người bạn thân tuyệt vời. Cuộc sống của cô ấy chỉ có thể miêu tả bằng hai từ ‘hoàn hảo’ thôi.

Nhưng mà kể cả có là vậy đi nữa, cuộc sống của cô ấy có thể mãi mãi kéo dài hai chữ gọi là ‘hoàn hảo’ sao? Không, không thể nào.

Nhất là khi trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ, tràn đầy ánh dương của cô ấy xuất hiện một điểm đen không thể xóa nhòa. Mà điểm đen đó, càng ngày càng to lớn, càng ngày càng chiếm đoạt ánh dương của cô?

"Tại sao? Rõ ràng tôi chưa làm gì cả. . ." Bạch Tử Băng uất hận, dáng vẻ thống khổ cùng tiều tụy, rõ là lâu ngày chưa được nghĩ ngơi cùng bị hành hạ mà thành ra.

"Chậc, tại vì cô cứ ba lần bảy lượt nhắm đến Hoa Nhi đấy chứ?"

Nam nhân kia dẫm lên bàn tay trắng bệch của cô, tiếng ‘răng rắc’ vang lên cả căn phòng lớn, nghe sợ hãi đến ớn lạnh cả người.

". . ." Bạch Tử Băng không lên tiếng, cô trong im lặng mà nhận lấy nỗi đau đang dần gặm nhấm từ xương bàn tay, nó lúc này đã vỡ nát. Nhưng đôi mắt cô nào nhìn đến được bàn tay? Lúc này nó bị khuất sau đôi giày màu đen bóng lưỡng của nam nhân rồi.

"Cần gì phải làm giày mình dơ thế, Triệt?"

Nam nhân đứng kế bên cười khẩy, hắn vỗ vỗ lên vai người ban nãy giẫm lên tay cô, vẻ tiếc thương cho đế giày thượng hạng vừa đạp lên thứ dơ bẩn.

"Được rồi, nhanh gọn đi, mang cô ta đi." Người nam nhân tên Triệt kia vẫy vẫy tay, cùng người ban nãy còn cười cợt rời đi, dư lại Bạch Tử Băng đau đớn ngồi trên nền đất dơ bẩn.

Chưa đầy vài phút sau khi cả hai rời đi, khoảng vài tên lực lưỡng to con đi đến, mỗi tên đều là vai u thịt bắp, đều trông rất mạnh bạo.

"Chậc chậc, xinh đẹp như vậy mà ác độc quá. . . Thôi, để tao từ từ thưởng thức mày~" Tên kia vô liêm sỉ vươn tay, đôi mắt nhuốm màu háo sắc kinh tởm làm Bạch Tử Băng phì cười.

Vậy ra cô em gái của cô cũng có nhân từ, còn để chị gái mình hưởng thụ lạc thú rồi mới tạ thế nhỉ? A, đúng là đứa bé ngoan ngoãn mà~ Phá cười lên trước ý nghĩ đầy 'tinh tế' của bản thân, Bạch Tử Băng run rẩy mà đứng lên, còn mấy tên kia vì phát hoảng mà chân vô thức bước lùi lại.

Cẳng chân vô lực vì bị bỏ quên lâu ngày của Bạch Tử Băng ấy mà vẫn có thể trụ chắc, cô bắt đầu bước đi. Mỗi bước đều rất chậm chạp, rất chậm chạp, hệt như cô đang đi dạo ngắm cảnh xung quanh, hoàn toàn không có gì được gọi là sợ hãi mấy tên kia cả, nhưng lạ là đám vai u thịt bắp kia lại như chết đông tại chỗ, chỉ biết đưa mắt ngó trân trân Bạch Tử Băng rời đi, không dám ho he hay lại gần chộp lấy.

Nơi mà đám nam nhân kia nhốt cô chính là một nơi trữ hàng bỏ hoang trên một ngon núi, mà phía trước nó, chính là một con sông lớn.

"Chà, ít nhất mình cũng được đắm mình vào sự đẹp đẽ kia. . ." Bạch Tử Băng hài lòng nhìn chằm chằm vào con sông đen ngòm, nước đang chảy xiết vô cùng, nở nụ cười như người đã chết.

Một lần Bạch Tử Băng cô tình cờ trốn ra ngoài được, đã nhìn thấy được cái xinh đẹp kì lạ của dòng sông này. Nó trong vắt, sâu thẳm không thấy đáy, nhưng lại mê hoặc đến từng hơi thở, từng cái ánh nhìn của cô. Mà thật ra cũng vì nó mà cô gần như bị tàn phế đôi chân này, cả bàn tay cũng gần như bị liệt mất.

Này, mày sẽ bao bọc lấy tao chứ? Bạch Tử Băng khẽ cười, cô vươn tay về phía trước như muốn hứng lấy thứ gì đó, rồi lại gieo cả người rơi vô lực xuống vách núi, dáng vẻ hài lòng.

Một tiếng ‘bộp’ vang lên, ấy vậy là một sinh mạng trần tục đang độ tuổi hoàng kim, đang ở cái độ tuổi phơi phới thanh xuân cứ như vậy mà tàn lụi theo dòng nước chảy xiếc.

Trước khi ý thức mất đi, Bạch Tử Băng đã có một khoảng trống chưa đến vài giây để nhìn lại rõ mồn một cuộc đời của cô, nó thật đến mức khiến Bạch Tử Băng nghĩ rằng cô đang quay ngược thời gian ấy.

À, Bạch Tử Băng nhìn thấy rồi. . . Khoảng khắc ba đuổi cô ra khỏi căn biệt thự kia, khoảng khắc cô bị đám nam nhân kia chán ghét cùng ruồng bỏ, khoảng khắc người em gái kia của cô làm trò hề trước mặt cô. Tất cả mọi thứ, đều rõ ràng đến kì lạ.

Vậy Bạch Tử Băng, kiếp này cô có hối hận không?

Hối hận ư? Có, rất nhiều là đằng khác. Cô hối hận vì đã ban phát lòng nhân từ lên Bạch Yêu Hoa, hối hận vì nhận cô ta vào cùng ở với gia đình, hối hận vì giới thiệu cô ta với bạn bè và tri kỉ của cô, hối hận. . . hối hận nhiều thứ, rất nhiều thứ.

Kiếp này sao. . . Bỏ đi. Nếu có kiếp sau, cô thề sẽ không đến gần họ một lần nào nữa. Cũng sẽ không dung thứ cho Bạch Yêu Hoa kia một lần nào nữa.

.

.
.

Những tia nắng sáng chiếu rọi lên khuôn mặt trắng như ngọc, muôn phần đẹp đẽ của cô gái. Còn cô gái kia vẫn biểu cảm như thể mình vẫn đang chết, không mực không mở mắt ra.

Hóa ra, cái chết cũng thật đơn giản. . .

Bạch Tử Băng cảm thán, sự mềm mại quanh thân cô thật sảng khoái, cảm giác giống như cái giường ở nhà cô vậy, êm ái đến kì lạ.

"Khoan đã, giường ư?"

Bạch Tử Băng lặng người, đôi mắt nặng trĩu cố gắng nâng lên, liền nhìn thấy trần nhà màu trắng sạch sẽ.

"Ư..."

Ôm đầu đau nhức ngồi dậy, Bạch Tử Băng như thể không tin vào mắt mình mà nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt cố gắng tiêu hóa mà nghệch rõ là buồn cười vô cùng.

"Cái gương, cái gương đâu rồi?" Cô rít lên một tiếng, lần mò qua tủ kê bên cạnh giường. Khi mò trúng đồ vật mình cần, cô mới cầm cái gương soi khuôn mặt.

T-trở về rồi? Mình trở về thật à?

Bạch Tử Băng run lên, dùng tay che kín miệng không ngăn cảm xúc của bản thân tuôn ra ngoài, áp nó vào như dòng dung nham nóng hổi chực chờ phun ra ngoài.

Bây giờ cô đang cảm thấy thế nào nhỉ, vui vẻ, hạnh phúc hay là hài lòng, cảm thấy bản thân may mắn? Không, là tất cả, là tất cả những cảm xúc ấy chiếm cứ lấy cả người cô, khiến cô khó cử vô cùng.

Đánh vào mặt mình vài cái để thanh tỉnh bản thân, cô xuống giường bước vào nhà tắm. Nước ấm chảy trên cơ thể, cô mới nhận thức được là mình đã sống lại. Quấn khăn tắm, đứng trước gương lau khô tóc.

Cô đưa mắt nhìn thật kĩ bản thân mình, bản thân tự lầm bầm, không biết là nói cho ai nghe: "Bạch Tử Băng! Mày nhất định không đụng đến họ nữa!"

Đây chính là lời tự hứa của cô, nhưng còn chuyện có thực hiện được hay không thì phải chờ thời gian giải thích cho rồi, vấn đề này thì không nói được.


𝓛𝓊𝒸𝒾𝒻𝒾𝓃𝒾𝓁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net