TG1 - CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7:

Vốn dĩ Hùng Nhập Phong đã dũng mãnh giống như dã thú, bị một câu như vậy của cậu quyến rũ càng thêm mất đi lý trí, y ôm mông cậu lên rồi điên cuồng ra ra vào vào.

Dương vật nhiều lần thọc vào rút ra, hai viên tinh hoàn chứa đầy tinh dịch đánh đỏ cả mông cậu, nhưng tên tiểu kỹ nữ này còn không biết sống chết nói: "Gậy thịt! Gậy thịt giỏi quá! Tướng công chịch em đi! Làm hư lỗ dâm của em đi!"

Dáng vẻ dâm đãng này giống thiếu gia chỗ nào? Hùng Nhập Phong giống như con gấu hoang đè lên người cậu, trong miệng toàn là tiếng hít thở 'phì phò phì phò'. Có vài tướng sĩ ngày thường có giao tình tốt với Hùng Nhập Phong còn muốn nháo động phòng, kết quả vừa đi đến cửa là đã nghe được tiếng thân thể đang phang nhau kịch liệt bên trong, một đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sờ sờ mũi rồi rời đi.

Gấp như vậy luôn á, còn chưa nháo động phòng mà đã chịch nhau rồi. Trong nhận thức của bọn họ, nếu như Tô Niên không phải nam nhân thì có lẽ không lâu sau là có thai rồi.

Mà trong phòng, Tô Niên đúng là muốn mang thai, cậu như con ếch ngửa bụng ra, hai cái đùi co lên thành chữ M, theo động tác lắc qua lắc lại, đôi chân bóng loáng mịn màng đung đưa làm Hùng Nhập Phong như bị say xe, bàn tay to giơ lên bắt lấy một chân 'chụt' một cái hôn lên.

"A..." Tô Niên đang mơ hồ trợn tròn mắt, vừa bị chịch vừa nhìn nam nhân liếm cẳng chân của mình, hiện giờ cả người cậu đều rất nhạy cảm, ngay cả cẳng chân bị liếm cũng kéo lỗ dâm co rút theo.

Cậu cảm thấy cậu thật sự sẽ bị chơi hư mất, Hùng Nhập Phong nhấp hông làm cậu đau quá, tử cung không lúc nào không bị quy đầu thọc vào rút ra, dương vật dâm đãng phía trước không phải bắn tinh thì là bắn nước tiểu.

Lại là một cú đâm sâu, Tô Niên trợn mắt lên đỉnh, tử cung và lỗ dâm gắt gao siết chặt quy đầu cùng gốc rễ của nó, Hùng Nhập Phong muốn rút cũng không rút ra được nên dứt khoát thả lỏng, toàn bộ tinh dịch vừa nhiều vừa đặc bắn vào nội tử cung.

Tiếp đó là sự mơn trớn ngắn ngủi, sau khi Tô Niên từ cao trào tỉnh táo lại thì lôi hệ thống ra nhìn, chỗ tuổi tác để dễ có thai (hậu kỳ), cậu khẽ cắn môi, dù đêm nay có bị chơi hỏng thì cậu cũng muốn thành công có thai!

"Tướng công...chúng ta làm nữa đi..."

Con mèo trên nóc nhà của phủ Hùng tướng quân tỏ vẻ, sao hôm nay cái người trong phòng ồn ào đến vậy hả, trời gần sáng mới yên tĩnh lại, còn muốn để cho mèo ngủ không đây?

Nhưng mà liên tiếp vài ngày sau đều phải vượt qua như thế, meo meo đành phải tủi nhục dời sang nóc nhà khác.

Thời gian trôi qua đến cuối năm, Tô Niên và Hùng Nhập Phong cùng ra ngoài mua sắm đồ tết, mấy thứ này đều có hạ nhân đi mua, nhưng Tô Niên vẫn thích cảm giác tự mình đi mua đồ tết.

Kinh thành phân chia ra thành Đông và thành Tây, thành Đông là khu nhà phố, thành Tây chủ yếu là chợ và các hẻm nhỏ bình dân, bọn họ đi ngang qua một tiệm bán trâm cài, hình dáng của trâm cài nhìn khá đẹp, Tô Niên rất thích nên dừng lại đứng xem.

"Tướng công, anh xem cây trâm này hợp với em không?" Tô Niên hỏi mấy lần nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.

"Tướng công?" Tô Niên ngẩng đầu, thấy Hùng Nhập Phong đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hướng nào đó.

Cậu theo hướng đó nhìn qua, giữa một đám dưa vẹo táo nứt lập tức thấy được một người thanh niên có khuôn mặt thanh lệ.

Ngoại trừ đứa con của vận mệnh thì còn ai có thể hấp dẫn được ánh mắt của Đại Cầu Hùng nhà cậu được chứ?

Cánh tay Hùng Nhập Phong tê rần, y cúi đầu nhìn thấy Tô Niên không vui nói: "Đẹp không?"

Hùng Nhập Phong nhanh chóng đáp: "Không, xấu xí." Nhìn ra Tô Niên đen mặt, y lập tức giải thích: "Anh cũng không biết tại sao nữa, nhưng không thể dời mắt ra được..."

Đây chính là chỗ phi logic của khí vận của thế giới, rõ ràng Hùng Nhập Phong đã yêu cậu rồi nhưng vẫn sẽ bị 'đứa con của vận mệnh' hấp dẫn, thời gian dài sẽ thành 'di tình biệt luyến'.

"Về nhà thôi."

"Không mua à?" Hùng Nhập Phong hỏi.

Còn mua gì nữa? Nhanh chạy về nhà sinh con đi thôi!

Từ ngày gặp được tên Nam phi kia, Tô Niên liền phát hiện đột nhiên giữa bọn họ và Nam phi đó ngày càng giao tế nhiều hơn. Đầu tiên là đối phương tìm tới cửa muốn hợp tác thương nghiệp với bọn họ, sau đó là Hùng Nhập Phong ở trong cung cứu Nam phi một lần, vì thế hai người gần gũi không ít.

Nam phi và Hoàng đế đều là đứa con của vận mệnh, dĩ nhiên hai người sẽ như nam châm hút lấy nhau, vì thế Hùng Nhập Phong thân mật với Nam phi dẫn đến bị Hoàng đế nhắm vào, cũng may Hoàng đế biết Hùng Nhập Phong có một nam thê cực kỳ thích ăn giấm (ghen) nên hắn còn khống chế được tính chiếm hữu của mình, không cố ý nhắm vào Hùng Nhập Phong nữa.

Tô Niên thấy ánh mắt Hùng Nhập Phong càng ngày càng không còn đặt trên người mình thì nôn nóng vô cùng, lần đầu tiên cậu sinh ra cảm giác bất lực đối với khí vận của thế giới, chẳng lẽ cậu phải trơ mắt nhìn Hùng Nhập Phong đi theo hướng kết cục đã định hay sao?

Trận mưa đầu mùa hạ đến, Tô Niên sau một đêm tỉnh lại mở ra giao diện hệ thống, cậu phát hiện dòng chữ phía sau độ tuổi của mình đã biến thành 'Đang mang thai (9 giờ)', tối hôm qua cậu quấn lấy Hùng Nhập Phong muốn ba lần, rốt cuộc cũng đã có thai.

Không biết khi nào khí vận của thế giới này mới có thể bị bé con cướp đi đây, là phải chờ tới lúc bé con ra đời, hay là vẫn còn trong hình dáng trứng đã thụ tinh là có thể cướp đoạt được nhỉ?

Cậu tính thời gian, đợi đến khi bé con ra đời thì cũng phải chờ thêm chín tháng, cũng may mà tình cảm các 'đứa con của vận mệnh' trong thế giới này khá chậm nhiệt, giai đoạn trước chủ yếu lấy việc kinh doanh mỹ thực làm chủ, phải mất một hai năm nữa thì Hùng Nhập Phong mới tham gia vào quá trình tình cảm của bọn họ, trước lúc đó thì bé con của cậu đã ra đời rồi.

Tối hôm qua mệt mỏi quá, Tô Niên tỉnh lại chưa bao lâu lại ngủ tiếp, trong lúc ngủ hình như có ai đó ôm cậu vào trong lòng, cậu cố gắng mở mắt ra thấy là Hùng Nhập Phong thì lẩm bẩm: "Sao anh trở về sớm vậy?"

"Đã hạ triều."

"Bình thường anh...không phải ở trong cung cho đến tối sao?"

"..." Hùng Nhập Phong không biết nói thế nào, khoảng thời gian trước y rất lạ lùng, rõ ràng người y yêu là Tô Niên, nhưng lại nhịn không được chú ý đến một phi tử của Hoàng đế, mỗi ngày y đều muốn về nhà sớm một chút để ở cùng với Tô Niên. Nhưng mỗi lần hạ triều xong, trong lòng luôn có một giọng nói kêu y phải ở trong cung thêm chốc lát nữa.

Ngày xưa y dùng hết sức lực cũng không chống cự lại được giọng nói đó, nhưng hôm nay không có gì cả, giọng nói đó không còn xuất hiện. Y mới không muốn đi gặp cái tên phi tử gì kia, y chỉ muốn về nhà, ôm Tô Niên của y nhiều hơn chút, đền bù sự vắng vẻ hơn nửa năm nay.

Tô Niên lại ngủ rồi, đã lâu cậu không được ngủ trong lòng ngực của Hùng Nhập Phong, cậu thoải mái cọ cọ, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp nào đó.

...

Xem ra lúc thụ tinh thành công là đã có thể cướp được khí vận, Tô Niên ăn trái cây mà Hùng Nhập Phong lột cho cậu, hai ngày nay y hạ triều một cái là trở về ngay, ân cần hỏi han cậu, cho dù ngẫu nhiên gặp được Nam phi giữa đường thì cũng sẽ không liếc nhìn nhiều hơn.

Nhưng mà càng làm cho Tô Niên không ngờ được là sự việc tiếp nối phía sau, khoảng nửa năm sau, khi đó Tô Niên đang bụng to úm ở trong nhà, Tô phụ Tô mẫu vô cùng lo lắng tìm tới cửa.

"Tô Niên, hai đệ đệ của con, bọn họ bị Hoàng Thượng lưu lại trong cung rồi!"

Tô Niên nhăn mày: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không biết nữa, ngày hôm qua hai đứa nó đáp ứng lời mời tiến cung tham gia yến hội, cả đêm vẫn chưa về nhà. Hôm nay chúng ta phái người đi hỏi, thái giám chỉ nói bị Hoàng Thượng lưu lại, còn chúc mừng hai chúng ta, nói gì mà bay lên cành cao biến thành phượng hoàng." Tô mẫu rơi nước mắt: "Đệ đệ của ngươi, không phải là bị Hoàng Thượng..."

Bay lên cành cao biến thành phượng hoàng? Vậy chẳng phải là bị Hoàng đế ngủ rồi à? Chẳng qua dựa theo hướng đi của thế giới, Hoàng đế thường xuyên thấy tiên đế dâm loàn nên trong lòng vô cùng chán ghét và vẫn luôn giữ mình trong sạch, hắn đã có một Nam phi rất yêu thương thì tại sao lại đụng tới hai đứa em nhà cậu chứ?

Phải chăng do khí vận đã bị cướp đi, cho nên hai 'đứa con của vận mệnh' không còn lực hấp dẫn với nhau nữa? Đúng là trước khi xuyên qua, tên Nam phi đó là một 'thẳng nam', Hoàng đế càng là không yêu nam nhân cũng không yêu nữ nhân, nếu không phải do khí vận tác oai tác quái thì hai người này sẽ ở chung như huynh đệ vậy.

"Chờ thêm chút đi, Hoàng đế đã giữ bọn họ ở lại, cho dù chúng ta có giàu thế nào thì cũng không thể làm gì được."

Tô mẫu nói: "Thôi, là ta sai, là do ta sinh ba đứa đều có thân người như vậy, nếu bọn họ bị Hoàng Thượng nhìn trúng, có thể sinh được một đứa con trở thành người cao quý sống yên ổn cả đời này thì ta cũng đã biết đủ."

Tô Niên: ?

Hai đứa em xui xẻo của cậu cũng là người song tính cơ á?

Lại qua nửa tháng, Nam phi của Hoàng đế bị nhiễm phong hàn nên đã 'chết', đột nhiên Kinh Thành xuất hiện một phú thương tuấn tú trẻ tuổi, đi theo bên cạnh hắn là một nam sinh thanh tú, tuy rằng mặt múp míp nhưng nhìn kỹ có chút giống Tô Niên.

"Đi, đi chậm một chút." Tô Dụ đi khập khiễng, hình như trên đùi có vết thương.

Thanh niên phía trước dừng lại, cười nói: "Không phải ngươi vội vàng muốn trở về gặp cha mẹ ngươi sao?" Hắn mở hai tay ra: "Muốn ta ôm ngươi không?"

"Lăn, cút ngay, nếu, nếu không phải tại ngươi." Cậu ta dừng một chút, trên mặt hơi hồng hồng: "Đã nói là muốn, về nhà, mà tối hôm qua người còn, còn làm như vậy."

Kỳ Thanh Thu đương nhiên nói: "Chẳng phải do ngươi quá ngon, ta không nhịn được ăn thêm hai lần à." Không ngờ ngày đó nhờ một ly rượu mà khiến hắn ăn được một báu vật như này. Ở hiện đại hắn chỉ là một trẻ mồ côi, không có bạn gái, không có bạn bè, ngoài ý muốn tới thời cổ đại, còn biến thành một tên Nam phi của Hoàng đế.

Cũng may hắn dựa vào trí thức của hiện đại giúp Hoàng đế kiếm lời rất nhiều vàng bạc, ngoài ý muốn lên giường với nhóc nói lắp xong, Hoàng đế cũng không trừng trị hắn 'ngoại tình', ngược lại cho hắn một cái cớ 'trúng bệnh chết' để được ra cung.

Tô Dụ tức điên, nếu biết vậy thì nửa tháng trước cậu ta và nhị ca sẽ không đi Hoàng Cung gì đó, kết quả hai người đều bị nam nhân chiếm đoạt, cậu ta còn đỡ, bây giờ còn có thể đi theo Kỳ Thanh Thu dọn ra cung, có thể về nhà gặp cha mẹ.

Nhị ca của cậu ta thì thảm rồi, bây giờ còn đang ở trong cung đi theo cái tên Hoàng đế nhìn rất hung dữ kia kìa.

Trong hoàng cung―

Tô Viên ngồi trên đùi Hoàng đế, không tình nguyện uống một ngụm cháo ngọt.

"Không thích ăn à?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi một câu, sau đó đặt chén xuống, hắn mở đùi của cậu ta ra, phía dưới trường bào lại trần như nhộng.

"Đừng mà!" Tô Viên kêu thảm, cậu ta cảm thấy cửa âm hộ dính đầy tinh dịch của mình bị thứ gì đó tới gần: "Ta ăn cháo, ta ăn cháo!"

"A, ăn trẫm dương vật đi." Hoàng đế vừa dứt lời, cửa âm hộ chật hẹp đã bị một cây dương vật thô dài đi vào từng chút một, cho đến khi đi vào tận tử cung.

Tô Viên theo bản năng muốn đứng dậy, ai ngờ làm cho dương vật bị nuốt vào càng sâu, cổ ngưỡng lên cao như cổ thiên nga, cặp vú hơi nhô lên hình thành một độ cung xinh đẹp, sau đó bị Hoàng đế nắm lấy.

"Đừng, đừng chơi ta nữa." Tô Viên ôm bụng, cậu ta đã bị Hoàng đế chịch cả nửa tháng trời, âm hộ vừa hồng vừa sưng, có đôi khi cậu ta muốn cầu xin đối phương buông tha âm hộ của cậu ta đi, chơi lỗ đít cũng được, nhưng lại cảm thấy như vậy mình sẽ quá mệt nên chỉ có thể cầu xin Hoàng đế khi nào chơi mình chán rồi thì thả mình về nhà.

Hoàng đế thấy cậu ta như người mất hồn, cặp mày xinh đẹp nhíu lại, hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

"Khi nào thì ngươi mới chán?"

"Hả?"

Có vẻ như Tô Viên thật sự mất hồn, vậy mà lại nói ra tiếng lòng của mình: "Chừng nào thì ngươi mới chơi chán ta hả, ta muốn về nhà!"

Hoàng đế nghe xong, trong lòng tức giận, thế mà người này còn muốn chạy! Từ nhỏ hắn đã quen nhìn phụ hoàng đùa bỡn các loại nam nhân nữ nhân, hành vi của bọn họ làm cho hắn vô cùng chán ghét. Năm tám tuổi, hắn thề sau này hoặc là sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ nào với bất kỳ ai, hoặc là một đời một kiếp một người, nhị công tử Tô gia đoạt đi lần đầu tiên của hắn mà bây giờ lại muốn chạy trốn?

Trong lòng Hoàng đế càng giận dỗi phiền muộn hơn, chịch càng lúc càng tàn nhẫn hơn, Tô Viên lớn tiếng khóc hu hu, trong lúc đối phương đang chịch ở tần suất cao thì tiểu lên cả người Hoàng đế.

Mùa xuân thứ hai, Tô Niên sinh ra một đứa con trai béo mập, lúc ôm con trai cho bú sữa thì nghe hạ nhân nói hai đệ đệ tới gặp cậu.

Cậu mặc quần áo xong, khi đi ra phòng tiếp khách đôi mắt suýt rơi xuống, chỉ thấy vốn là hai 'đứa con của vận mệnh' trong thế giới này đang đứng một trái một phải bên người hai đứa em của cậu.

Mà bụng của hai đứa em hời nhà cậu hơi hơi phồng lên, cậu là người từng trải nên liếc mắt một cái là biết chuyện như thế nào.

"Tuổi trẻ tốt thật đó."

"Ca?" Tô Hằng không hiểu lắm.

Tô Niên hâm mộ nhìn bụng cậu ta: "Có thai nhanh ghê ấy."

"..."

"..."

"..."

Hoàng đế liếc mắt nhìn, trong lòng nói: Cũng không nhìn xem người gieo giống là ai!

Kết thúc như vậy cũng coi như là giai đại vui mừng, đoạt được khí vận bảo vệ được mạng của Hùng Nhập Phong, cũng khiến cho vốn là một đôi người yêu biến thành ba cặp có người yêu.

Có điều...Tô Niên nhìn Kỳ Thanh Thu và Hoàng đế, hai người vốn phải ở bên nhau lại biến thành anh em cột chèo, cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy.

Lúc trước, Tô Dụ cũng từng một mình tới gặp cậu, mắng mỏ buổi tối nam nhân nhà cậu ta chịch quá nhiều lần quá tàn nhẫn, cậu còn hỏi thử kích cỡ của đối phương, Tô Dụ nói rất lớn. Thời buổi này dương vật công thụ đều rất lớn sao? Thế tại sao cậu lại không được lớn?

END CHƯƠNG 7.

Editor: Có phiên ngoại về 2 đứa em của Tô Niên trong thế giới này nhưng xin lỗi tui sẽ không dịch vì chỉ muốn tập trung vào nhân vật chính. Khi nào thế giới nào có phiên ngoại về nhân vật chính hoặc CP phụ nào tui thích thì tui mới edit nha! Mn thông cảm! ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net