chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi đối diện y là một người mặc trang phục đạo sĩ, gương mặt rất là tuấn mỹ, khác với mắt hoa đào to tròn của Quân Mộc Hề, người này có đôi mắt thon dài, vô cớ làm người khác có cảm giác phong lưu. Gương mặt này xứng với một thân đạo bào, lại hiện lên khí chất khỏe khoắn.

Thiếu niên kề tai nghe trộm, miễn cưỡng nghe được một vài chuyện.

“Mộ huynh, sao huynh vẫn giữ bộ dáng lạnh nhạt như vậy.” Đạo sĩ đùa nghịch bụi bặm trong tay, khóe môi vương ý cười: “Nghe nói trang chủ Vân Mộ Sơn Trang muốn tổ chức một đại hội võ lâm, mời hào kiệt khắp chốn đến dự, sao nào? Có hứng thú không?”

Hòa thượng tựa hồ có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, tỏ vẻ có chút không hề để ý: “Ngươi không phải biết ta không thích mấy hoạt động này sao? Sao còn tới mời riêng ta.”

Quân Mộc Hề nghe đến đó, không biết vì sao cảm thấy trong giọng nói hòa thượng mang theo sự thân mật hiếm có, xem ra gio tình hai người này rất không bình thường. Thiếu niên đột nhiên phản ứng lại, hai người này có khi nào trên tình bạn dưới tình yêu không ta? Nghĩ vậy, hắn lại nhìn đạo sĩ kia, liền cảm thấy dù có nhìn thế nào vẫn thấy chướng mắt.

Đạo sĩ kia nghe đến đó cười nhạo một tiếng: "Đồ cáo già nhà huynh còn không phải sớm đã đoán ra à, nữ nhi của trang chủ kia hai năm trước coi trọng huynh, vẫn luôn nhớ mãi không quên, đại hội võ lâm này thật ra là ngụy trang, thực tế là muốn tuyển chồng cho con gái bảo bối của hắn thôi. Ai còn không biết huynh bây giờ đã ăn chay niệm phật, sớm đã không vướng vào tình ái thế tục. Thương thay cô gái quốc sắc thiên hương kia, sao lại nhìn trúng tên đầu gỗ này cơ chứ.”

Mộ Bạch nghe đến đó thần sắc ám lại không rõ, hơi rũ mắt, thanh âm lãnh đạm: “Rốt cuộc vẫn là tục nhân thôi.”

Đạo sĩ nghi hoặc nhìn y một cái, thấy y vẫn là bộ dáng dầu muối không ăn, bĩu môi: “Đương nhiên, chủ yếu vẫn là huynh, vị trang chủ kia bảo ta cần phải mời huynh đi, nếu không phải năm đó ta nợ lão trang chủ bọn họ một ân tình, thì đã không phải cố sức lấy lòng như này.”

Hòa thượng buông chén trà, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng người lanh lợi bên cửa sổ, khóe miệng khẽ giương: “Tiểu Hề? Vào đi.”

Quân Mộc Hề cho dù bị bắt sống cũng không hề kinh hoảng, thật ra vẻ mặt hắn khó chịu, bĩu dài môi, vốn dĩ hắn đã khó chịu đạo sĩ cùng hòa thượng nói chuyện thân mật, bây giờ còn lòi ra nữ nhi của trang chủ, hòa thượng thúi này cho dù xuất gia vẫn không ngăn được đào hoa.

“Sư phụ.” Quân Mộc Hề trước mặt người ngoài tỏ ra là một đồ đệ ngoan, tựa hồ khó chịu vừa rồi chỉ là ảo giác, vẻ mặt ngoan ngoãn tiến vào đứng ở một bên.

Mộ Bạch buồn cười nhìn biểu cảm thiếu niên lật như bánh tráng, vẫy tay với hắn: “Lại đây.”

Thiếu niên ngoan ngoãn bước lên, rồi bị hòa thượng ôm vào lòng.

Quân Mộc Hề lắp bắp kinh hãi, đây là lần đầu tiên hòa thượng thay đổi tính cách trước mặt người khác như thế, hai tay phản xạ có điều kiện ôm cổ y.

“Không phải ở bên ngoài nghe lén hết rồi sao, hử? Sao vẻ mặt không vui thế?” Mộ Bạch nhìn vành tai mềm mại của thiếu niên, giọng điệu trầm thấp gợi cảm.

Quân Mộc Hề do đang có người ngoài nên đỏ bừng mặt, khó chịu ban nãy lập tức tiêu tan. Hòa thượng thúi này lại lấy sắc dụ hắn!

Mà đạo sĩ kia sớm đã bị một màn trước mắt kinh ngạc rớt cằm, miệng mở lớn, vẻ mặt không thể tin nổi: “Cáo già, huynh nhận tiểu đồ đệ đẹp như này bao giờ thế?” Lại còn thân mật như vậy. Cái cảnh tượng này trước kia hắn cũng không dám tưởng tượng ra.

Mộ Bạch lười phản ứng hắn, thiếu niên trong lòng ghẹo một cái đã đỏ mặt này có thể hấp dẫn nhiều người hơn y.

“Ký chủ, nhiệm vụ hằng ngày tới đây! Khiến mục tiêu công lược đáp ứng đi Vân Mộ sơn trang, hơn nữa phải giúp y tránh khỏi con gái của trang chủ.” Thiếu niên nằm gọn trong lòng nam nhân, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống.

Hả? Đầu năm nay để mục tiêu công lược thao còn chưa xong, giờ còn phải giúp y chắn đào hoa?

Quân Mộc Hề khóc không ra nước mắt, không giả bộ ngoan ngoãn nổi nữa, oán hận trừng mắt hòa thượng một cái, nhưng trong miệng phun ra lời ngọt ngào.

“Sư phụ, ta cũng muốn đi xem đại hội võ lâm.”

Trong mắt Mộ Bạch ngậm ý cười, vuốt ve đầu hắn, tùy ý đáp ứng.

Diệp Tử Thanh không cam lòng bị hai người ngó lơ, phất bụi bặm trắng tinh trong tay, ngữ khí tiếc nuối: “Đây là con cái nhà ai mà xúi quẩy thế, người lớn trong nhà chắc luẩn quẩn lắm mới đưa tới bái nhập môn huynh.”

Quân Mộc Hề nghe đến đó, phụt một tiếng bật cười. Hắn chưa từng nghe có người dám trêu chọc hòa thượng như thế.

Lúc này đến phiên Mộ Bạch khó chịu, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tử Thanh một cái, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.

“Nể mặt mũi ngươi ta mới đáp ứng đến đại hội võ lâm, nhưng mà hiện tại ngươi không phải nợ lão trang chủ nhân tình, sửa thành thiếu nợ ta đi.”

Vẻ mặt Diệp Tử Thanh như ăn trúng phân, thật sự kinh ngạc cảm thán con người mặt dày vô sỉ trước mặt này, gia hỏa này được lắm, tiểu đồ đệ nhà huynh làm nũng là đáp ứng liền, còn ta khuyên can mãi mà không được, cuối cùng ta còn phải nợ huynh một nhân tình là sao.

Không còn cách nào, rốt cuộc mình cũng có cầu với người ta, nhìn thoáng qua hai người khanh khanh ta ta, hắn cảm thấy mắt mình bị mù đến đít rồi, bĩu môi, ném cho nam nhân một thư mời, liền phất tay áo bỏ đi.

Qua mấy ngày, Mộ Bạch sắp xếp ổn định chuyện trong chùa, rồi mang theo Quân Mộc Hề khởi hành đến Vân Mộ sơn trang.

Bởi vì hai người không phải vội vã lên đường, cho nên lúc sắp xuất phát đi ngao du một vòng.

Quân Mộc Hề hưng phấn gánh bọc nhỏ, vận một bộ xiêm y màu xanh lá, càng làm nổi bật khí chất cả người hắn. Xuyên vào nơi này đã gần nửa năm, do ở lâu trong chùa miếu, trên người cũng lan tỏa hơi thở Phật môn Đạo giáo siêu nhiên.

Gió thu nhè nhẹ thổi lá cây rung động vang tiếng sàn sạt, một lá rụng vàng úa bị gió thu thổi bay, vụt qua đỉnh đầu thiếu niên, rồi khẽ khàng bay xuống ở bờ vai mảnh khảnh.

Mộ Bạch cầm Phật châu trong tay, dạo bước ở phía sau. Chỉ thấy thiếu niên phía trước đột nhiên ngoảnh lại, trên mặt vương ý cười, một đôi mắt hoa đào sáng ngời có hồn, tựa hồ hội tụ ánh sáng.

Giọng thiếu niên ngọt ngào mà lại trong sáng: “Sư phụ, sư phụ! Chúng ta đi bộ nhé. Núi nơi này, sông nơi này đều rất đẹp, ta chưa từng nhìn thấy!”

Nam nhân nhìn đôi mắt đẹp đẽ kia, có chút sững sờ, trong lòng đột nhiên trở nên mềm chưa bao giờ từng có, khóe môi lạnh nhạt hơi giương.

Núi sông tươi đẹp cũng không sánh kịp một phần vạn ngươi.

“Ừ, đi bộ.” Y cũng không nói cho thiếu niên biết thật ra sơn trang kia cách nơi này mấy chục km.

Hai người xuyên qua rừng cây, lướt qua thôn trang. Sự hưng phấn của Quân Mộc Hề không giảm, Mộ Bạch chuyên dẫn hắn đi chỗ núi hẹp, đến buổi tối hai người ở trên núi tìm một cái sơn động để ẩn nấp, tính ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm.

“Sư phụ… Lúc chúng ta ngủ liệu có dã thú tới không.” Quân Mộc Hề thật cẩn thận ghé sát vào hòa thượng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy khẩn trương.

Mộ Bạch nhướng mày: “Sao thế? Vừa rồi là ai vẻ mặt hưng phấn muốn cắm trại ngoài trời?”

Quân Mộc Hề có chút ngượng ngùng, đều do hắn thấy những thứ mới mẻ liền không kiềm chế được.

Nam nhân thấy vẻ mặt hắn quẫn bách, cũng không ghẹo nữa: “Không sao, sẽ không có dã thú.”

“Đói bụng không?”

Trên mặt thiếu niên tan biến quẫn bách, ánh mắt sáng lên, điên cuồng gật đầu. Đi cả ngày, hắn chỉ ăn qua loa chút lương khô, đã sớm đói bụng từ lâu.

Mộ Bạch vào trong núi, cầm một con thỏ hoang và một con gà rừng trở về, lột da rửa qua bắt đầu nhóm lửa nướng lên.

Thiếu niên ngạc nhiên nhìn động tác thuần thục của nam nhân, nhìn gà nướng trong lửa dần bốc hương, nuốt nước miếng.

“Sư phụ… Ngươi quả thực là không gì không làm được.”

Ngọn lửa ánh sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân, có chút làm người khác không rõ biểu cảm y. Giọng nam nhân vẫn lãnh đạm: “Một con gà nướng là có thể khiến ngươi thèm đến vậy.”

“Hehe… Còn không phải là gà do sư phụ nướng à, sao có thể so sánh với các con gà tầm thường kia!” Quân Mộc Hề chảy nước miếng, cực lực nịnh bợ sư phụ.

Mộ Bạch buồn cười nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng xé hai miếng thịt đùi béo ngậy đưa cho hắn.

Hắn ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy, môi sáng láng, như là đồ mật. Đến cuối cùng nửa con gà cùng hai chân thỏ đều vào trong bụng hắn. Mà Mộ Bạch chỉ ăn lương khô bọn họ mang theo cùng dã quả mới hái. Quân Mộc Hề lại một lần nữa cảm thán làm hòa thượng quá gian khổ. Cũng may hắn mới ở ngưỡng giữa chừng, không xuất gia không cạo đầu, chỉ mang danh thôi.

Đến nửa đêm, lại xảy ra một chuyện lớn.

Quân Mộc Hề cảm giác ngực mình trướng trướng, vừa đau vừa tê, thật giống như đang phát dục, làm hắn lăn qua lộn lại ngủ không yên. Lúc hoài nghi lần thứ 180 có phải thịt mình ăn có độc không, hắn nhớ tới sư phụ nằm bên.

“Sư phụ?” Hắn chọc nam nhân bên cạnh một chút, y không tỉnh.

“Sư phụ?” Lại chọc một chút.

“Ừ?” Bởi vì chưa tỉnh ngủ, giọng y hơi trầm từ trong bóng đêm truyền đến, vô tình làm hắn yên tâm lại.

“Sư phụ… hình như ta… hình như trúng độc!” Giọng nói thiếu niên trong trẻo mang theo tia run rẩy, tựa hồ cảm thấy mình không sống được bao lâu.

Mộ Bạch lập tức liền tỉnh táo, không biết từ đâu lấy ra một cái đèn dầu, đặt ở một bên dùng ngọn lửa thắp sáng. Cảnh tượng trong thạch động lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Thiếu niên có chút khẩn trương cuộn tròn tay, không biết làm sao túm lấy góc áo, dáng vẻ muốn khóc đến nơi.

Mộ Bạch nhíu mày, hồi ức một lần ban ngày làm những chuyện gì, không nghĩ ra được rốt cuộc thiếu niên có thể trúng độc ở đâu.

“Chớ hoảng sợ, có chỗ nào không thoải mái?” Bàn tay to lớn xoa đỉnh đầu thiếu niên, hôn khóe miệng có chút run rẩy của hắn.

Thiếu niên không lên tiếng, gương mặt ửng đỏ, đột nhiên vén áo lên trên, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.

“Sư phụ…A… Nơi này… Nơi này vừa ngứa vừa đau, có phải độc đã lan đến tim không? Ta cảm thấy ngực trái đau vô cùng!”

Nam nhân bị động tác của hắn làm cho kinh ngạc sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt lập tức tối lại.

Thiếu niên trước mắt nắm chặt góc áo, xốc lên tận trên cùng, hai đầu vú mềm mại bại lộ trong không khí lạnh lẽo, run run rẩy rẩy. Thân thể trắng nõn do sợ hãi hơi phát run, điểm chết người chính là ngực thiếu niên vốn dĩ bằng phẳng thế nhưng lúc này lại to như bánh bao, như là thiếu nữ đang trong tuổi dậy thì.

Nam nhân vươn một bàn tay, nhẹ nhàng chạm bánh bao bên trái của thiếu niên, mềm mại tròn tròn, xúc cảm tuyệt vời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net