chương18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý: TRUYỆN BẠN ĐANG ĐỌC LÀ H VĂN NGÔN TỪ THÔ TỤC, SONG TÍNH, SINH TỬ, SẢN NHŨ, CÔNG LÀ HÒA THƯỢNG (ĐÃ GẮN FULL TAGS NGAY NGOÀI), SAU NÀY SẼ XƯNG TA-EM, TA-CHÀNG. KHÔNG HỢP CÓ THỂ CLICK BACK KHÔNG CẦN ĐỂ LẠI DẤU CHÂN HAY LỜI CAY ĐẮNG. 

BẠN ĐÃ ĐỌC XONG CẢNH BÁO, NẾU CÒN HỒ ĐỒ TỰ DẤN THÂN VÀO HỐ KHÔNG HỢP GU RỒI XẢY RA TRIỆU CHỨNG NHƯ BUỒN NÔN THÌ CHỦ NHÀ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM, CÓ BỆNH THÌ GẶP BÁC SĨ. XIN CÁM ƠN CÁC VỊ ĐÃ GHÉ VÀ ĐÓN ĐỌC!

*******************

Gã đột nhiên bịt mũi lại, nhanh chóng mở một cái bình nhỏ ném về phía Mộ Bạch. Mặc dù Mộ Bạch lui về phía sau cực nhanh, nhưng vẫn hít phải một ít bột phấn màu đỏ văng ra từ cái bình.

Mặt Bạc thấy dáng vẻ này của y, rồi cười ha hả: "Ha ha ha ha ha, Mộ Bạch, cho dù làm hòa thượng tốt ra sao, nhưng tâm ma sẽ vĩnh viễn theo ngươi cả đời!"

Đồng tử Mộ Bạch co rụt lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mặt Bạc, khuôn mặt y trầm xuống, y biết người kia là ai. Nếu còn dám tự mình hiện thân, cũng đừng trách y.

Y duỗi tay vung lên, ngọn lửa chí dương thành phiến mạnh mẽ lao vào Mặt Bạc, ngọn lửa này là túc địch của tà ma, nhưng đối với người thường mà nói cũng là trí mạng.

Cho dù Mặt Bạc khinh công tuyệt hảo, cũng không thể tránh được ngọn lửa che trời lấp đất này, gã bị nướng hừng hực trong biển lửa, chỉ có thể phát ra tiếng gầm phẫn nộ.

"Mộ Bạch, đừng trực tiếp giết chết gã!" Diệp Tử Thanh đột nhiên vội vã chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, vẻ mặt nôn nóng.

Mộ Bạch nhíu mày, tắt biển lửa, lộ ra Mặt Bạc đã bị thiêu cháy đen.

"Vì sao?"

Vẻ mặt Diệp Tử Thanh tỏ vẻ hết nói nổi: "Huynh không rõ bột phấn vừa rồi là gì sao?"

Sắc mặt Mộ Bạch vẫn nhàn nhạt: "Biết."

"Huynh biết mà không định lấy thuốc giải về à!" Thuốc giải nhất định ở trên người Mặt Bạc.

"Chỉ hít phải một chút thôi, huống hồ tâm ma đối với ta mà nói... Sớm đã hóa thành không." Mộ Bạch xoay chuyển Phật châu trong tay, giọng điệu bình tĩnh.

"Dù vậy cũng sẽ có ảnh hưởng, huynh thế nào đi nữa cũng vì đồ đệ của huynh mà suy xét cho bản thân mình đi, huynh phải biết rằng hiện giờ huynh không phải lẻ bóng một mình!"

Nghe đến đó ánh mắt hòa thượng lóe lóe, đôi mắt trống vắng bỗng hiện lên gì đó, nhìn cách đó không xa Quân Mộc Hề với vẻ nôn nóng chạy tới, sắc mặt y đột nhiên nhu hòa hẳn: "Ừ, ngươi nói đúng." Ta không phải lẻ bóng một mình.

Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng vung khí lên, tức thì một bình ngọc tinh xảo bay ra từ lồng ngực tên cháy đen. Hắn đặt dưới mũi ngửi ngửi.

"Cũng may thuốc giải không bị hủy. Phỏng chừng gã muốn cho tâm ma huynh tái phát, trong lúc lý trí quay cuồng mà cầu thuốc giải của gã, sau đó sẽ tra tấn huynh một trận."

Diệp Tử Thanh lắc đầu, đáng tiếc gã tính sai một bước, tâm ma đối với hòa thượng mà nói đã không còn giống như trước.

"Nhân lúc gã điên này còn thoi thóp, giao cho ta đi, huynh không nên sát sinh, ta sẽ khiến gã muốn sống không được muốn chết không xong." Trên mặt đạo sĩ hiện ra một nụ cười quỷ dị.

Mộ Bạch gật đầu, y biết Diệp Tử Thanh có vài thủ đoạn biến thái.

"Sư phụ! Ngươi không sao chứ!" Quân Mộc Hề thở phì phò, mặt đầy nôn nóng.

Sắc mặt Mộ Bạch nhu hòa, lắc đầu, vốn định mở miệng nói ta không sao, y lại đột nhiên nhíu mày, sắc mặt có chút thống khổ.

"Sư phụ!" Quân Mộc Hề muốn tiến lên giữ chặt y, lại bị đạo sĩ ngăn cản.

"Đừng đi. Đã nói thứ này có ảnh hưởng với y, y còn không tin."

"Sư phụ ta xảy ra chuyện gì? Sẽ không sao chứ!" Quân Mộc Hề giãy giụa muốn tiến gần, gấp đến độ sắp rơi nước mắt.

"Không sao, không sao. Y chỉ là trúng một ít độc, ban nãy uống thuốc giải rồi, đã không còn đáng ngại."

"Thật... Thật sao?" Quân Mộc Hề rưng rưng nước mắt, thật cẩn thận hỏi.

"Thật mà, chỉ là..." Vẻ mặt đạo sĩ do dự.

"Chỉ là? Chỉ là cái gì?" Thấy hắn không nói lời nào, thiếu niên càng thêm nóng nảy.

"Chỉ là hai ngày sau thuốc giải mới chân chính phát huy tác dụng, ngươi..." Nói xong lại ý vị thâm trường liếc nhìn Quân Mộc Hề một cái, trên mặt mang theo thương tiếc: "Tự giải quyết cho tốt đi!"

"Hả? Vậy trong hai ngày này sư phụ sẽ ra sao? Có chuyện gì không?" Vẻ mặt hắn nghi hoặc, không biết ý đạo sĩ là gì.

"Hai ngày này à, khả năng sư phụ ngươi sẽ thay đổi tính cách một chút, ngươi chăm sóc nhiều vào. À, đúng rồi, sư phụ ngươi thương ngươi như thế, hai ngày này nhất định sẽ càng yêu thương ngươi hơn." Diệp Tử Thanh cười ha hả, vỗ về bụi khí trắng tinh trong tay, chậm rì rì rời đi.

Quân Mộc Hề không load nổi hàm ý trong lời hắn, mau chóng chạy đến xem tình huống của hòa thượng. Đến gần rồi mới lắp bắp kinh hãi.

Chỉ thấy gương mặt hòa thượng không còn là dáng vẻ lãnh đạm nữa, khóe miệng hàm chứa ý cười, đôi mắt màu đen dần nhiễm hồng, đuôi mắt cũng hơi kéo dài, có vẻ có chút yêu dị. Vậy nhưng kết hợp với gương mặt tuấn mỹ kia, quả thực đẹp trai ngất ngưởng làm người ta không rời được mắt.

Quân Mộc Hề hơi giật mình nhìn tăng nhân tuấn mỹ yêu mị trước mắt, có chút không thể tin nổi, lại nghĩ đến thay đổi tính cách trong lời đạo sĩ, hắn đã biết chuyện gì xảy ra.

"Sư... Phụ?" Hắn thật cẩn thận gọi một tiếng, không biết sau khi thay đổi tính cách thì sư phụ sẽ biến thành như nào nhỉ.

"Ừ, lại đây." Hai mắt đỏ như máu của Mộ Bạch bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười, không biết vì sao, Quân Mộc Hề bỗng rùng mình một cái, dâng lên cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy.

Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, bước chân chưa động.

"Sao thế? Lúc trước không phải ngọt ngào kêu muốn sư phụ thao sao? Sao mà bây giờ lại bắt đầu sợ sư phụ." Giọng điệu hòa thượng có chút ủy khuất, không đợi Quân Mộc Hề phản ứng lại, đã bị y ôm vào lòng. Vẫn là hương thiền nhàn nhạt quen thuộc, rất thơm.

"A... Sư phụ..."

Hòa thượng chôn ở cần cổ thiếu niên, hít vào một hơi thật sâu, gương mặt yêu dị tràn đầy say mê.

"Đồ nhi thơm quá. Sư phụ chỉ ngửi mùi hương trên người đồ nhi liền cứng, vậy phải làm sao bây giờ?" Bàn tay thô to của hòa thượng không kiêng nể gì xoa nắn cặp mông đầy đặn co dãn của thiếu niên, ngoài miệng nói lời cợt nhả.

Vẻ mặt Quân Mộc Hề giật mình, mặc dù hòa thượng ở trên giường sẽ nói lời cợt nhả đùa giỡn hắn, nhưng cũng chỉ là ở trên giường mà thôi, vào những trường hợp khác y vẫn là hòa thượng nghiêm túc lãnh đạm.

Mộ Bạch đột nhiên biến hóa làm cho hắn có chút không biết làm sao, thiếu niên ấp úng không biết muốn nói cái gì.

"Bảo bối nhỏ, phía dưới ướt không? Có muốn sư phụ thao hai miệng nhỏ tham ăn của ngươi không?" Giọng hòa thượng vừa cuốn vừa ái muội. Làm khuôn mặt nhỏ của thiếu niên đỏ bừng.

"Sư phụ... Đừng nói nữa... Đừng ở chỗ này..." Chỗ bọn họ cách đại hội võ lâm không hề xa.

Hòa thượng hôn một cái lên cánh môi đỏ của hắn, nâng mông hắn, trực tiếp bế lên. Trong tư thế này hai chân Quân Mộc Hề quấn lấy eo y.

"Vi sư biết một nơi rất tốt, đến đó yêu thương Tiểu Hề nha."

Thiếu niên ôm chặt cổ y, vùi đầu ở trước ngực hòa thượng, bên ngoài lộ ra vành tai đỏ bừng, lúc này mới đột nhiên ý thức được hàm ý yêu thương hơn trong lời của đạo sĩ ban nãy.

Hòa thượng vận khinh công đến cực hạn, còn nhanh hơn cả lúc y bay đến chỗ Mặt Bạc. Ai có thể ngờ được y gấp rút như thế là để yêu thương tiểu đồ đệ cơ chứ.

Mộ Bạch dẫn hắn đến một rừng trúc cực kỳ hẻo lánh của Vân Mộ sơn trang, từng lớp trúc xanh biếc tươi mới đẫm ướt, tản ra hương thơm lá trúc. Trong đó có một lối đi ẩn nấp tối ngòm thông đến một căn phòng đen kịt.

Mộ Bạch dùng nội lực phá hủy cánh cửa phòng tối, sau đó thi pháp thiết kết giới, phòng ngừa có người tiến vào. Sau khi hòa thượng thay đổi, đến phong cách hành sự cũng bạo lực hẳn.

Tiến vào bên trong, Quân Mộc Hề đã bị đồ vật trong đó khiến đôi mắt hoa đào trừng lớn. Khuôn mặt nhỏ đột nhiên trở nên trắng bệch, có suy nghĩ muốn chạy trốn.

Phòng tối này rõ ràng là nơi chuyên dụng chứa đạo cụ tình thú. Trên vách tường đen thui đầy đủ các loại roi, thô có, mềm có, mang thứ không mang theo thứ (?), dẹt dẹt mượt mà, cái gì cần có đều có.

(?) mang thứ không mang theo thứ: trong qt nó vậy á chị em, mình chưa tìm ra raw để check, liên hệ bạn nhúng qt cũng chưa nhận được phản hồi, search tiếng trung nó không ra, chỉ ra một diễn đàn cần có tài khoản nạp vip mới coi được, mình không có tài khoản ngân hàng trung để nạp ấy, ai có raw gửi mình nhé, có hậu tạ, xin cảm ơn.

Khiến người ta sợ hãi nhất chính là không chỉ có roi, mà còn có cả ngựa gỗ trong lần Quân Mộc Hề bị bắt trước đó, và có rất nhiều hộp nhỏ tinh xảo đẹp đẽ không biết bên trong chứa thứ gì, bên rìa có một giường trúc cực lớn, phía trên được phủ một tấm đệm mềm thật dày. Bên cạnh còn treo các loại xích sắt, dây thừng kì quái.

Quân Mộc Hề bởi vì khẩn trương, hai cánh tay ôm hòa thượng không khỏi siết lại, cơ thể phát run, ngựa gỗ lần trước đã làm cho hắn sắp chết rồi, chứ đừng nói một đống đồ trong căn phòng này, trải nghiệm cái này hắn còn giữ nổi mạng mới là lạ.

"Bảo bối nhỏ, đừng sợ nha." Mộ Bạch phát hiện khuôn mặt bé con trong lòng mình trắng bệch cùng cơ thể run rẩy, y trấn an xoa xoa bờ lưng hắn: "Đây là mật thất của đại thiếu gia mà hai ngày trước ta tìm ra, toàn là đồ của tên biến thái kia."

Quân Mộc Hề âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, ngươi cũng không kém là bao.

"Chúng ta chọn một cái thoải mái được không? Hửm?" Giọng nói nhu hòa mà mang theo mê hoặc vang vọng ở bên tai Quân Mộc Hề, hắn ma xui quỷ khiến hơi gật đầu.

Nhưng còn chưa đến một phút hắn liền hối hận, bởi vì sau khi hòa thượng đặt hắn lên giường, liền xoay người với tay chọn một cái roi mềm.

"A a... Sư phụ... Cái kia đau quá, không thoải mái chút nào......" Vẻ mặt thiếu niên như đưa đám, tựa hồ một chút cũng không thích thứ gọi là khiến hắn thoải mái này.

Hòa thượng nghe hắn nói xong, nụ cười bên môi càng sâu, lời y mềm nhẹ, dụ dỗ: "Tiểu Hề nhất định sẽ thích, làm sao sư phụ nỡ để bảo bối nhỏ bé của ta đau được? Ngoan, vén váy lên, rồi tự mình mở chân ra."

Quân Mộc Hề nắm chặt làn váy, không chịu xốc lên, vừa rồi hòa thượng đã không nhịn được mà cởi quần lót của hắn, rồi đùa bỡn một lát, bây giờ bên trong váy đã trần trụi, còn đang chảy dịch. Xốc lên là có thể lộ ra tiểu hoa ướt đẫm, này chẳng khác gì để y tùy ý quất?

Quân Mộc Hề lắc đầu, liều chết từ chối.

Hòa thượng nhướng mày, đôi mắt ngày càng đỏ: "Bảo bối, ngoan, đừng khiến cho vi sư tự mình động thủ. Hửm?"

Thiếu niên nuốt nước miếng, cảm thấy để y tự mình động thủ rất đáng sợ, dưới dâm uy hắn đành khuất phục, run rẩy xốc làn váy lên, hai chân hơi mở ra, lộ ra tiểu hoa huyệt giữa chân hẵng còn đang chảy dịch.

Dường như hòa thượng cười, tiếng cười rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến thiếu niên run rẩy. Y tựa hồ là khen thưởng thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời, ôn nhu sờ tiểu hoa huyệt dâm đãng của hắn.

"Nơi này của bảo bối cũng thật xinh đẹp." Y nhẹ nhàng khảy hai cánh môi thịt, ngón tay khẽ di bên cửa huyệt mềm mại, trong miệng còn không chút để ý khen ngợi.

Quân Mộc Hề bị y dọa suýt khóc, roi mềm trên tay y vẫn lắc lư trước mặt hắn, người này còn luôn dùng tay trêu chọc hắn, động tác chậm rì khiến hắn không hề thống khoái, ngược lại làm cho trong lòng hắn vừa khẩn trương vừa lo sợ.

"A... Sư phụ... Ha... Tiểu Hề muốn côn thịt lớn của sư phụ cơ, đừng... Đừng dùng cái này được không..." Cuối cùng hắn chọn giãy giụa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC