🌸 Chương 3: Vô tội 🌸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸 Biên tập và Chuyển ngữ: Cá 🐟 | Wattpad: luciddream_03

Thế nhưng người mất lý trí chỉ có mình cô. Thích Thời Yến tỉnh táo. Anh hoàn toàn có thể đẩy cô ra.

Nhưng anh không hề.

Lý do cũng chẳng có gì là khó đoán. Một tay chơi đùa bỡn với biết bao nhiêu phụ nữ như anh sao lại có thể làm lơ một người phụ nữ tự dâng mình đến cửa như thế kia chứ, chưa kể đó còn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Vậy nhưng Thư Quan cũng không dám liệt Thích Thời Yến vào danh sách "người được lợi", dù gì anh cũng chẳng thiếu cái "lợi" như thế.

Thế nên cô chỉ có thể để bản thân vào vai "kẻ xấu" bị động.

Bởi vì cô chỉ muốn quên đoạn ký ức khốn khổ kia càng nhanh càng tốt.

"Ồ... Nhưng tôi vô tội mà." Dường như Thích Thời Yến chẳng quan tâm đến chuyện "bỏ thuốc" này cho lắm, anh bày ra dáng vẻ như một kẻ yếu thế bị bỏ rơi. "Trợ lý Thư lợi dụng tôi để giải thuốc, vậy mà ngày hôm sau tỉnh dậy đến một câu cảm ơn tôi cũng không được nhận nữa. Chuyện này làm tôi rất là tổn thương."

Thư Quan giương mắt nhìn anh, biểu cảm khó mà miêu tả bằng lời.

Dù biết với tính tình của Thích Thời Yến thì anh sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho "sai lầm" của cô. Nhưng anh có thể nói ra những lời này, quả thật khiến cho cô vô cùng sốc.

Thư Quan hé miệng, ánh mắt hơi lóe lên, nhưng rồi một lúc sau lại nhẹ giọng nói: "Tôi xin lỗi. Lúc ấy... cực kỳ rối loạn, vậy nên tôi..."

Thích Thời Yến bỗng đưa một ngón tay lên miệng ra dấu cho cô im lặng. Thư Quan khó hiểu nhìn anh, đang định hỏi lý do thì chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Có người đi ngang qua bọn họ.

Thích Thời Yến đưa mắt nhìn theo người qua đường kia, mãi cho đến khi đối phương khuất bóng.

Sau đó, anh quay đầu lại, ý cười trên mặt hãy còn chưa biến mất.

"Chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện này đâu." Ánh mắt anh hướng đến tòa nhà gần đó, hơi nhìn lên trên: "Trợ lý Thư ở đây đúng không, hay là đến nhà em đi, chúng ta từ từ nói chuyện."

Mấy chữ cuối cùng, anh cố tình thong thả nói, đầy vẻ mập mờ.

Thư Quan toan từ chối nhưng Thích Thời Yến đã dịch người đi về phía cửa lớn.

Thư Quan phiền muộn vô cùng, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau.

Trông thấy Thích Thời Yến nhấn phím tầng 7, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi hoặc.

Suốt cả chặng đường luôn là Thích Thời Yến đi phía trước, Thư Quan cũng chẳng hề hướng dẫn gì, thế nhưng anh lại có thể đi vào chính xác tòa nhà cô đang ở, đồng thời bấm thang máy chính xác số tầng nhà cô.

Thích Thời Yến vẫn điềm tĩnh thản nhiên nhìn về phía trước, dường như chẳng hề để ý đến ánh mắt của Thư Quan.

Sau khi ra khỏi thang máy, anh bước thẳng đến cửa phòng 7-3, đưa mắt ra hiệu cho cô gái chậm chạp phía sau nhanh chóng mở cửa.

Thư Quan bước đến, lấy chìa khóa trong túi ra. Thế nhưng cô không mở cửa ngay mà ngước nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Sao sếp Thích biết nhà tôi ở đâu?"

"Chuyện này khó lắm à." Anh hỏi lại như một lẽ đương nhiên.

Đúng rồi nhỉ. Có tiền thì có thể sai khiến cả quỷ ma. Tìm được địa chỉ nhà cô, đối với người như bọn họ mà nói chẳng qua chỉ là một câu nói.

Điều khiến cô khó hiểu hơn đó chính là tại sao anh lại muốn tra địa chỉ nhà cô kia chứ? Dù gì trong chuyện này anh cũng có thiệt thòi gì đâu?

Chẳng lẽ anh cảm thấy, với thân phận của cô, lên được giường của anh là chuyện gì đó ô nhục lắm à?

Hay anh có mục đích gì khác?

Thư Quan lờ mờ có chút bất an.

Cô lo lắng mở cửa, lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép nam để xuống bên cạnh Thích Thời Yến, sau đó lấy dép của mình ra. Đổi dép xong, Thư Quan nhận ra Thích Thời Yến vẫn giữ nguyên tư thế lúc đi vào không hề nhúc nhích. Anh nhìn chòng chọc đôi dép màu xanh trên đất kia, vẻ mặt có chút quái lạ.

"Dép sạch đó, vừa giặt xong." Tưởng rằng anh chê đôi dép, Thư Quan liền cất tiếng giải thích.

Thích Thời Yến nhìn về phía cô, vẻ mặt khó đoán: "Trợ lý Thư có bạn trai à?"

Thư Quan lắc đầu, sau khi ý thức được tại sao anh lại hỏi như vậy, cô giải thích: "Đây là dép của anh tôi. Thỉnh thoảng anh ấy đến thăm sẽ tiện hơn."

Thích Thời Yến nhìn cô một lúc, cuối cùng nói: "Lấy cho tôi đồ bọc giày."

Xã hội này vốn dĩ luôn tồn tại sự bất công về chênh lệch tài sản, quyền lực và địa vị. Những người ở tầng lớp phía trên lúc nào cũng kiêu ngạo rằng mình hơn người một bậc, coi thường tất cả mọi thứ thuộc tầng lớp thấp kém như bọn cô. Dù chỉ là một món đồ vật mà bọn họ vô tình chạm qua thôi, những người như anh đều có lý do để chê bôi, đánh giá.

Thư Quan không biết phản bác gì, đây là thứ hiện thực không thể nào thay đổi.

Cô đưa đồ bọc giày cho Thích Thời Yến. Thích Thời Yến hài lòng thay vào.

--------

[Nhật ký tâm sự thiếu niên của Thích Thời Yến.]

Ngày 23 tháng 03 năm 2023.

Hôm nay đến nhà Quan Quan. Nhà Quan Quan sạch vô cùng, muốn làm với Quan Quan hết từng góc trong nhà quá.

Nhà Quan Quan có một đôi dép, dù đó là dép của anh Quan Quan, nhưng mình không vui tí nào, sau này trong nhà Quan Quan chỉ được phép có đồ đạc của một người đàn ông duy nhất chính là mình mà thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net