Chapter 13: Gọi tôi là Akihiko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Misaki tra chìa khóa của một căn hộ cao cấp, mở cửa ra, một màn khói thuốc đập thẳng vào mắt cậu. Cậu rảo bước quanh căn phòng to lớn, trong đầu suy nghĩ "Hmm, căn nhà này thực rất to, làm sao anh ấy lại có thể lấp đầy nó bằng khói thuốc được nhỉ?" Misaki biết một điều, Usagi chỉ hút nhiều thuốc như thế này khi anh ấy đang rất rất khó ở, và điều gì có thể khiến anh ta khó ở, đúng rồi đấy, anh ta vừa mới bị chị biên tập đeo bám vì nộp bản thảo trễ hạn.

"Nhưng mình cũng không nên để ý anh ta làm việc như thế nào, chỉ tổ đau đầu."

Misaki quay về phòng mình để hoàn thành xong đống bài tập chất thành núi kia, nhưng chỉ vừa mới làm xong câu đầu tiên lại nghe tiếng điện thoại reo. Cậu định bước xuống nghe điện thoại, nhưng lại thấy một Usagi-cáu-kỉnh đang nói chuyện.

"Alo? Hmm...à...vâng...ừm...vâng cảm ơn...à...ừm...tạm biệt..." Tên đó như thế nào lại đập điện thoại xuống, ầm ầm quay về tiếp tục làm việc. Nhìn thấy thái độ đó, Misaki quyết định quay về làm bài tập vẫn tốt hơn đi lãnh đạn. Cậu quá mệt mỏi với việc thức trắng đêm rồi.

Nhưng khi cậu vừa đặt mông xuống ghế, chuông điện thoại lại kêu lên ầm ĩ. Lần này, Usagi mang cả đám mây đen trên đầu đến trả lời điện thoại.

"Vâng, Usami xin nghe."

Nghe được tông giọng bất bình thường của chủ nhà kia, Misaki vội nhảy vào bàn, định viết năm câu trả lời trước khi điện thoại reo lần nữa. Nhưng chỉ vừa viết xong ba câu, điện thoại lại reo... xong câu thứ tư, nó lại tiếp tục kêu. Lần này, Misaki chẳng buồn để ý tới nó nữa, cậu đã làm gần xong trang thứ nhất của đống bài tập rồi. Điện thoại không reo nữa, thay vào đó là một tiếng vỡ rất lớn.

Cậu vội chạy xuống phòng khách, cái điện thoại thì bay xa cả feet, còn cái ống nghe thì đang bị con người kia siết đến sắp gãy đôi rồi. (điện thoại bàn á mấy cậu)

"Ah Usagi-san,"cậu ngập ngừng "nếu anh cảm thấy mấy cuộc gọi đó làm phiền anh thì anh cũng có thể rút dây ra mà, như mấy lúc mà anh không muốn nói chuyện với người khác ấy."

Usami càu nhàu"Aikawa-sensei bảo anh rằng sẽ có rất nhiều người sẽ gọi điện chúc mừng anh khi anh ra sách mới, và anh phải trả lời họ vì đó là công việc của anh."

Misaki cuối cùng đã hiểu tại sao tên kia lại bực mình, vì hắn vốn dĩ ghét nói chuyện với những người 'quan trọng'. Nhưng cậu biết tên kia tính khí kì lạ, sẵn sàng bỏ việc nếu không thích làm, vì vậy, cậu khá tò mò vì sao lần này hắn lại ngoan như vậy.

"Ah, Usagi-san, tại sao...ưm...anh...à...lại...tại sao...?"

"Anh nghe lời Aikawa sao?" Usagi hoàn thành nốt lời của cậu, Misaki chỉ lẳng lặng gật đầu "Vì mụ ấy sẽ cho em quyền sinh sát tiểu thuyết BL mới của anh nếu anh không nói chuyện với mấy người kia đó."

Misaki đỏ mặt. Tại sao mọi cuộc trò chuyện với cậu và anh luôn kết thúc bằng một thứ gì đó không bình thường vậy nhỉ?

"Ah...vậy thì...vài tiếng nữa em nấu bữa tối nhé." Sau đó, Misaki vọt thẳng về phòng mình làm bài tập, một việc cũng chẳng làm cậu cảm thấy dễ chịu mấy. Văn học thực rất khó a, lí do duy nhất để cậu làm bài là tránh được mưa hét bão phấn thôi.

Đến giờ làm đồ ăn tối, một Misaki không còn linh hồn lê lết xuống cầu thang, lòng cầu mong có một vị thần nào đó xuất hiện để làm tâm trạng Usagi tốt lên một tí.

Cậu rửa tay và bắt đầu luộc rau. Sau đó, điện thoại lại reo. 

Usagi hầm hầm bước ra khỏi phòng, thô lỗ nắm lấy điện thoại, cộc lốc trả lời rồi ném điện thoại xuống bàn.

"Được rồi, Usagi-san đang rất không vui, vì thế mình tốt nhất đừng nên làm phiền anh ấy và nấu cho anh ấy một bữa thật ngon nào." Misaki vô thức lo sợ.

"Hơ ưm...Usagi-san, tối nay anh muốn ăn gì?" (Mị: đương nhiên là em ="=)"Chúng ta có cá hồi và mì." Cậu dài giọng gọi Usagi khi thấy anh có vẻ không trả lời cũng không nhúc nhích "Usagi...Usagi-san..."

Misaki lùi về sau vài bước, ôi mẹ ơi, Usagi-san thật sự, thật sự đang rất bực bội và gần như có thể nổ tung bất cứ lúc nào (em tự hù thôi em ơi).

"Usagi-san? Usagi-san?" Usami nhại giọng của Misaki "Đó là tất cả những gì mà tôi nghe được đấy."

"Ôi..." Vậy là anh ấy đang bực mình sao? Làm gì đây? OK, OK xin lỗi anh ấy đi!

"Em thật xin lỗi, Usagi-san... Em không cố ý làm anh khó chịu đâu, em xin lỗi vì những việc mà em đã làm sai và em-" Mấy lời lắp bắp của cậu đã bị hành động ép tường của anh cắt ngang hết.

"Em biết em dễ thương mà."

"Hả?" Misaki lại lộ biểu cảm đỏ mặt.

"Khi nào tôi nói em làm phiền tôi?" Usami nhếch môi "Sự đáng yêu của em đã làm tôi vui hơn một tí rồi đấy.

"Hả? Em không hiểu?"

"Nếu em thật sự muốn biết lý do vì sao tôi khó chịu, tôi cho em biết. Những người đó cứ liên tục gọi điện thoại cho tôi, bên cạnh việc cực kì ngu ngốc, họ cứ liên tục gọi nickname của tôi 'Usagi-san', ra vẻ như họ thật sự rất thân thiết với 'tác giả cực kì nổi tiếng Usami Akihiko', họ làm vậy cũng chỉ để nâng cao danh tiếng của bản thân, điều đó làm tôi rất rất khó chịu."

"Vậy, em gọi anh là Usagi-san có được không, Usagi-san?" Misaki có vẻ hơi bối rối.

"..." Usagi đang có suy nghĩ gì đấy. "Không, không được. Tôi vừa nghĩ ra một điều tốt hơn nhiều." Giọng nói ngày càng bí hiểm.

"Vậy em nên gọi anh là gì?" Lời nói của cậu lại bị cắt ngang bởi đầu lưỡi nghịch ngợm của Akihiko đang chạm lên cổ cậu

"Trả lời câu hỏi đầu tiên của em 'tối nay anh muốn ăn gì?'. Tôi biết tôi muốn gì rồi."Anh nhỏ giọng vào tai cậu "Em đó, Misaki."

Và Misaki vừa cảm nhận được bản thân bị nhấc bổng lên thì đã nằm trên giường từ lúc nào, hai chân đang mở rộng trước anh. 

"KHÔNG!Không phải lại vậy nữa! Chúng ta đang nói chuyện và em đang bối rối không biết nên gọi anh là gì, hơn nữa, em cần phải làm xong bữa tối và làm xong bài tập cho sự an toàn của em. Wahhh! Con thỏ ngốc này! Xuống khỏi người em." 

Nhưng phản ứng của Usagi hoàn toàn trái ngược với cảnh la khóc thảm thiết của Misaki "Thứ nhất, anh đã bảo anh muốn ăn em cho bữa tối nên em không cần phải nấu ăn, thứ hai anh sẽ giúp em làm bài tập nên em không cần phải lo, thứ ba, anh vừa nghĩ ra em nên gọi anh như thế nào và anh không thể chờ để thử nó."

"Anh muốn thử liên quan gì đến chuyện này?" Misaki vừa nói vừa vệ mấy cái cúc áo đang được cởi.

"Bởi vì anh muốn nghe em gọi anh là Akihiko, và anh muốn nghe em gọi như thế khi em 'đến'(cum)." Akihiko lắc nhẹ hông như đang bị ai cù lét.

Misaki lại đang trở nên khá bấn loạn khi động tác này của anh làm cậu thấy hưng phấn "Nhưng đó là tên của anh, em không thể gọi bừa." Misaki bắt đầu thở dốc.

"Tại sao không? Chúng ta chưa đủ thân thiết sao? Có quá nhiều người gọi anh là Usagi-san, nên anh muốn giữa chúng ta có gì đó đặc biệt hơn nữa." Anh kẹp Misaki giữa hai chân và bắt đầu cởi áo "Gọi Akihiko đi, anh đảm bảo em sẽ thích thôi."

"Ha...ha..." Hơi thở của Misaki càng lúc càng gấp gáp khi Akihiko kéo tuột quần dài của cậu xuống, những ngón tay mang hơi lạnh chạm vào đũng quần đang nóng hổi của cậu, sau đó, anh kéo luôn boxers của cậu xuống, vật nhỏ lại nhảy ra, rồi anh lại đưa mũi vào, làm động tác như đang ngửi ngửi.

Nhưng sau đó, anh lại dời tầm tấn công lên ngực cậu, một bên liếm mút một bên xoa nắn, tàn nhẫn công kích cậu.

"Gọi tôi là Akihiko." Anh yêu cầu.

"Không." Misaki thở dốc.

"Gọi đi."

"Không. AH!AH!" Đầu lưỡi anh chạm vào lỗ nhỏ trên đỉnh vật nhỏ của cậu.

"Mau gọi!" Càng lúc, hơi thở của Misaki càng dồn dập.

Akihiko lại ngậm một tí nữa của Misaki vào trong miệng, tay không ngừng vuốt ve đùi non của cậu, làm hông của cậu đẩy lên cao, xém chút nữa là làm ngạt Akihiko nếu anh không kịp nhả ra.

Việc này khiến cậu càng đỏ mặt thêm, cậu chỉ còn biết lấy tay che mắt trong xấu hổ.

"Misaki." Anh thấp giọng ra lệnh. "Nhìn tôi này." Misaki mở mắt khi một bàn tay ấm nóng vuốt mặt cậu, đập vào mắt là cảnh Akihiko đang cởi quần áo, cảnh tượng đó đột nhiên làm cậu cảm thấy khát khô cả cổ.

Oh Kami, làm sao Akihiko lại có thân hình đẹp như vậy trong khi lúc nào cũng chỉ viết sách? Arghhh! Anh ta có thân hình thật nóng bỏng khó cưỡng mà, và anh ta biết điều đó. Anh ta đang trêu mình!

Em trai đáng thương của Misaki càng cương hơn nữa khi thấy Akihiko rũ bỏ quần tây của mình và giải phóng đệ đệ to lớn của mình. Misaki không khống chế được mà thở dốc. Hiếm khi cậu được thấy dáng vẻ như thế này của người yêu mình. Thường thì chỉ là cơ thể trần trụi của anh trước mắt cậu, nhưng hình dáng cơ thể hoàn hảo, nước da màu kem mềm mại và cả đôi mắt quyền lực đầy dục vọng đang nhìn thẳng cậu nữa, cậu không thể chịu nổi. Dẹp hết ngại ngùng sang một bên, uke bé nhỏ phải giải phóng bản thân mình. 

Nhưng hành động của cậu chỉ đổi lấy một đôi bàn tay to tướng nắm chặt cổ tay cậu và đặt lên tường. 

"Không, không Misaki à. Em không được ra cho đến khi em gọi tôi là Akihiko."

"Urghh...không... Làm ơn...để em ra... Em không chịu nổi nữa..."

"Chà, có vẻ như sự cứng đầu của em còn to hơn cả nhu cầu của em, hơn nữa chỉ có mỗi một từ thôi mà, thật sự thì chả có vấn đề gì đâu mà. Và nếu em là vậy, tôi hứa tôi sẽ khiến em sung sướng tột cùng. "

Nhưng khi đầu lưỡi Akihiko bắt đầu di chuyển điêu luyện dọc theo cơ thể cậu, và việc tay cậu bị nắm chặt qua đầu khiến toàn bộ cơ bắp trên người cậu bị căng cứng theo, và vì đó cả người cậu đều trong cơn mê loạn không nói được thành lời.

Akihiko bắt đầu nâng cậu người yêu bé nhỏ của mình lên, thay đổi tư thế một tí, khiến cậu hơi cong người về phía trước nhưng vẫn đảm bảo tay cậu vẫn bị khóa chặt. Misaki vẫn đang thở dốc lớn tiếng. Cậu thèm khát cảm giác được giải phóng, cậu thừa biết nếu Akihiko chạm vào dương vật đang bốc hỏa của cậu hay vào bên trong cậu đều có thể khiến cậu ra rất nhanh, và hiện tại đó là ham muốn duy nhất của cậu.

Một bàn tay của Akihiko dời đi vài giây để lấy lọ bôi trơn, đó là vài giây ân cân cuối cùng trước khi anh bắt đầu thô tục.

"Giờ em muốn tôi chuẩn bị cho em hay đụ em trần trụi?"

Sau vài giây Misaki cũng có thể mở miệng "Làm ơn vào đi, chỉ cần vào trong em thôi."

Akihiko hoàn toàn bị cuốn theo xuân cảnh trước mặt. Một Misaki trần trụi ửng đỏ, tóc ướt dính khắp mặt và những cơn run rẩy vì ham muốn. Cậu bé tinh tế lộ ra giữa đôi chân hơi tách ra, và cái mông nhỏ khít, thứ mà Akihiko biết sẽ khiến anh sung sướng biết bao.

Và cậu trai nhỏ đang khẩn cầu dưới thân... Cậu ta đang cầu xin được chịch!

Sự căng thẳng giữa hai chân anh đang khiến anh dần mất lí trí, nhưng anh còn muốn một thứ nữa từ người yêu mình.

Anh điều chỉnh vị trí sao cho vật lớn của mình chỉ vừa chạm ngoài lỗ nhỏ của Misaki, cái cảm giác mà sẽ khiến Misaki khóc thét.

"Nói đi Misaki" Anh gầm nhẹ "Nói tên tôi nào"

Ý thức của Misaki hoàn toàn vỡ vụn, cậu thở nhè nhẹ "Ah-Ak-Aka-Akahiko". Người đàn ông to lớn bắt đầu đâm vào, theo quán tính mà đâm thẳng vào một đám các dây thần kinh nhạy cảm.

"Akihiko" Misaki hét lên. "AkihikoAkihikoAkihikoAkihikoAkihikoAkihiko" Giờ cậu chỉ la hét những từ cậu lướt qua não cậu. Akihiko thúc thêm lần nữa.

"Akihiko...mmmmmmmm...Mạnh nữa lên..." Đó là những lời cuối cùng trước khi điểm nhỏ của cậu bị đâm một lần nữa, sắp ra rồi, chỉ một lần nữa thôi.

Akihiko tiếp vào tai những lời nói ấy và cảm nhận được Misaki càng chặt hơn nữa. Cuối cùng anh thở nhẹ ra "Anh cũng yêu em."

Misaki vừa mặc lại quần áo sau khi ra khỏi phòng tắm và nhận ra cậu còn cả đống bài tập chưa làm. Cậu có thể trì hoãn hầu hết những bài đó nhưng mấy bài văn học đến hạn vào ngày mai, và giảng viên thì cực kì đáng sợ. Vấn đề là bây giờ rất muộn rồi và cậu thì cực kì mệt mỏi. Nhưng đống bài tập đó cần phải được hoàn thành, hơn nữa Akihiko cũng hứa sẽ giúp cậu.

Cậu thấy anh ngồi trong nhà bếp uống cà phê và hút thuốc. "Um, anh hứa sẽ giúp em làm bài tập ngữ văn mà?" Cậu giơ bài tập lên trước mặt Akihiko. 

Anh dập tắt điếu thuốc rồi nở một nụ cười. "Em gọi anh là Akihiko".

Misaki đỏ mặt, miệng mấp máy như muốn nói gì mà không được.  Mình còn chẳng nghĩ gì về nó! Mình chỉ nói đại thôi mà! Cậu xấu hổ đến mức quay ngược lại lên lầu. Sau đó Akihiko nói nhẹ nhàng "Được rồi, anh sẽ giúp, mang đến anh xem nào."

Cuối cùng thì Misaki viết lại tất cả những gì mà Akihiko nói rồi cuộn tròn ngủ bên người đàn ông ấy.

Anh lại bận bịu viết truyện, nhưng bên cạnh cậu thật sự rất an toàn và ấm áp.

Misaki cất đồ vào cặp, cậu cực kì tự hào vì cậu đã thành công sống sót mà không bị mắng hay bị ném thứ gì vào mặt.

Cậu đi đến gần cửa thì bị giọng của Ác quỷ Kamijou kéo lại:"Tôi có thể nói chuyện với trò một chút không Misaki?"

Cậu ép bản thân quay lại và đi về hướng vị giảng viên kia, không ngừng tự hỏi mình đã làm gì sai nhưng cậu lại không thể nghĩ ra được gì.

Kamijou bắt đầu trước :"Bài tập tuần trước là luận văn phân biệt văn học Anh và văn học Nhật đúng không?"

Cậu gật đầu. 

"Chà, trò đã nộp bài đúng hạn và còn làm rất tốt nữa. Cấu trúc hoàn hảo, từ ngữ hoa mỹ, các luận điểm và luận cứ đều rất có hệ thống và rất thuyết phục. Kết bài được trau chuốt, tốt trong tốt."

Misaki đứng như đóng băng. Giáo sư chắc chỉ muốn khen cậu vì bài luận hay thôi. Dù cậu biết bài đó không phải do cậu viết. Nhưng câu nói tiếp theo khiến cậu đứng hình.

"Chà... so sánh giữa bài này và bài trước của cậu, tôi rất cần biết vì sao cậu lại đổi người viết văn thuê vậy?" 

Đầu óc Misaki rỗng tuếch, cậu cố gắng giải thích, nhưng làm gì có lời nói dối nào dùng được trong lúc này. Và khi não cậu đang hoạt động để tìm từ ngữ thì miệng cậu lại phun ra mấy câu.

"Akihiko chịch em nhiều đến mức em mệt lả đi nên em không viết được."

Lông mày của thầy cậu ấy giương cao hết cỡ, miệng mở rộng toác ra, cố gắng hiểu mình vừa nghe gì. Misaki đã chết trong tâm kể từ khoảnh khắc ấy, cả người toát lên màu xám xịt.

Vẫn là Hiroki phải lấy lại bình tĩnh trước "Chà...ờm...đừng để việc tương tự xảy ra nữa."

Sau đó cả 2 uke đều ra khỏi phòng với vẻ mặt kì lạ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net