Chapter 2:Giọng nói của thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu một người có giới hạn hay không? Không cần biết tôi đã tổn thương người ấy hay người ấy tổn thương tôi bao nhiêu lần, tôi phát hiện bản thân không bao giờ ghét người ấy được. Thật ra, tôi hi vọng những tổn thương ấy sẽ để lại sẹo, như bỏng vậy... Vì chỉ có như vậy, em mới không quên được tôi. Yêu một người một cách điên dại và vô vọng...Tôi sẽ không bao giờ yêu như thế này nữa.

-/o/-

Đôi mắt màu ngọc lục bảo chạm vào đôi mắt thạch anh tím của Akihiko, một dáng đi không thể lịch lãm hơn. Mấy gã xung quanh cậu bạn tóc nâu liếc nhìn người đàn ông kia, rồi lập tức lùi về sau mấy bước khi nhận ra người đó là một nhà văn vô cùng thành công và nổi tiếng, Quý ngài Usami Akihiko vĩ đại. Mấy cái biểu cảm kinh sợ gì gì đó của họ lại càng làm tăng thêm cái tôi của Akihiko. Anh nhận ra chả có gì khó khăn để mang cậu nhóc đó đi cả.

Anh dừng lại cách cậu nhóc tuổi teen vài bước, mỉm cười "Biểu diễn tốt lắm." Trong khi buông lời khen ngợi, anh vẫn không dời tầm nhìn khỏi đôi mắt to tròn kia. Thông thường, tên nhà văn ấy rất ghét nhìn vào mắt người khác, nhưng cậu nhóc kia lại có biểu tình quá đáng yêu, anh không thể nhìn đi nơi khác được thôi.

"Ah! C-cảm ơn." Cậu nhóc này ngay cả nói lắp cũng đáng yêu a, hai má cậu thì lại đang đỏ hồng lên, cố gắng tránh né ánh mắt của anh. Akihiko khẽ cười trước biểu cảm ngại ngùng kia, đặc biệt cuốn hút ngay cả đối với người lạ. "Uhm...Em tên Takahashi Misaki." Cậu nhóc cúi đầu chào đầy lễ phép, tiếp tục "Rất vui được gặp anh."

"Là tôi nên vui chứ." Akihiko đáp lại, nhẹ nhàng hơi quá với thứ yêu thích của mình. "Tên tôi là Usami Akihiko." Mặc dù không tỏ vẻ bối rối hay bị sốc, im lặng đánh giá Misaki, cậu ta chẳng có điểm nào giống với Takahiro cả. "Xin lỗi nếu tôi không biết, có phải em có anh trai tên Takahiro không?"

Sau khi nghe cái tên ấy, Misaki như bị đóng băng, mắt mở to hết cỡ. "Anh biết anh hai?" Cậu hỏi, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông. "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa, ngài Usami?" Giữa hai hàng lông mày của cậu xuất hiện một chữ thập to tướng (nhíu mày), miệng thì cắn cắn gặm gặm nắm tay mình, đang ra sức mặc niệm cuộc đối thoại giữa bản thân và anh trai. "Em không nhớ là anh hai có nhắc đến tên anh."

"Chà, anh của em không bao giờ gọi tôi bằng tên thật hết. Cậu ấy thường gọi tôi là 'Usagi'"

Đôi mắt Misaki muốn rớt ra ngoài luôn rồi, dường như cái tên đã kích thích não cậu thì phải. "Yeah, cái tên đó có vẻ quen quen. À vậy anh là tác giả gì đó, bạn của anh trai em từ cấp ba phải không?" Khi Akihiko gật đầu, cậu bé tóc nâu mỉm cười đầy ngọt ngào. "Anh ấy đã kể cho em rất nhiều về anh." Về mặt này, Akihiko rất muốn biết Takahiro đã kể những gì cho em trai bé bỏng của cậu ta, nhưng cuối cùng anh lại chọn không để tâm.

"Em có biết Takahiro rất lo lắng cho em không?" Akihiko hỏi, cố gắng đổi chủ đề cuộc trò chuyện. Anh muốn biết tại sao Misaki lại rời khỏi anh trai cậu ấy, lại làm việc ở một nơi như thế này. "Cậu ta muốn biết tại sao em lại biến mất khi cậu ta giới thiệu em với bạn gái mình."

Mấy người đàn ông xung quanh đang dòm ngó hai người họ xem ra quá hứng thú với vấn đề hai người đang nói chuyện rồi, Misaki có chút không thoải mái.

"Anh Usami, chúng ta nên đi tìm một chỗ nào đó ngồi xuống và nói chuyện đi. Em không thích người khác hóng hớt lắm." Cậu rụt cổ vào áo hoodie nhỏ giọng nói, ánh mắt di chuyển xuống đất lúc nào không hay. Đây là dấu hiệu cho thấy cậu đang rất không thoải mái, nên anh đồng ý.

"Được." Akihiko thong thả trả lời. "Em đi tìm chỗ ngồi đi, tôi đi lấy đồ uống. Em uống rượu sake được chứ?"

"Chờ đã, anh ta đang định chuốc say mình đấy à?" Misaki suy nghĩ, rồi nhanh chóng đá những suy nghĩ đó đi mất. "Đừng nực cười vậy chứ, không phải đàn ông nào cũng như nhau đâu."

"Misaki?"

"Ah, xin lỗi! Anh không cần lấy gì cho em đâu."

Một nụ cười đẹp trai tô điểm thêm cho gương mặt của Akihiko. "Tôi từ chối.", anh nói một cách nhàn nhã, rồi bước đến quầy bar để lấy một chai sake. Ánh mắt vẫn không ngừng nhìn về phía sau theo dõi cậu, thâm ý cười khi thấy bộ dạng hồi hợp của cậu. Có một cái gì đó rất dễ thương ở cậu mà Akihiko rất thích.

"Cậu ấy có vẻ quá trẻ với anh." Akihiko liếc nhìn Sumi đang nhìn chằm chằm vào mình với một nụ cười đen tối trên mặt. "Anh biết đấy, Misaki chỉ mới có 18 tuổi, nhưng thằng đàn ông nào vào quán bar này cũng đều muốn theo đuổi cậu ấy. Chắc việc đó làm cậu ấy khó chịu lắm."

"Cứ đưa tôi một chai sake." Người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở, đổi lại là nụ cười bí ẩn từ người kia.

"Anh không định 'ăn' cậu ấy khi cậu ấy say, phải không?" Khi Akihiko lườm hắn, Sumi mới đưa một chai màu trắng trong suốt và hai cái cốc cho anh. "Vui vẻ nhé."

"Tôi thực sự, thực sự không thích em ấy." Tiểu thuyết gia không ngừng lặp lại suy nghĩ ấy trong đầu mình trong lúc mang chai rượu về phía bàn Misaki đang ngồi. Đó là một cái bàn tròn nhỏ, xung quanh là mấy cái ghế đệm tròn màu đỏ với phần lưng dựa thấp, và chỉ có một chỗ để bước vào, chắc hẳn cậu không muốn ai khác ngồi cùng, mong muốn có một chút riêng tư. 

Anh đặt chai rượu và hai cái cốc lên chiếc bàn gỗ đen, rồi ngồi xuống cạnh Misaki.

"Misaki, tại sao em lại bỏ đi vậy?" Akihiko rót rượu ra hai cái cốc, ánh mắt vẫn như đinh đóng trên người cậu. Anh có thể thấy cậu đang cắn môi, cậu đương nhiên là đang thấy không thoải mái. Một tiếng thở dài thoát ra từ môi của người đàn ông "Em nên hiểu rằng tôi hỏi em những vấn đề này là do tôi lo lắng cho Takahiro thôi."

"Vâng, em biết chứ." Misaki nhỏ giọng đáp trả, vô thức nhìn chằm chằm vào cốc rượu của mình. "Chỉ là...chưa ai hỏi tại sao em lại làm việc ở đây, em thấy hơi...bất ngờ." Im lặng một lúc, cậu lại tiếp tục "Được, em nói cho anh biết. Anh trai em giới thiệu em với bạn gái anh ấy vào tháng trước. Em rất thích chị ấy và chúng em rất nhanh đã thân nhau, nhưng em cảm thấy mình là vật cản đường họ. Anh trai em đã nuôi em tận mười năm, vì vậy em nghĩ anh ấy ấy có quyền được hưởng hạnh phúc của riêng mình." Tay phải của cậu siết cái cốc càng chặt hơn "Em phát hiện ra, anh hai đối với chị ấy thực sự nghiêm túc, và em không muốn trở thành cục nợ của bọn họ. Vì vậy, em đã chuyển ra ngoài."

Mặc dù câu trả lời có vẻ vô lí với Akihiko, nhưng anh không lên tiếng, chỉ đơn giản gật đầu đáp trả. Misaki thật là một cậu bé kì lạ, không phải, thú vị mới đúng.

"Vậy, em đang sống một mình phải không?(ở đây bao gồm cả việc tự kiếm tiền, tự nấu ăn các kiểu). Vừa hỏi, anh vừa nuốt một ngụm rượu. Nụ cười nhẹ nhàng được nâng lên khi anh thấy Misaki đang dần thả lỏng hơn. Có lẽ là do tác dụng của cồn...

Misaki chầm chậm lắc đầu. "Em không có nhà riêng. Em đang ở nhờ nhà của Ihara, chủ của quán bar này. Anh ấy sẽ cho em ở nhờ miễn là em trả tiền thuê hàng tháng và tiếp tục làm việc ở đây."

"Làm sao em xin được việc ở cái nơi vậy?" Akihiko dần cảm thấy cuộc trò chuyện này của họ đang biến thành một buổi thẩm vấn, anh chỉ là muốn biết toàn bộ câu chuyện thôi mà. "Em có vẻ không giống loại người thường xuyên bước vào gay bar."

Nghe xong những lời này, Misaki bùng phát cười, tiếng cười thể hiện rõ sự lo lắng căng thẳng, tìm mọi cách né tránh ánh mắt của Akihiko. "Chuyện này xảy ra khi em muốn kiếm tiền học đại học." cậu giải thích "Có một cái biển hiệu trước cửa, quán bar này đang cần tuyển một người biểu diễn, một ca sĩ, và vì em thích hát, nên em muốn thử một chút. Em không biết đây là một gay bar cho đến khi...một vài người đàn ông đụng chạm em." Sau khi nói xong, mặt của cậu bắt đầu đỏ lên, sự uất ức ngập tràn, Akihiko có thể thấy rằng cậu nhóc vẫn chưa quen với việc bị đàn ông khác chú ý. "Dù sao thì, em đã nói chuyện với ông chủ, giải thích mọi việc và nhận việc này."

"Tôi tin em không phải gay dù cho em có làm việc ở đây chăng nữa." Cậu nhóc chầm chậm gật đầu, nhưng trong đó vẫn có chút nghi ngờ bản thân. Akihiko không thể trách cậu ấy được, bất cứ thẳng nam nào nếu bị người đồng tính vây quanh thì cũng sẽ nghi ngờ về chính giới tính của bản thân mình mà thôi. 

Cậu uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong cốc của mình, cảm giác như đôi mắt xanh ấy đang nhìn chằm chằm vào mình. Bình thường, nếu có ai nhìn cậu quá năm giây, cậu sẽ rất tức giận, nhưng người đàn ông này thì không, ánh mắt anh ta dịu dàng, anh ta làm cho cậu có cảm giác ấm cúng của gia đình. Đôi mắt cậu lúc nào cũng mang một tầng ngại ngùng và tốt bụng, có lẽ ngay cả con muỗi cậu cũng không dám làm đau.

Tiếng nhạc truyền đến tai của Akihiko, nhưng do hai người đang ngồi xa dàn loa, nên cảm giác tiếng nhạc đó thật nhẹ nhàng. Nhưng anh không chỉ để ý đến việc này, mà còn có việc Misaki vô ý vô thức nhích lại gần anh hơn.

"Anh Usami, anh không phiền nếu em hỏi việc này chứ?" Cậu thỏ thẻ lên tiếng. "Nhưng điều gì đã mang anh đến đây? Em chắc chắn chưa từng thấy anh ở nơi này."

Akihiko chần chừ một lúc lâu. Anh không muốn nói về mối tình đơn phương của bản thân đối với Takahiro, nhưng nếu không trả lời thì sẽ vô cùng mất lịch sự. Sau tất cả thì Misaki đã kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện anh muốn nghe, nên anh cảm thấy có thể tin tưởng cậu.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, anh buông một hơi thở dài, nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc. "Những gì tôi sắp nói ra em không được tiết lộ với bất kì ai khác đâu đấy, hiểu không?" Anh nhanh chóng nhận được một cái gật đầu và ánh nhìn tò mò từ người kia. "Tôi đang, à, tôi từng yêu anh của em. Tôi yêu cậu ấy suốt mười năm trời, nhưng tôi chưa bao giờ đủ can đảm để thổ lộ cả, vì tôi sợ cậu ấy sẽ khinh thường tôi. Vì vậy, tôi ở cạnh cậu ấy với vai trò là một người bạn tri kỉ, tôi cũng đã chứng kiến cậu ấy có bạn gái." Tầm mắt anh dời xuống bàn khi anh cảm giác trái tim mình bắt đầu đau rồi. "Hôm nay, Takahiro nói với tôi cậu ấy muốn cưới cô gái ấy. Tôi cảm thấy vui cho cậu ấy, như một người bạn, nhưng tôi cũng rất đau lòng. Tôi nghĩ đi đến đây có thể khiến bản thân vui hơn một chút."

Căn phòng đột nhiên như rơi vào tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng nhạc du dương và tiếng trò chuyện của mấy gã đàn ông kia. Akihiko không còn dũng khí để nhìn cậu nhóc ngồi bên cạnh nữa, không dám nghĩ đến cậu sẽ phản hồi như thế nào.

Một bàn tay ấm áp đặt lên vai của Akihiko, làm anh đưa mắt nhìn sang Misaki. Đôi mắt thỏ màu xanh ngọc đượm nét buồn, và thậm chí là đau đớn, điều đó làm Akihiko bối rối. Thằng nhóc này đang thông cảm với mình sao?

"Em xin lỗi.", đôi môi hồng nhuận mấp máy, giọng của cậu như vỡ ra từng mảnh, từng mảnh... Môi dưới của cậu run run, như đang kiềm chế không rơi nước mắt cho người đàn ông đang đau khổ.

"Tại sao em lại xin lỗi?"

"Bởi vì, anh đã yêu anh hai lâu như vậy và anh ấy lại chẳng hề biết. Anh đã bên cạnh anh ấy hơn mười năm, và anh ấy lại chọn một cô gái thay vì anh. Em...em chưa bao giờ thấy giận anh ấy như vậy." Mắt của Misaki ngày càng ẩm ướt hơn, giọng nói cũng yếu ớt hơn theo từng chữ mà cậu nói ra. "Em ước gì lúc đó mình có thể ở đó cùng anh."

Akihiko mở to mắt nhìn Misaki, vừa cảm thấy vui vừa thấy sợ hãi. Từ trước đến nay, chưa có ai trao cho anh nhiều quan tâm đến vậy. Có cảm giác như Misaki là thiên thần được gửi từ thiên đường xuống để làm dịu lòng anh. Akihiko cười nhạt, nhưng đó là nụ cười thật lòng nhất, tinh khiết nhất mà anh từng trao cho bất kì ai. 

Khi Misaki có vẻ bình tĩnh hơn, một đôi tay lớn kéo cậu lại ngồi trên đùi mình.  Misaki ngước mắt ngạc nhiên, nhưng khi cảm nhận được đôi tay cơ bắp đang ôm lấy khung xương nhỏ bé của mình, không hiểu sao cậu lại cảm thấy an tâm. Cơ thể của Akihiko rất mạnh mẽ và ấm áp, nhịp tim trầm ổn và nhịp nhàng. Misaki dựa đầu vào vai của anh, hoàn toàn không kiêng dè việc được người đàn ông khác ôm vào lòng ở nơi công cộng. Lần đầu tiên, cậu quẳng hết mọi sự bài xích ra sau lưng, tất cả cậu mong muốn bây giờ là Akihiko có thể vui lên.

Một tay của Akihiko đưa về hộp socola trước khi anh chôn vùi mũi mình vào tóc của cậu. Một mùi hương tươi mát và nhẹ nhàng, như tính cách của Misaki vậy. Tiểu thuyết gia ấy càng cười vui vẻ hơn khi một bàn tay nhỏ hơn nắm lấy bàn tay mình đang đặt trên bụng của thiên thần ấy. Da của Misaki vừa mềm vừa mịn, thật là dễ gây nghiện a. Tất cả mọi thứ của một cậu nhóc tuổi teen này làm Akihiko thoải mái, anh không bao giờ muốn buông cậu ra nữa.

Misaki cẩn thận di chuyển khỏi đùi anh và ngồi trên ghế cạnh anh, mặt đỏ dễ dàng bị thấy rõ. "Anh cảm thấy ổn hơn chút nào chưa?" Cậu rụt rè hỏi, vươn ánh mắt ngây thơ trong đồng tử màu xanh.

"Ừ." Akihiko nhẹ nhàng đáp lại. "Cảm ơn em, Misaki." Anh thầm cười khi gương mặt cậu nhóc như sáng bừng lên, không chút kiêng dè tuổi tác, thật may Misaki cũng không để ý "Anh muốn ở lại lắm, nhưng đáng tiếc không được, anh phải về."

"Ah! Em hiểu mà." Misaki nhanh chóng đáp trả, mặt vẫn phừng phừng đỏ. "Thật tốt khi trò chuyện cùng anh." Nụ cười của cậu nhìn thật ngọt ngào, và trong một khoảnh khắc nào đó, Akihiko đã phải kiềm chế dục vọng muốn hôn cậu. Akihiko nhanh chóng rời khỏi hòng chấm dứt những suy nghĩ kì quặc đó. Tại sao anh lại muốn hôn cậu? Điều này thực khiến anh rối trí, nhưng anh biết mình sẽ quay lại quán bar này, sớm thôi.

"Cậu và Usami thân nhau nhanh đấy chứ." Misaki nhìn gương mặt lạnh lùng đang chuyên chú lái xe của Ihara, gương mặt hoàn toàn không mang một chút cảm xúc.

"Làm sao anh biết anh Usami?"

"Cậu Takahashi, cậu nên biết Usami là một tiểu thuyết gia nổi tiếng." Ihara trả lời, trong giọng mang theo tia châm chọc "Anh đã đọc tất cả tác phẩm của anh ấy kể từ ngày đầu tiên anh ấy ra mắt đó. Hôm nay anh ấy đã đến quán bar này đó, tuyệt quá." Sau đó hắn dừng xe, rút chìa ra khỏi ổ, ám chỉ họ đã đến nơi. Cùng nhau tháo dây an toàn, cùng lúc bước xuống xe. "Sẽ tuyệt vời biết bao nếu anh ta trở thành khách hàng trung thành của chúng ta chứ hả?" Đôi mắt màu phỉ nhìn chằm chằm vào Misaki, và đương nhiên cậu hiểu rõ ánh mắt đó.

"Vậy, anh muốn tôi làm gì?" Misaki hỏi, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong rằng ông chủ của cậu sẽ không bắt cậu ngủ với Akihiko. Ihara mở cửa nhà, cậu theo sau, và cả hai người họ được chào đón bởi sự ấm áp trong căn nhà bình dị. Cậu cúi xuống cởi giày ra, hoàn toàn không phát hiện Ihara đang chăm chú nhìn mình.

"Hiện tại, tôi đơn giản chỉ muốn cậu có thể gần gũi với Akihiko hơn." Giọng nói chứa đầy vẻ nguy hiểm quỷ quyệt, làm cậu phải rùng mình. "Nói chuyện tử tế với anh ta, làm anh ta phải tự nguyện quay lại quán bar. Nếu cậu làm được, chúng ta sẽ kiếm được khối tiền từ Akihiko. Hơn nữa, anh ta chỉ lảng vảng xung quanh cũng khiến danh tiếng của quán ta tăng vọt."

Misaki không từ chối, nhưng cậu thực sự nghi ngờ mấy cái ý tưởng trong đầu của Ihara. Cậu không muốn lợi dụng bạn thân nhất của anh trai mình, điều đó không đúng. Nhưng cậu lại thích ở cùng Akihiko, nên việc anh ấy ghé qua thường xuyên cũng không tệ. Thật tốt khi người đó không mang theo chút dục vọng nào mà nói chuyện với cậu.

Ihara biết Misaki đang bị phân tâm bởi những suy nghĩ của chính mình nên nhân cơ hội vòng tay qua vòng eo mảnh khảnh của cậu. "Cậu biết đấy, anh cũng muốn gần gũi với cậu hơn nữa.", hắn thì thầm vào tai cậu, tay không ngừng di chuyển xuống dưới. Khi di chuyển đến mép quần của cậu, hắn cảm nhận được cơ thể cậu giật bắn lên.

"Không được, anh Ihara!" Cậu nhanh chóng cự tuyệt, dùng hai tay của mình đẩy tay của người kia ra, ngăn chặn mọi việc đi xa hơn. Hơi thở cậu bắt đầu hỗn loạn khi có thứ gì ấm nóng đặt xuống cổ cậu, là một đôi môi. Tự cắn môi dưới để không phát ra tiếng rên rỉ, Misaki vùng thoát khỏi vòng kìm kẹp kia. Không đời nào cậu để tên boss biến thái của mình thỏa mãn đâu.

Ihara nhàn nhạt nhả tiếng cười cợt, tay vẫn không buông cậu bé ngây thơ ra, "Anh thích giọng của cậu thật đấy Takahashi. Anh thích nó nhiều đến mức anh muốn làm cậu la hét lên để anh có thể nghe nó đấy." Giọng trầm khàn của hắn lại nhận được một phản ứng run rẩy của Misaki.

Mặt Misaki ửng đỏ lên, cố gắng nhoài người về phía trước, cuối cùng, cậu cũng thoát được vòng kìm hãm của hắn. Cậu thực muốn hướng thẳng mặt của tên biến thái đó mà chửi rủa a, nhưng không được. Nếu cậu nói gì đó thô lỗ, có thể ông chủ cậu sẽ ném cậu ra ngoài đường, và cậu chẳng còn chỗ nào để đi cả.

Ihara vô thức cười khi hắn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Misaki. "Dù sao thì anh nghĩ cậu cũng nên giữ giọng mình thật tốt cho buổi diễn ngày mai đi.", hắn khô khốc tuyên bố rồi quay lưng bước về phòng khách. "Hôm nay cậu làm tốt lắm." Hắn vỗ vai cậu một cái rồi rời đi. 

"Cái quái gì..." Nhưng cậu chỉ nhún vai cho qua rồi đi lên lầu. Cậu rất ghét sự phiền toái bất chợt của Ihara, nhưng cũng không thể chối rằng cậu đang quen dần với nó. Trên thực tế, thật bất ngờ khi người đàn ông đó vẫn chưa cưỡng hiếp cậu. Misaki rùng mình một cái và lắc đầu, cố tống khứ cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Đã quá trễ để lo lắng về mấy vấn đề này rồi, và hiện giờ cậu đang rất mệt.

Sau khi đánh răng và thay pyjamas, Misaki ngả người lên giường. Một ý nghĩ chợt thoáng qua "Khi nào thì mình được gặp lại anh Usami nhỉ?"

-----

Romantica





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net