Chap 1.8 - Truy đuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người vốn dĩ có những năng lực hết sức kỳ lạ, chỉ là trong hoàn cảnh sống bình thường, năng lực đó thực sự không phát huy hết tác dụng. Giống như trong tình cảnh của Yoon Seri lúc này, một tài phiệt Nam Hàn vì tai nạn nhỏ mà dạt lên miền Bắc và sau lưng là mấy quân nhân vũ khí trang bị khắp người đang đuổi theo sát gót, cô chỉ biết một việc duy nhất là phải chạy thật nhanh về phía biên giới càng sớm càng tốt. Chạy mãi chạy mãi, tưởng chừng không biết mệt mỏi, Seri phải dừng lại trước một ngã ba đường.

"Anh ta nói đi về bên phải..."

Seri nhớ lại gương mặt của quân nhân lúc đó, dáng dấp có vẻ đáng tin nên chạy tiếp về phía anh đã chỉ dẫn. Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bằng niềm tin của người đã gầy dựng nên thương hiệu Seri's Choice danh giá khắp Nam Hàn, sự lựa chọn của Seri là ở chính cô chứ không phải căn cứ trên bất cứ ai khác, Seri lại có quyết định của riêng mình.

Trong lúc đó, đội lính biên phòng của Đại úy Ri Jeong Hyuk cũng đã được đánh thức và bắt đầu tỏa đi khắp khu vực biên giới, tìm kiếm người tình nghi.  Vẫn còn ngật ngưỡng say vì bữa rượu gia truyền tối hôm trước, Sĩ quan trưởng Pyo Chi Su của Trung đội 5 vừa chỉnh lại quân phục xốc xếch vừa càu nhàu cùng mấy người trong đội.

"Chúng ta được lệnh gặp là bắn, chẳng lẽ lại là gián điệp có vũ trang?"

Mấy người đi cùng nghe tới gián điệp, vũ trang lập tức đầu óc trở nên căng thẳng tột độ. Tối hôm trước bọn họ đã gặp phải bọn mộ tặc, hôm nay lại gặp phải thành phần nguy hiểm hơn đột nhập vào khu vực biên giới, trong khi chỉ còn nốt mỗi ngày trực này thôi thì bọn họ có thể bàn giao khu vực này rồi trở về quân thôn mà tận hưởng thanh bình. Nghĩ tới đó, Pyc Chi Su lại càng cảm thấy bực tức, không nhanh không chậm thì đã bàn giao khu vực này cho Trung đội 6 rồi, bọn họ không cần vất vả quá. Đi được một lúc giữa đồng cỏ cao quá gối, lại thấy xung quanh trống trải không cần phải đi lùng sục cả nhóm lớn, anh ta chia mỗi nhóm hai người, tản nhau ra các hướng để tìm kiếm.

"Nhưng mà, nếu bắt được tội phạm có vũ trang, chẳng phải sĩ quan trưởng anh sẽ được thăng cấp sao?"

Nghe tới đó, Pyo Chi Su phấn chấn trở lại.

"Vậy thì xạ thủ bách phát bách trúng Pyo Chi Su tôi phải ra tay rồi!"

Anh ta vừa nói, vừa hùng dũng tiến tới, cặp mắt tí hin hừng hực ngọn lửa hy vọng vào ngày mai thăng tiến không ngừng nghỉ. Đồng đội bên cạnh bỗng dưng ôm bụng nhăn nhó, xin đi ngoài, Chi Su khoác tay cho đi. Còn lại một mình giữa đồng cỏ mênh mông, anh ta cũng nâng cao tinh thần cảnh giác lên một chút, tay lăm lăm khẩu súng dài, vừa đi vừa chăm chú quan sát.

Phía trước có động!

Pyo Chi Su vội vã giương súng lên ngắm bắn cẩn thận. Bụi cây phía trước lay động một lát thì xuất hiện một người phụ nữ đầu tóc rối bù bước ra rồi lại nhanh chóng biến mất vào hàng cây bên cạnh. Cảm thấy mục tiêu đã ở trước mắt, trong khi giữa đồng trống mênh mông này  chỉ còn một mình mình đang lùng sục, Pyo Chi Su chắc mẩm.

"Còn tự hỏi bao giờ mới được Đại tướng thưởng huân chương, chắc là hôm nay rồi!"

Nói xong, anh chạy bổ về phía trước như tên bắn, áp sát bụi cây thì giương súng lên chuẩn bị bóp cò nhưng phát hiện trước mặt trống không.

"Nhìn nhầm sao?"

Rõ ràng bóng người lúc nãy bước ra đằng kia rồi bước vào bụi cây này, ngay trước mũi anh ta mà vẫn chạy thoát?

Pyo Chi Su không biết được, Yoon Seri chỉ đang nấp sau lưng anh ta, hồi hộp quan sát. Cô nhìn xung quanh, thấy người nọ chỉ lo tìm kím đằng trước, lập tức tháo chạy nhanh nhất có thể. Vậy là, một cuộc rượt đuổi không khoan nhượng ngay lập tức diễn ra. Pyo Chi Su mấy lần định nổ súng nhưng mục tiêu của anh ta nhanh như một con sóc, cứ trượt khỏi tầm bắn dù đã phải hét lên dọa nạt mấy lần. Anh ta bực bội nhìn theo người phụ nữ hết lần này đến lần khác thoát đi trước họng súng của anh ta, bất lực lẩm bẩm.

"Ả khốn đó chạy nhanh thế không biết!"

Mà quả thật, Yoon Seri nếu ở thời bình chắc có thể đoạt huy chương vàng môn điền kinh tốc độ ấy nhỉ. Cô dùng mấy tram phần sức lực, lao đi như tên bắn. Bước chạy của cô nhanh đến mức người đuổi theo đằng sau rốt cuộc sức cùng lực kiệt, nhìn cô lẩn vào trong một bụi cây lớn mất dạng. Hết cách, anh ta mở bộ đàm, gọi chi viện.

Rừng xanh sâu thẳm đầy cây cối cao lớn đầy nắng tươi chan hòa vốn thường ngày chẳng mấy người lui tới, hôm nay lại được một phen náo động vì chứng kiến cuộc rượt đuổi giống như trong phim hành động. Yoon Seri vẫn tiếp tục chạy với đẳng cấp kiện tướng, trong khi đó người phát hiện đuổi theo cô càng lúc càng đông. Đại Úy Ri Jeong Hyuk sau khi được cấp dưới giải cứu khỏi kíp mìn, cuối cùng cũng đuổi theo kịp, lại nhanh chóng dẫn đầu đoàn mà áp sát Yoon Seri. Phát hiện ra người quen phía bên kia chiến tuyến, cô vừa chạy vừa trách móc.

"Sao lại đuổi theo chứ, tưởng mình được thả ra rồi!"

Nhưng chỉ than thở vậy thôi nhưng cô không hề dừng lại, cứ tiến về phía trước mà không biết rằng, mình lại rơi vào một cái bẫy chết người khác.

Jeong Hyuk và cấp dưới đuổi theo cô ra khỏi bìa rừng, vừa tiến đến một đồng cỏ lớn rồi nhìn thấy một bảng chỉ dẫn bằng gỗ cũ kỹ thì lập tức dừng lại.

"Bãi mìn!"

Trên bảng ghi rõ hai chữ đáng sợ đó bằng mực đỏ, không ai có đủ can đảm tin rằng mình được bảo toàn tính mạng, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi thay cho người phụ nữ đang tháo chạy trước mặt.

"Khu đó toàn là mìn thôi!"

Giọng Pyo Chi Su run rẩy. Seri không hề hay biết. Khát vọng sống mãnh liệt khiến bước chân của cô giống như gắn rất nhiều hỏa tiễn hết tốc lực, phi nước đại hơn cả một con ngựa chiến dũng mãnh nhất. Jeong Hyuk và mấy người nhìn theo cô, mấy lần giật thót người vì chỗ chân cô đặt qua, theo sơ đồ họ biết nhất định là đã đặt một kíp mìn dưới đó.

"Sao cô ta chạy qua được bãi mìn đó vậy?"

Pyo Chi Su thiện xạ không tin vào mắt mình. Jeong Hyuk cũng không tin vào mắt mình. Người phụ nữ đó bị thần chết từ chối, một mạch an toàn vượt qua bãi mìn chưa vô hiệu hóa mà cả toán lính tinh nhuệ như anh cũng không đủ lòng tin để biến nguy thành an. Gwang Beom sực nhớ ra một chuyện.

"Nếu chạy theo hướng đó, cô ta sẽ tới hàng rào sắt!"

Chỉ một bước nữa, bên kia là phía Nam, bọn họ sẽ để lọt mất một kẻ khả nghi. Pyo Chi Su không nói không rằng lập tức giương súng định bắn nhưng Jeong Hyuk đã kịp đặt tay lên khẩu súng trường ngăn anh ta lại.

"Hai người đuổi theo bằng đường bên trái, tôi sẽ theo bên phải!"

Anh điều động hai hướng giáp công, khóa thành gọng kìm, hai bên chạy hết tốc lực đuổi theo. Vượt qua bãi mìn một cách thần kỳ, Seri phát hiện hai người lính vẫn cầm súng chạy phía sau mình, trong khi trước mặt là một hàng rào sắt rỉ sét. Cô nhìn quanh, phát hiện có một đoạn bị đè thấp xuống vì một thân cây cổ thụ bị sét đánh ngã đổ, lập tức cô trèo lên thân cây mà vượt qua. Quan sát phía sau, cô bỗng nhìn thấy Pyo Chi Su và Park Gwang Beom vẫy tay ra hiệu.

"Đó không phải đường về nước đâu, đây mới đúng này!"

Hai người  hét lớn. Seri đứng quá xa, chỉ thấy hai cái bóng nhỏ xíu múa may quay cuồng, chân vẫn cố bước tiếp trên cây. Thấy lời nói của mình không có tác dụng, Pyo Chi Su lập tức nổ súng, Jeong Hyuk chạy đến, chỉ thấy cái bóng nhỏ nhắn lao xuống khỏi thân cây sau tiếng đạn bắn rồi mất hút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net