Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con Mận ngồi ngay bộ ghế trước nhà, tay nó để lên thành ghế, mắt thì đăm chiêu nhìn về hướng hàng cây trước nhà. Gió thổi vào mát rượi, vài sợi tóc phất phơ trên cái má hồng phúng phính. Nó lơ đãng nhìn xuống bụng mình, vừa hớp miếng trà đã chạy ra mép sân ói lấy ói để.

Thân hình mảnh khảnh nhã nhặn ngồi xuống ghế đối diện. Ả đặt chén chè lúc sớm mơi mợ ba Vy nấu xuống. Màu áo bà ba hồng nhạt làm dịu mắt người nhìn, dù ăn mặc giản đơn mà nhan sắc vẫn sắc sảo, rõ là mang đậm nét riêng. Nó thầm cảm thán, song lại thấy chán ghét, ganh tị.

"Mận ăn chè đi." - Ả vốn là vậy, kiệm lời ít nói. Nhưng không phải như vậy là có ý xấu trong lòng.

"Dạ...Em cám ơn."

Nó ngập ngừng, nhìn mãi vào chén chè mà không động tay động chân gì hết.

"À tui quên. Quỳnh ăn chè đi."

Thùy Tiên quên mất tên thật của nó - Đỗ Ngọc Quỳnh. Thúc giục nó ăn, đồ mợ ba nấu mà nó dám chê, Thùy Tiên cũng không vui trong lòng.

"Dạ thôi...Em hơi no."

"Sáng tui thấy mợ có ăn gì đâu. Hay mợ sợ...tui bỏ cái gì vô trỏng đó đa?" - Cái quạt phe phẩy trong đôi tay kiều diễm, ả đắc ý nhìn lấy nó. Cũng tại con Quỳnh mà ả ngày nào cũng uống thuốc đến nghẹn ở cổ.

Ả lại thấy mắc cười, con nhóc ranh mới lớn mà cũng muốn chơi mình.

Bị bắt trúng tim đen, nó giật mình nhưng cố kìm lại, mỉm cười gượng gạo trả lời mợ hai:"Dạ em hông có ý đó, hơi em đi chơi với cậu hai nên sợ ăn vô nặng bụng."

"Vậy hả? Có chơi thì chơi cho đẹp nha em. Chơi sau lưng, nó hèn lắm!"

Khỏi nói nó cũng biết Thùy Tiên đang nhắc khéo đến điều gì. Điệu bộ chậm rãi cầm tách trà lên uống của ả làm nó phát ghét.

Nó giả vờ, đồng tử liên tục láo lia:"Mợ hai nói gì, em hông hiểu gì hết trơn."

Thanh âm phát ra dịu lại đôi chút khi bắt gặp Khánh An từ ngoài cổng đi vào. Nó cầm bình trà lên, nóng nổi, hơi nóng lan rộng lên lòng bàn tay Quỳnh. Nó nhìn Thùy Tiên đăm đăm, đổ ít trà lên bộ bà ba đắt tiền Khánh An vừa mua cho, làm vẻ mặt đắc thắng hướng mắt ra cửa, một hơi ngồi xuống sàn nhà.

Cặp chân mày thanh tú nhăn lại sau loạt hành động của Quỳnh. Thùy Tiên thầm chửi trong lòng, biết thế nào nó cũng giở trò.

"Em làm gì để áo ướt mem vậy? Còn ngồi đó nữa, có sao hông?" - Gã bước đến hỏi thăm nó.

"Em nói hông ăn chè được thì mợ hai hất trà vô người em. Còn xô em té nữa." 

Quỳnh nó dùng đôi mắt long lanh câu lấy gã, tay tựa lên vai Khánh An vuốt ve làm ả sắp buồn nôn đến nơi.

"Sao em quá đáng vậy? Đừng tưởng làm lớn rồi ăn hiếp ẻm, người ta đang mang dòng máu nhà họ Nguyễn này, em bớt đi được hông?"

Lời la mắng vang lên văng vẳng dù chưa phân biệt ai đúng ai sai. Khánh An vịn tay vào cái bụng bầu của nó trừng lấy ả đang bình thản thưởng trà.

"Anh tin là tui làm?" - Ả thôi bông đùa, bỏ tách trà xuống nghiêm túc đáp lời.

"Ừ. Từ nay tui cấm em động vô Quỳnh, em xem lại bản thân em đi. Cây độc không trái, gái độc không con."

Nói rồi hắn khoác cái áo khoác lên vai Quỳnh, kéo nó một mạch ra nhà sau. Bỏ lại Thùy Tiên chưng hửng bước vào phòng. Ả không quan tâm. Bắt gặp Tiểu Vy trong bếp chơi với đám người ở thì cũng không lại phiền em. Ngồi xuống bàn, nhìn bản thân trong gương, ả vô thức mở miệng:"Mình còn đẹp quá đa. Xem lại cả chục lần cũng thấy đẹp."














_________________________________

Cuối cùng chuyện dựng lại nhà cũng xong xuôi, Khánh Đông thở phào, trông ngôi nhà mới khang trang hơn hẳn thì cũng vui trong lòng. Hắn ngã người lên giường, nghĩ xem chiều nay sẽ đi đâu trước. Bỗng tầm mắt dời đến cái rương nhỏ ở góc phòng. Nghĩ thầm, chắc là đồ ba má để lại mà hắn không để ý.

Mở ra thì khẩu súng ngắn mới tinh ập vào mắt hắn. Khánh Đông nhớ lại, lúc còn sống ông cai tổng luôn kè kè một cây súng đề phòng. Nhưng ông chẳng bắn, hay giết ai, hắn rõ điều đó. Cây còn lại này, Khánh Đông sẽ là người khai cò. Hắn cười, nụ cười của toang tính, vắt cây súng bên hông rồi bỏ ra ngoài.




________________________

Tiểu Vy cầm gáo nước trên tay, bước đi từ tốn trông như sắp rình bắt gà. Đổ được miếng nước vô cây lan là em mừng như kiếm được vàng. Mỉm cười cho "chiến tích" vừa rồi, em ngó nghiêng nhìn vào chậu cây xem nước đã thấm vào chưa. Tiếng chim ríu rít làm em đỡ cô đơn đôi chút. Tiểu Vy muốn gặp mợ hai, mà sợ tụi gia đinh bàn tán ra ngoài lại không hay, miệng đời mà, sao em biết được. Có em dâu nào suốt ngày dính tới nổi muốn đu lên người chị dâu như em đâu. Cánh môi chề ra cả thước, sao mà em rối quá, bứt một hơi muốn hết lá cái cây trong vườn.

Đụng trúng cái gì mềm mềm, trong người Tiểu Vy liền dấy lên mớ hoảng loạn nhìn xuống tay mình. Nguyên con sâu chà bá nhúc nhích trên tay em. Quá trời quá đất sợ, tay em hất lên tung tóe, đã vậy còn dãy nãy la lên muốn bể cái biệt phủ.

Người sau lưng dính nguyên con sâu lên đầu thì tá hỏa vịn lấy vai em. Miệng mồm la hét mà người ngợm thì sợ con vật bé tí.

"Mợ gỡ nó xuống lẹ lên. Không thôi tui chết cho mợ coi." - Ả dậm chân như con nít làm em bật cười khanh khách:"Được rồi em biết rồi." Lấy cái lá phủi con sâu rớt xuống giùm Thùy Tiên mà em không khỏi mắc cười. Em cũng sợ đó, mà thấy ả như vậy em không nỡ bỏ đi.

"Rồi đó. Sao mợ hông ở trong phòng nghỉ đi, ra đây chi nắng lắm." - Tiểu Vy dùng tay che đi phần nắng ập vào trán ả. Cặp mắt phải nheo lại vì cái gắt của nắng trời.

"Mợ ở ngoài nắng quài nên tui mới ra kêu mợ đó."

Ả giận lẫy bước từ từ vào chỗ mát, vừa quay lại đã thấy trên tay Tiểu Vy cầm thứ mềm mềm đó.

"Á trời ơi cú tui." - Thùy Tiên không kìm được chạy đi chỗ khác, bỏ luôn đôi guốc gỗ nằm lăn lóc trên nền cỏ.

Tiểu Vy cười như được mùa, em ép ả dần đến thành của hồ nước nuôi cá. Em đứng cách Thùy Tiên vài mét, chìa tay ra nói sự thiệt:"Cái lá mà mợ, hông phải con sâu đâu."

"Không! Em bỏ nó xuống đi."

Bật cười ha hả vì bộ dạng lúc này của Thùy Tiên. Em biết ả sợ thật rồi thì bỏ cái lá xuống. Cũng do ở nhà không ai dám lại gần Thùy Tiên nên không biết ả sợ nhiều con vật bé tí ti. Vậy mà giờ mợ ba làm mất mặt mợ hai con quan huyện quá.

Tiến lại gần ả, đôi mắt trong vắt em híp lại vì cười, Tiểu Vy buông câu trách móc:"Sao lúc nãy không làm bộ mặt này với Khánh An cho con Quỳnh sợ chơi."

Ả chề môi, "hớ" một tiếng sau câu trách yêu. Thùy Tiên luôn là Thùy Tiên cạnh em, không phải ai khác hết, nên ả không giấu đi nỗi sợ trước em. Ả muốn mình được là Thùy Tiên ban xưa, mỗi khi nhìn thấy hình bóng em. Còn với Khánh An, có lo, có sợ, ả cũng chỉ có một bộ mặt.

"Nói thì hay quá he. Biết tui bị ăn hiếp cũng hông ra binh tui nữa."

Ả nói rồi bước đi một cái, sàn rêu trơn trượt làm Thùy Tiên mất đà. Trước sự hoảng hốt kinh hồn bạc vía, em vịn lấy tay ả cũng không cứu vãn được gì. Tích tắc hai con người kéo nhau té xuống cái hồ, làm mấy con cá sợ quá cũng né đi chỗ khác. Nước chỉ tới đầu gối mà Thùy Tiên lẫn Tiểu Vy vẫn không chịu ra. Em nhìn ả, ả nhìn em, tự dưng bật cười không lý do. Mấy đứa hầu đi ngang cũng sững sốt, há hốc mồm nhìn mợ hai, mợ ba như khùng như điên cười dưới hồ cá.

"Tại mợ không đó, té một mình đi còn kéo em theo." - Tiểu Vy ngồi trong hồ giả bộ khóc như được mùa.

"Chớ hông phải em vịn vô tui hả bé?"

Thùy Tiên đứng dậy, chìa tay ra cho em nắm mà Tiểu Vy không thèm, em tự đứng trên đôi chân của mình được.

*đùng*

Em trượt chân ngã ngay trong hồ cá lần nữa, nước ập vào lỗ mũi làm Tiểu Vy ho sặc sụa. Ả chớp được thời cơ thì chọc quê:"Cãi tui núi đè nha em."

Tiểu Vy không phục! Em ngồi dậy với sự giúp sức của Thùy Tiên, xoa lấy cái mông mình vì cảm giác ê ẩm khi té 2 lần.

Bước được vào phòng mà tưởng lội qua kiếp nạn 82, em đóng sầm cửa lại, chân cẳng dính sình lỏm chỏm trông như vừa mò cua bắt ốc. Thùy Tiên bên cạnh có khá khẩm là bao, ả bị trầy mất hai bên bắp đùi vì trượt qua mặt đá.

"Mợ có sao hông đó? Cái lưng bị bỏng chưa hết còn trầy tay trầy chân." - Em tiến lại, khụy chân xuống xem Thùy Tiên có chảy máu ở đâu không.

Ả ta lắc đầu, vịn tay em kéo Tiểu Vy ngồi hẳn lên đùi mình. Tất nhiên, có người ngượng đỏ mặt tía tai, chỉ dám nhìn xuống đất mà im như hến. Khuôn mặt trác tuyệt vẽ nên nụ cười mỉm, em thích, mà em không dám nói.


"Bộ mợ ghét tui tới nổi hông thèm nhìn mặt tui luôn hả đa?"

Em gật đầu, đến giờ mới nhìn hé qua xem ả phản ứng như nào.

À không, em lắc đầu, lắc hẳn hai cái cho sự sai lầm vừa rồi.

"Là có ghét hay không? Sao kì dị?''

"Hông. Tại người ta chưa có suy nghĩ kịp chớ bộ." - Em xoay người lại, dùng hai cánh tay tựa lên vai ả miết lấy.

Thùy Tiên không nhịn được trước độ đáng yêu người kia, vô thức cười theo hành động của em.

Bất giác dời tầm mắt xuống mặt áo ướt mèm, em theo phản xạ nhìn mà không chớp mắt. Bình thường ả ta đã thu hút em với phần cổ trắng ngần, nay phần áo bị ướt màu nhạt, đã vậy còn mỏng nên Tiểu Vy "vô tình" dán mắt vào phần trập trùng của người ta. Nghĩ lại em liền lắc đầu, phải kìm, tự thoại trong đầu hai chữ chị dâu.


Thùy Tiên luồn tay vào từng sợi tóc nhỏ xuống giọt nước tí tách trên vai em. Hai ánh mắt chẳng hẹn mà gặp, quấn lấy nhau trong mê đắm vị tình. Cánh môi ả rập rờn cuốn em vào cuộc vui, từng cử chỉ ả chuyển động đều được em thu vào tâm trí. Đầu óc em mụ mị chìm vào thứ xúc cảm khó nói, vội vã, xao xuyến, tỉ tê ngay đầu môi.  Hương thơm ả ta thoang thoảng vào khoan mũi. Em tựa nàng thi sĩ lạc mất vần thơ đã mường tượng từ lâu, và ả chính là cảm hứng để em vẽ lại bản hòa ca ở tâm hồn này, hơi thở này, cả vẻ đẹp mỹ lệ này nữa.


Khẽ ấn vào vai ả ta nhằm thông báo em sắp thở hết nổi đến nơi. Thùy Tiên cuối cùng cũng chịu dứt, hôn khẽ lên trán em. Người thương của Tiên, là Trần Tiểu Vy.


"E...Em về phòng thay đồ."

Tiểu Vy ngây thơ bước xuống khỏi người ả, chỉ tay về hướng phòng mình rồi lon ton bước đi khi Thùy Tiên gật đầu đồng ý. Ả định kêu em thay ở đây nhưng thôi, phải giữ giá.













"Mẹ bà nó, ai đâu đạp sình đi dơ hết cái nhà. Tao mà kiếm ra tao trấn nước cho coi."

Thằng Tí nó khổ sở vắt từng giọt nước trên cái nùi giẻ lau tới lau lui trên sàn.

"Thôi ráng lau lẹ đi, hai mợ mà thấy là bị la cho coi." - Bưởi nó lầm bầm.

"Vậy hả con? Nào con trấn nước mợ dậy đa?"

Thanh âm lảnh lót làm hai đứa nó giật mình. Vậy là mợ ba làm, thằng Tí nó chắp tay cầu xin trong nước mắt, nó đâu có ngờ người gây ra cớ sự là Tiểu Vy:"Dạ con hông dám mợ ơi, mợ tha con."

"Mai mốt nói chuyện lịch sử vô giùm mợ" - Tiểu Vy.




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net