Đoản:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô là Diệp Ngân, con gái của vị giáo sư giỏi trường Havana. Tuy chỉ là một cô gái sắc bình thường, gia thế không phải quá lớn, nhưng cô học rất giỏi, tính tình hiền lành và hay bị bạn bè trong lớp gọi là " con mọt " bởi suốt ngày cô chỉ biết cắm cúi vào đọc sách. Cô yêu anh-- chàng trai chơi guitar giỏi nhất, chàng trai có giọng hát hay nhất, chàng trai mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất. Anh rất soái, thật sự rất soái khiến bao cô gái mê muội chìm trong vẻ đẹp tựa như thần ấy của anh. Nhưng cô lại rất nhút nhát, chỉ biết đem chôn giấu tình yêu này xuống tận đáy lòng. Hàng ngày, trong mỗi giờ ra chơi, cô thường lén ngắm anh ở một góc ít người qua lại, tự mỉm cười và xấu hổ, tự mơ tưởng và bay bổng. Tình yêu tuổi 17, có lẽ là cả thanh xuân của cô, nhưng chắc rằng nó sẽ không được bền lâu. Lớp cô hay cả trường đều mến mộ, ca tụng một cô gái được mọi người đặt là hot girl. Cô ấy học cùng lớp cô, vượt trội hơn cô rất nhiều. Gương mặt xinh thanh thoát làm mê đắm bao chàng trai, dáng người mảnh mai cùng ba vòng chuẩn không chỉnh khiến mọi cánh đàn ông đều phải ngước nhìn và thèm thuồng. Cô ấy là Cố Ưu Nhuỵ , đúng thật, cái tên đẹp thì người cũng đẹp. Tự giễu mình chả bằng một góc của cô ấy, nhưng cô đâu hề biết rằng Cố Ưu Nhuỵ đã để ý đến cô đầu tiên.
   Hôm nay là sinh nhật của Cố Ưu Nhuỵ, cô ấy mời cả lớp cùng tham gia, tất nhiên trong đó có cả cô. Bước vào tiệc, ai cũng chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, có người cũng chả để tâm, nhưng cũng có người cố ý làm cho cô bẽ mặt. Với bản tính nhút nhát, rụt rè, cô đã muốn khóc ngay lúc ấy, định chạy về thì bỗng Cố Ưu Nhuỵ chạy đến, khuyên cô ở lại. Hành động này quả thực khiến mọi người bất ngờ, kể cả cô cũng vậy. Cô ngồi xuống bên một góc tối, cầm ly rượu vang đỏ hảo hạng mấp nhẹ.
Tiệc đã tàn, mọi người chuẩn bị ra về, cô men theo hành lang lẻ loi bước đi thì bỗng một cánh tay kéo cô lại,  theo đó cô cảm nhận được đó là bàn tay phụ nữ. Người ấy kéo cô lên một căn phòng, cô đã nhìn thấy, đó là phòng của Ưu Nhuỵ! Linh cảm không hay xảy ra, Ưu Nhuỵ thả tay ra đẩy cô vào giường.
     --" Diệp Ngân, cậu có biết từ khi tôi gặp cậu là tôi đã có cảm tình rồi không?" -- Cố Ưu Nhuỵ cất tiếng
      --" Cậu nói vậy là ý gì?"-- cô hoang mang, lời trong ý tứ cô đều nghe rõ, mập mờ.
    --" Cậu không hiểu hay là giả vờ không biết? Tôi yêu cậu, tôi nói là tôi yêu cậu cậu hiểu không?"-- Ưu Nhuỵ như gào thét.
    --" Nhuỵ Nhuỵ, cậu.... cậu tha cho tớ, tớ yêu người khác rồi!"-- cô lỡ miệng, lời vừa nói ra cô liền giật thót tim lấy tay che lại.
    --" Cái gì? Cậu yêu ai cơ? Nghe cho kĩ đây. Cậu_chỉ_được_yêu_một_mình_tôi_thôi." Ưu Nhuỵ gằn từng tiếng.
  Sau đó Ưu Nhuỵ như một con hồ ly đẩy cô vào góc tường hôn ngấu nghiến, cô có thể cảm nhận được vị ngọt của rượu và của... Ưu Nhuỵ . Cô bị kiềm nén đến nỗi khó thở, muốn thoát ra lại không được. Do men rượu, cô dần chìm vào cơn mê, theo bản năng cô đáp trả lại nụ hôn nồng ấm.
  Tình yêu là thứ có thể trao đi, và cũng có thể nhận lại. Tuổi 17 chính là quãng thời gian tươi đẹp trong cuộc đời cô. Dù vẫn cất giấu mối tình nhỏ bé đơn phương anh, nhưng trong sâu thẳm và cả trái tim cô đã yêu chính Cố Ưu Nhuỵ, người đánh mất nụ hôn đầu của cô, triền miên trong đêm ấy. Cô vẫn nhớ, chỉ là có thể kéo dài được bao lâu.
     Hôm nay là ngày cô ra trường. Vì muốn cho Cố Ưu Nhuỵ bất ngờ, cô đã lén mua quà và chuẩn bị tiệc. Cô đi đến khuôn viên trường học, ánh nắng rọi vào khiến đôi má cô hồng đỏ, phản chiếu mặt nước. Nhờ Ưu Nhuỵ mà cô đã xinh đẹp hơn, thay đổi mình trở nên rạng rỡ như những bó hoa đỏ thắm. Bỗng phía sau khuôn viên, cô nghe thấy tiếng lạ vang vọng.

     --" Anh yêu em thật mà, em hãy cho anh một cơ hội."
   Là tiếng của anh, người con trai cô thầm yêu mến.
    --" Anh đừng như vậy, em... em không xứng."-- Cố Ưu Nhuỵ nói khẽ, cô bất ngờ, tim đập nhanh một nhịp.
    Khẽ nhìn trộm, cô thấy anh ghì Ưu Nhuỵ hôn ngấu nghiến, cô ấy không phản ứng gì, mặc cho anh hôn. Trái tim cô đau, rất đau, cô đã đem lòng yêu chính Ưu Nhuỵ, và giờ phải chứng kiến hai người ôm hôn thắm thiết. Cô ngồi thụp xuống oà khóc, mặc kệ cho những chiếc gai đâm vào tay, cô vẫn không hề hấn gì bởi đau nhất là ở trái tim. Tim cô rỉ máu, cả người cô cũng rỉ máu. Có phải hay không cô đã chọn sai người? Có phải hay không bấy lâu nay cô vẫn bị lừa dối? Tan nát, đổ vỡ, tuyệt vọng. Một màu u tối trước mắt cô. Khóc nhưng không thành tiếng, nó lặng lẽ khiến người ta xót thương. Đau nhưng không kêu gào, chỉ âm thầm vỡ vụn. Đó mới chính là đau nhất. Cô chạy, chạy đến khi nào muốn quên đi. Nhưng càng chạy càng nhớ, càng chạy càng thương. Cô không thể từ bỏ, cũng không dám đối mặt, thà rằng cô chết đi, mọi chuyện sẽ êm xuôi. Thẫn thờ bước đi trên con đường tấp nập, cũng con đường này, cả hai trêu đùa nhau rất vui vẻ, cũng nơi phồn hoa này, cả hai trao nhau tình yêu tuổi trẻ với những ngây dại, những nổi loạn, những mộng mơ. Nó rất đẹp, đẹp như một bức tranh mùa xuân được phác hoạ, đẹp như cả xứ sở thần tiên diệu kì hạnh phúc. Giờ đây, nó chấm thêm một nét mực đen, hoá từ màu hồng sang màu u tối, từ màu vui tươi sang màu của sự bao buồn. Vậy là hết! Bức tranh chỉ vì một nét mà phá huỷ, xứ sở vì một mây đen mà trở thành cõi chết. Ngay lúc này cô sẽ vĩnh biệt cuộc đời cho vơi đi tất cả, mọi chuyện sẽ theo đúng trình tự của nó phải không ?
     KÍT.....
Thân ảnh bé nhỏ lăn lóc giữa đường, máu chảy thành dòng. Người ấy cố gắng gượng ngồi dậy, đôi tay mảnh khảnh run rẩy.
--" Ưu Nhuỵ, tỉnh lại, tỉnh lại mau!"-- Cô gào thét. Ưu Nhuỵ đuổi theo cô, đẩy cô ra và nhận cái chết.
--" Ngân Ngân, có... p..phải... mình...chưa bao giờ.... nhận...cậu...l..làm..người yêu không?-- Ưu Nhuỵ cố hết sức khẽ nói.
--" Không, Nhuỵ Nhuỵ, cậu mau tỉnh dậy đi!"-- cô oà khóc, đôi tay nắm chặt lấy bàn tay yếu ớt.
--" C...cậu... l...là...người...tôi..."
Lời chưa hết, thần chết đã mang Ưu Nhuỵ đi, vĩnh biệt cuộc đời. Cô gào khóc, liên tục lay mạnh người Ưu Nhuỵ dậy. Nhưng có lẽ sẽ không còn nữa, cậu ấy.. đi thật rồi.
   Tuổi 17, sẽ có lúc bồng bột, lúc điên cuồng, lúc sai lầm, lúc giận hờn vô cớ... Nhưng đây chính là cả một thời thanh của cô. Người cô yêu, giờ đã đi thật xa, trái tim đau, cũng chỉ vì cậu ấy. Cô yêu hết mình, nhưng cũng hận hết mình. Cậu ấy, người mà cô yêu nhất trên đời, đi thật xa, bỏ cô với bức tranh dở dang!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net