Sinh Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.
.
.
.

Diêu Sâm lúc nửa đêm bị tiếng ho khan của Triệu Lỗi đánh thức.

Người trong ngực đưa lưng về phía chính mình, dùng chăn mền bịt kín miệng, cố gắng không để cho âm thanh ho khan của mình truyền tới. Nhưng thân thể run rẩy phá vỡ tính toán của hắn.

Diêu Sâm nhanh chóng ngồi dậy mở đèn ngủ trên đầu giường, sợ Triệu Lỗi bị chói mắt còn tri kỷ dùng tay che kín ánh mắt của hắn. Dưới ánh đèn màu vàng ấm Diêu Sâm nhíu chặt lông mày. Hắn đau lòng vỗ phía sau lưng Triệu Lỗi, từng chút từng chút giúp Triệu Lỗi dễ chịu hơn. Người trong ngực ngược lại giống như không ngăn được ho khan, một tiếng nối tiếp một tiếng, mặt cũng đỏ nóng lên. Diêu Sâm đưa tay chụp lên trán hắn, không cần nhiệt kế cũng biết cái này chỉ sợ muốn nóng hơn 38 độ. Hắn nhẹ giọng hỏi:" Lỗi Lỗi, em phát sốt, chúng ta đi bệnh viện có được không?" Triệu Lỗi nghe thấy hai chữ bệnh viện lập tức muốn đứng lên "không đi,không đi, không đi bệnh viện." Tựa như đứa trẻ sợ đi bệnh viện.

Diêu Sâm biết hắn nhất định là ban ngày cảm lạnh, ban ngày tập nhảy ra quá nhiều mồ hôi, một chút cũng không có chú ý làm người ta đem áo khoác cởi ra, còn mang theo một thân mồ hôi đón gió lạnh, cũng trách chính mình không canh chừng tốt hắn. Bất quá bây giờ nói cái gì cũng đã trễ, sốt thành cái dạng này trách ai cũng không có tác dụng gì.

Nghĩ tới đây, Diêu Sâm lập tức đứng dậy, Triệu Lỗi cho là hắn muốn cưỡng chế mang mình đi bệnh viện, nghĩ đến kim truyền dịch đâm trên tay liền vô cùng bất an, hắn rất sợ chích, cũng không uống được thuốc đắng, thậm chí nghe được thấy mùi nước khử trùng của bệnh viện cũng sẽ buồn nôn muốn ói. Triệu Lỗi giãy giụa đứng lên ôm lấy Diêu Sâm, mang theo giọng mũi làm nũng nói:" Diêu lão sư, em không muốn đi bệnh viện." Vóc dáng một mét tám mấy lúc này lại lộ ra nhỏ nhắn, Diêu Sâm đem người một lần nữa nhét vào trong chăn, "anh biết em không muốn đi bệnh viện, nhưng thuốc vẫn phải uống. Anh đi nấu chút nước." Hắn chỉnh thấp độ sáng, nhẹ nhàng đóng cửa lại hướng phòng khách dưới lầu đi tới.

Phòng bếp đèn sáng rỡ, Diêu Sâm đi vào liền thấy Yên Hủ Gia cùng Hà Lạc Lạc đứng trước tủ lạnh không biết lục lọi cái gì. "Hai đứa làm cái gì vậy?" Đột nhiên phát ra âm thanh dọa hai người bọn họ nhảy dựng, Hà Lạc Lạc giống như phản xạ có điều kiện nói ra:" Em, em em em đói bụng, cùng Gia Gia tìm cái gì ăn một chút." Tiểu bằng hữu trong tay còn cầm một quả táo không biết đã rửa hay chưa gặm một cái, Diêu Sâm bất đắc dĩ cười cười, nhìn hai cái em trai, mở tủ chén lấy ra một bao bánh bích quy ném cho hai người bọn hắn "Quả táo đã rửa sạch hay chưa mà ăn." Yên Hủ Gia ngượng ngùng gãi gãi đầu," không có sao, không sạch sẽ ăn hết cũng không có bệnh." Nói như vậy còn cầm quả táo trong tay Hà Lạc Lạc cắn một miếng lớn. " Anh Sâm, anh cũng tới tìm ăn sao?" Hà Lạc Lạc một bên ăn bánh bích quy một bên chân thành đặt ra câu hỏi. Diêu Sâm lấy máy đun nước ấm ra cắm điện vào." Không có, anh cũng không phải hai đứa. Lỗi Lỗi phát sốt, anh nấu nước ấm để cậu ấy uống thuốc." Yên Hủ Gia sau khi nghe đem quả táo để lên bàn, bạch bạch bạch chạy về gian phòng, một lát sau lại bạch bạch bạch chạy trở lại, trên tay còn cầm một bao miếng dán hạ sốt đưa cho Diêu Sâm "Đây là lần trước Lạc Lạc phát sốt dùng, anh dán lên cho  anh Lỗi đi." Bên trên bao bì ba chữ dùng cho nhi đồng to bóng loáng xuất hiện trong mắt ba người, trong lúc nhất thời phòng bếp chỉ có âm thanh Hà Lạc Lạc ăn bánh bích quy. Máy đun nước phát ra tiếng xèo xèo nhắc nhở nước đã nấu xong rồi, Diêu Sâm xoay người sang chỗ khác rót nước sôi vào ly thủy tinh, lại tri kỷ để nước ấm lên bàn cho hai cái em trai "Hai đứa mau ăn, ăn xong uống nước đánh răng đi ngủ đi." Sau đó bưng nước đi lên lầu

Trong phòng, Triệu Lỗi mơ mơ màng màng đang ngủ, Diêu Sâm đem ly nước đặt ở mặt bàn đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra vỉ thuốc, nhẹ nhàng đánh thức Triệu Lỗi:" Lỗi Lỗi? Chúng ta uống thuốc rồi ngủ tiếp." Người sinh bệnh ngủ rất cạn, lần này liền tỉnh, híp mắt nhìn đến vỉ thuốc trong tay Diêu Sâm. Hắn nhíu nhíu mày:" là viên bọc đường sao?" Diêu Sâm đem người ôm lấy tựa vào trong ngực mình, đem vỉ thuốc đổ vào trong lòng bàn tay "là viên con nhộng", hắn biết Triệu Lỗi không thích thuốc đắng, cho nên chuẩn bị đều là loại viên con nhộng kiểu này. Triệu Lỗi muốn đưa tay ra lấy, Diêu Sâm cũng đem thuốc đến bên miệng, nước trong ly cũng thổi cho nguội đi mới đưa tới. Triệu Lỗi liền nuốt xuống viên thuốc trong tay Diêu Sâm, còn uống hết một ly nước, bị dỗ dành ngủ tiếp. Diêu Sâm tắt đèn, từng chút từng chút vỗ lưng Triệu Lỗi, cuối cùng cũng cùng hắn ngủ thật say.

Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa mỏng chiếu đến, trên bệ cửa sổ mấy chậu cây phản chiếu lại cái bóng, người trong phòng ôm nhau ngủ.

-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net