Chương 8 Gợn Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả Thanh Thảo đậu qua vòng một cách xuất sắc thầy Hoàng còn khen Thanh Thảo có cố gắng .

Thầy Hoàng nói sẽ gọi các bạn nữ lên trước sau sẽ là các bạn nam sẽ nhảy sau các bạn nữ bởi vì nam phải ưu tiên nữ trước

Tôi trong lo lắng sợ hãi không biết tới khi nào đến với bản thân của mình

"Vũ Ngọc Minh Hạ...."Thầy Hoàng gọi to từng chữ một nhấn mạnh vào từng chữ cái trong tên của tôi

Chết tôi rồi....

Tôi khóc thầm trong lòng bước ra cười hề hề như một con ngốc trong sách ngây thơ chưa trải sự đời

Liệu bản thân mình sẽ đi về đâu đây ta

Trúc Linh càng làm lố thêm cho tôi"Minh Hạ lớp A2 cố lên cố lên...."

Tôi và cả lớp với thầy Hoàng"........"

Thầy Hoàng hỏi"Cô Hạ làm được không....?"

Tôi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu"Chắc là không đâu thầy ạ..."

Biết trước kết quả còn đỡ hơn khi chưa biết giảm tỉ lệ đau đớn xuống thấp thêm

Tôi quay về điểm bắt đầu lại

"Cuộc đời cho em bao trái ngang..."Tôi bước về bất lực mà hát lên một bài hát có cùng cảnh ngộ với mình

Trúc Linh ôm trán mà hỏi"Hạ sao trông mày thảnh thơi quá vậy tao cổ vũ muốn mỏi cả cái miệng..."

Tôi lắc đầu"Tại tao biết trước kết quả rồi..."

Càng nói càng đau trong tim như có cái gì đó đổ vỡ như một cuộc tình đẹp tan rã đường ai nấy đi như vậy

*

Tôi ngồi xuống xem những người khác thể hiện hôm nay ai sẽ trượt và sẽ qua

Không ngoài dự tính của tôi thầy Hoàng gọi to"Huỳnh Trúc Linh...."

Á cuối cùng cũng tới nó để xem nó thể hiện như thế nào

Trúc Linh tự tin bước lên như đi thi hoa hậu ôm lấy cây sào để nhảy

Kết quả trượt...

Này thì nói cho lắm vào Trúc Linh xụ cả nụ hoa và về cạnh chỗ tôi ngồi"Mày ơi chúng ta quả nhiên chị em..."

Tôi lười đáp"Chị em cây khế thân ai nấy lo..."

Trúc Linh ngồi cạnh ôm vai"Mày ơi..."

Như đã hiểu ý đồ của nó tôi đáp"Thôi dẹp...."

Hai đứa chúng tôi xem trong lớp các bạn khác nhảy qua không người đặt biệt tôi chú ý là Tố Như hay nhìn lén Hoàng Văn một cách thầm lặng cũng thật là đẹp làm sao còn Hoàng Văn không thèm nhìn Tố Như gì hết .

Cậu ta nghiên đầu tôi nghi hoặc nhướng mày lên giống muốn hỏi tôi rằng trên mặt cậu ta có gì không

Tôi thu ánh mắt lại mà trò chuyện với Trúc Linh và Thanh Thảo

*
Cuối cùng cũng tới lượt tôi nhảy sào lại lần thứ hai

Cầu trời cho lần này qua

Tôi bước ra một cách năng lượng chỉ mong có thể nhảy qua một lần thôi cũng được mà

Chẳng may thay tôi nhảy bị ngã thẳng xuống ra khỏi phần nệm mà tiếp xuống nền đất

Chân bị trẹo và bắt đầu với những vết xước lan man những vết màu đỏ hiện rõ lên đôi chân trắng mịn

Cả Trúc Linh và thầy Hoàng hốt hoảng

Đang đau vì bị trẹo và mầy vết xước thì một bàn tay bế bỏng tôi lại gương mặt lạnh lùng không hề có vẻ hốt hoảng mà bình tĩnh đến lạ thường tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu ta

Thế mà Hoàng Văn bế tôi một mạch đến phòng y tế để xử lý vết thương

Cô Tuyết thấy tôi và Hoàng Văn cũng hoảng hốt hỏi vết thương của tôi như thế nào

Xử lý xong cô Tuyết đùa"Hoàng Văn tình ra cũng quan tâm đến Minh Hạ thế mà lại không thích người ta..."

Tự nhiên hơi nhột tôi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Hoàng Văn thêm một lần nào


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net