Hắc Kiếm Sĩ Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                        MA THUẬT SƯ
Là những người có khả năng sử dụng được ma thuật.Họ là những người có thể biến những điều bất khả thi thành hiện thực .Ma thuật được chia ra làm 5 hệ : KIM,MỘC,THỦY,HỎA,THỔ
Một ma thuật sư sẽ tự đưa ra quyết định của mình về việc <giáo trình ma pháp> của mình sẽ thuộc dạng Ma thuật Hệ nào
Và bản thân mỗi ma thuật sư đều sẽ sở hữu một khả năng đó chính là triệu hồi vũ khí chiến đấu
Hay nói cách khác đó là Giả thuật kim bằng cách dùng ma lực của mình để triệu hồi được thứ vũ khí chiến đấu ẩn giấu trong sinh lực của bản thân các Ma thuật sư

NHƯNG..
Đâu có cái gì có thể trường tồn mãi với thời gian
Và cũng đâu ai có thể khẳng định được rằng sẽ không có trường hợp ngoại lệ ?
Ở đâu đó,có một trường hợp nằm trong diện ngoại lệ
Một học viên ưu tú của học viện phép thuật Q
Sức mạnh của hắn ta là một trường hợp nằm trong số ít những người mà chúng ta gọi là ngoại lệ
<sức mạnh hắc ám của quỷ vương SaTan>
Hắn ta là người đã kết thúc cuộc đời của tất cả học viên thuộc học viện năm đó...ngay cả những người được coi là ưu tú nhất
Không một ai nhớ được tên của hắn ta
Mọi người chỉ có thể gọi hắn ta bằng biệt danh
Biệt danh mỗi khi nghe đến thôi cũng khiến các pháp sư chứ đừng nói là ma thuật sư bậc nhất cũng phải cảm thấy khiếp sợ
VÀ BIỆT DANH CỦA CON NGƯỜI ẤY CHÍNH LÀ
                                                                          <HẮC KIẾM SĨ>
Người đã tiêu diệt và xóa sổ toàn bộ học viện của mình
Người đã tiêu diệt toàn bộ mười ngàn con xích long do quân phản động làm chủ
Người đã khiến 30 ngàn ma thuật lẫn pháp sư bên phe Cộng hòa phải ngã khụy
Người mà cả thế giới phải cảm thấy e ngại
Sức mạnh của hắn ta có thể thừa sức phá hủy nguyên cả một thành phố chỉ trong nháy mắt .Với thanh kiếm hắc ám của mình ,một mình <hắc kiếm sĩ> đã tiêu diệt các pháp sư mạnh nhất cả nước.
Với tuyệt kĩ độc nhất vô nhị của mình :
<VÔ ẢNH ẢO>
Không ai biết hắn ta đứng về phe nào ?
Hắn ta tiêu diệt tất cả
Đối lập hay Cộng hòa ?
Các pháp sư mạnh nhất của cả hai bên đều đã bị hắn đánh bại một cách nhanh chóng
Hắn tiêu diệt tất cả với thanh kiếm hắc ám của mình

NHƯNG RỒI...
Hắn biến mất một cách đầy bí ẩn
Cùng với thanh kiếm hắc ám của mình

Câu chuyện về cái tên <hắc kiếm sĩ> giờ đây chỉ còn là một truyền thuyết
Mọi người cố gắng tìm ra danh tính thực sự của hắn ta
Nhưng không ai có câu trả lời
Không một ai hay biết....

"Tôi xin chúc mừng cậu vì cậu đã đoạt được giải quán quân Đại hội Ma thuật sư lần này "
Đám đông đang hò hét rầm rộ trên khán đài,Thật náo nhiệt .Có vẻ như họ là những người hâm mộ anh chàng đoạt ngôi vị quán quân đằng kia.
"Hửm....? "
"Cậu ta trông trẻ quá ! Mới vậy mà cậu ta đã được tham gia Đại hội pháp sư ? Cậu ấy là Ma thuật sư sao ?Nếu đúng nậy thì thật khó có thể tin nổi .Nhưng,sự thật chính là sự thật .Và,hươn thế nữa,cậu ấy còn giành ngôi quán quân nữa chứ ? Thật là danh bất hư truyền ngàn năm có một"
"Cậu ấy giành ngôi quán quân có vẻ đơn giản quá nhỉ?"
"Đã 3 năm liên tiếp rồi mà vẫn chưa có ai có thể cướp được ngôi vị quán quân từ tay cậu ta"
"Nè nè ~ anh ấy là học viên trường mình đúng không ? ngầu quá ~ "
Liên tiếp là hàng tá những câu hỏi của những người có mặt trên khán đài hôm đó .Cả khán đài xôn xao khi cậu trai trẻ kia giành được quán quân của Đại hội.
Thật kì lạ...Cậu trai trẻ kia dù giành được ngôi vị quán quân mà cậu ấy không tỏ ra vui vẻ gì thậm chí cậu ta còn cau mặt nhăn nhó.
Bỗng chốc,có một cô gái từ trên khán đài chạy đến bên cậu <quán quân nhăn nhó> kia
"ờm...xin lỗi nhưng cậu có thể cho mình được chạm vào thanh kiếm của cậu được không ? Tớ muốn sờ nó lắm "
Cậu <quán quân nhăn nhó> kia giật mình quay sang nhìn thẳng về phía cô gái .Thấy cậu ta như vậy,cô gái tỏ vẻ ngại ngùng.
"Được mà ~ Của cậu đây "-cậu trai trẻ kia đưa cho cô gái thanh kiếm cảu cậu ta
"OA ~ nó ánh lên màu đen trông thật huyền bí .Đẹp quá"
Cô gái nhìn chằm chằm vào viên ngọc đỏ như máu được nạm trên chuôi kiếm.Thanh kiếm này là thanh kiếm kì lạ nhất mà cô từng thấy trước đây.Thanh kiếm này thật kì lạ,kì lạ như chính chủ nhân của nó vậy .
"Liệu mình sau này có thể trở thành một ma thuật sư như cậu không ,mình muốn sau này sẽ trở thành một người như cậu "-Cô gái khe khẽ nói với anh chàng <quán quân nhăn nhó> kia
"HaHa nếu cậu chịu cố gắng một chút .Chỉ một chút thôi,là cậu sẽ trở thành một Ma thuật sư thậm chí còn giỏi hơn cả mình nữa đấy .Mình tin là thế ".
Cậu trai trẻ lúc này không còn <nhăn nhó> nữa .Cậu ta mỉm cười,động viên cô gái khán giả <chỉ muốn chạm vào kiếm> kia .Lúc này,cậu ấy ngầu hơn bao giờ hết
Điều đó khiến cho cô gái đỏ mặt.Mặt cô ấy biến sắc,đỏ nhè nhẹ.Cô ấy đang ngượng...
"Cả..m.m ơn.....Mình sẽ cố gắng để có thể trở thành một ma thuật sư ....Và mình sẽ giỏi hơn bạn...Mình hứa đấy"
"Nhớ nhé ~ Mình sẽ chờ bạn ở trận chung kết Đại hội .Mình sẽ chờ....1 năm 2 năm hay 3 4 năm mình vẫn sẽ đợi..mình hứa đó .Để coi bạn với mình,ai hơn ai"
Chàng trai trẻ ấy đã lập lời thề với cô gái kia .Nó được toát ra từ chính trái tim của cậu ta .Cậu ta thật khác so với những gì cô gái kia tưởng tượng trước đó .Kiêu ngạo và dữ dằn ư ? Ngược lại thì có
"Ừm ~ Mình sẽ cố gắng ! "
"Nhớ nhé .Đừng làm mình thất vọng "
"Vậy......cậu với mình..."-Cô gái nói khe khẽ với cậu <quán quân không nhăn nhó> kia
"Cậu cứ nói ~ Mình nghe"
Cô gái giơ ngón tay út của mình lên đồng thời quay mặt đi .Cô ấy ngượng .Cậu quán quân kia đã hiểu được ý cô ấy muốn nói với mình là gì nên cậu cũng không chần chừ đáp lại ngay chứ không để cô gái phải chờ đợi
HỨA NHÉ
Hai người ngoặc tay với nhau .Có vẻ như đó đúng là ý mà cô ấy muốn nói .Nhưng,sao mặt cô nàng kia đã đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn thế kia ?? Cậu ấy đã làm gì với cô ấy đâu ?? Cô nàng dù đã quay mặt để tránh cái nhìn của chàng <quán quân> kia nhưng cậu vẫn có thể thấy được cô ấy đang cười .Nụ cười thật đẹp .
Và từ đó...
Chàng trai <quán quân> ấy biến mất một cách bí ẩn mà không để lại một dấu tích gì...
Sự mất tích của chàng trai trẻ <quán quân> 3 năm liên tiếp đã làm dấy lên nghi ngờ cực độ về việc cậu ấy đã từ bỏ Đại hội,chạy trốn khỏi cuộc thi
Chưa năm nào người ta còn trông thấy cậu ấy quay lại Đại hội hay dự bất kì một cuộc thi nào .Cậu ấy hoàn toàn biến mất ,không dấu vết .Các tài liệu liên quan đến cậu ấy đều đã bị tiêu hủy toàn bộ bởi một thế lực nào đó.
Cậu ấy mất tích bí ẩn
Còn về lời hứa...
Cái ngoắc tay tình cờ với cô gái lần dầu tiên cậu gặp ấy...
Nó vẫn...
Mãi chỉ là một lời hứa chờ được thực hiện....

TỔNG CÁC CHƯƠNG
Chương 1.Hắn ta là tên quái nào

Chương 2.Hắc kiếm sĩ
Chương 3.Chẳng lẽ?
Chương 4.Cô gái đó ?
Chương 5.Tôi sẽ bảo vệ cô ấy !!!

"Trả lại ba mẹ cho tôi!Tại sao chứ ?"
"Nhất định con sẽ trở thành ma thuật sư !Con hứa!" "KHÔNG !! "-Cơn ác mộng khiến Sei'ichi bừng bỉnh.
Cơn ác mộng về quá khứ bi thương của cậu ấy đã dày vò cậu ấy hằng đêm.Dù mọi chuyện đã xảy ra từ lâu nhưng trong thâm tâm Sei'ichi vẫn luôn ám ảnh về chuyện đó,cứ như nó chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua vậy.
"Hầy...Lại là cơn ác mộng đó .Tệ quá,dạo này mình bị sao vậy trời ?"-Sei'ichi ôm mặt .Khuôn mặt cậu nhễ nhại mồ hôi.Có lẽ cơn ác mộng cậu ấy gặp phải rất đáng sợ.
"CHẾT !!! Đã 7h rồi sao ? Mình phải xuống chuẩn bị đến học viện dự khai giảng thôi .Khai giảng cũng phải để lại ấn tượng nhất định của mọi người về mình nữa chứ "
Sei'ichi nhanh chóng thay đồ,xuống nhà ăn sáng và chuẩn bị đến trường .Cậu ấy ở cùng với dì của cậu , Kazami Yuri , người đã chấp nhận gánh mọi trách nghiệm nuôi dưỡng cậu khi cha mẹ cậu đã không còn .Sei'ichi đã mồ côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ .Cha mẹ cậu đã mất tích không dấu vết mặc dù bên vệ binh ma pháp đã vào cuộc .Cuối cùng,họ không đưa ra được bất kì manh mối nào và vụ mất tích dần bị quên lãng .Cha mẹ cậu đã mất tích một cách bí ẩn .Từ hôm đó....Cái ngày định mệnh ấy..
"Vậy cháu đã chính thức được nhận vào học viện rồi nhỉ ? Chúc mừng nhé Sei'ichi-kun .Nhưng dì thấy hơi lo Sei'ichi à .Thì cháu biết đấy, học viện mới chỉ áp dụng luật cải cách chưa được lâu do đó nên việc xuất hiện đàn ông là điều khó thích nghi với nữ sinh trong học viện đó...".
ĐÚNG NHƯ VẬY
Học viện mà Sei'ichi quyết định theo học
Học viện ma thuật Q
Trước đó học viện chỉ dành cho nữ sinh theo học
Điều đó cũng đúng
MA THUẬT đòi hỏi về tâm lí và cảm xúc để có thể được thi triển .Và phụ nữ thì tốt hơn đàn ông về khoản này.Nói cách khác,để có thể thi triển được ma thuật thì yếu tố về mặt cảm xúc chính là cốt lõi,là nguồn gốc sinh ra ma lực .Sự lo lắng của dì Yuri với Sei'ichi cũng đúng đắn bởi từ trước đến giờ ,chưa một tên con trai nào có thể thi triển ma thuật một cách thuần thục được.
"Dì yên tâm đi .Đây là ngôi trường mà cháu mong muốn được xin theo học nhất .Từ bây giờ cháu sẽ bắt đầu từng bước từng bước để có thể trở thành ma thuật sư vĩ đại nhất !"-Sei'ichi quay mặt ra bức ảnh của cha mẹ cậu mỉm cười
" Dì rất vui khi nghe thấy cháu nói thế đấy.À mà...Sei'ichi ? "- Yuri mỉm cười
"Vâng ?? "
"Học viện này là cơ hội để cháu có thể kiếm một cô bạn gái nhằm thoát khỏi kiếp trai tơ của mình đấy Sei'ichi-kun ~ "-Yuri nói khẽ.
"Bạn ??Bạ.n.nn.n gá..i.i.i gì chứ"-Mặt của Sei'ichi bỗng chốc đỏ bừng
"Hửm..sao phải ngượng chứ...chỉ là đùa thôi..đùa thôi..nhìn cháu bây giờ thật sự rất đáng yêu đấy Haha"
"Dì cứ đùa cháu hoài ~ hầy.yy.."
Sự lo lắng của dì Yuri càng làm cho Sei'ichi thêm phần phấn đấu ,dì ấy luôn như thế .Quan tâm đến cậu ,giúp đỡ cậu và an ủi cậu lúc cậu gặp khó khăn .Dì ấy cứ như người mẹ của cậu vậy .Điều này làm cho Sei'ichi thấy ấm lòng và vơi bớt đi được phần nào về quá khứ bi thương của cậu ấy.Dì ấy cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều trong khoảng thời gian cậu ôn thi cho kì xét tuyển .Và cậu ấy đã đậu với thành tích cao thứ 1000 kì thi.Nói chính xác là cậu ấy suýt trượt chỉ tiêu khi học viện chỉ lấy tối đa 1000 người không hơn không kém.
"Vậy vết sẹo đã đỡ đau hơn chưa Sei'ichi ? "
"Dạ vâng...cũng đỡ đi được nhiều rồi thưa dì .Nhờ có dì uôn quan tâm chăm sóc cháu đấy ạ "
Hai người nhìn nhau mỉm cười.Bầu không khí lúc này ấm cúng khiến Sei'ichi cảm thấy đây như là gia đình của mình vậy.
"CHẾT THẬT !! còn 30 phút nữa là đến giờ khai giảng rồi...vậy,cháu xin phép"-Sei'ichi ngước nhìn đồng hồ.Cậu cúi chào Yuri rồi xách cặp đi đến trường.
"Đi học vui vẻ"
Sei'ichi rảo bước trên con đường đến trường .Cậu mỉm cười .Sự quan tâm của Yuri luôn là chỗ dựa ấm áp cho cậu mỗi khi cậu cảm thấy cô đơn .Chỉ cần sự quan tâm đó thôi,nhiêu đó đã là quá đủ với cậu .Và,cậu mỉm cười vì hôm nay,cậu sẽ được theo học tại ngôi trường mà cậu khao khát từ bấy lâu...
HỌC VIỆN MA THUẬT Q
Đó là ngôi trường đã rèn rũa ra rất nhiều các ma thuật sư hàng đầu đất nước .Học viện chỉchọn những người thuộc hàng giỏi nhất thuộc hàng ngũ <không phải dạng vừa> để có thể theo học và họ,những người đã vượt qua kì thi xét tuyển theo thể thức 1000 lấy 1 đó sẽ chính thức trở thành học viên của học viện và họ sẽ được huấn luyện dưới sự giám sát của các bậc lão nghề để trở thành một ma thuật sư <đúng nghĩa> . Chính vì thể thức xét tuyển <khó ăn> của học viện nên năm nào học viện cũng là một thế lực đáng gờm ở trong nước lẫn ngoài thế giới .Và sẽ thật tuyệt vời nếu bạn là học viên ở học viện này .Sei'ichi rất vui khi mình đã hoàn thành được 1 phần 3 chặng đường để hoàn thành được ước mơ của mình.
"Yo !!Sei'ichi,thằng mặt lờ ".
Tiếng gọi to khiến Sei'ichi giật mình.Cậu nhìn ra đằng sau theo hướng của tiếng gọi thốt lên .Có một tên con trai mặc bộ bộ quần áo đen toàn thân trên người có đeo tấm thẻ .Đó là tấm thẻ học viên của học viện Q ?? vậy người đó cùng trường với Sei'ichi .Có vẻ như cậu ta đang gọi cậu .Cơ mà sao trông quen quen ."NATSUKI KAITO !!".Đúng rồi ,thằng quỷ sứ <bạn không ra bạn> với Sei'ichi hồi cấp 3.
"Kai...Kait..oo ? Mày đó à ? YO..O.O.O"-Sei'ichi lắp bắp
"Chứ còn ai vào đây nữa thằng lỏi ? Tao kêu mày nãy giờ mà mày cứ cố tình lờ tao là sao ? Định bơ tao à thằng mặt lờ ?"
"À không...chắc lúc đó tao không nghe thấy .Chậc,bây giờ nhìn mày khác quá tao không cả nhận ra luôn đấy haha tóc tai vuốt vuốt các kiểu "-Sei'ichi nhìn chằm chằm vào Kaito rồi quay mặt đi,cười mỉm nói.
"Định trêu tao à mày ?? "
"Không dám không dám..ahahaa!! "
Kaito là bạn thời cấp 3 của Sei'ichi .Bạn rất thân là đằng khác !! Nếu như phải nêu ra hai gương mặt sáng giá nhất lớp lúc bấy giờ thì có lẽ không ai khác ngoài hai cái tên Kaito Natsuki và Sei'ichi Kirihara .Sáng giá ở đây là gì ư ? Ngủ gật triền miên ,Xông sổ kinh hoàng ,Đi học muộn ,..v.v...Nhưng thành tích của Sei'ichi luôn đứng hàng top lớp khiến mọi người không khỏi bất ngờ còn .Còn Kaito ư ,cũng thuộc hàng top lớp nhưng là từ dưới lên trên .Rồi đột ngột,vào năm học lớp 11 Kaito chuyển nơi ở qua MỸ sinh sống .Nhưng rồi giờ đây,hai người lại gặp lại nhau ,học cùng một mái trường .
"Vậy giờ mày quay về đây sinh sống à ?"
"Ờ ~ ba tao nói rằng sẽ làm mọi cách để tao có thể trở thành ma thuật sư hehe....Ba tao tuyệt vời lắm ".
"V...Vậy..y...à.."-Sei'ichi đi chậm lại,cậu cúi mặt xuống.Có vẻ như câu nói của Kaito đã đụng chạm tới quá khứ của Sei'ichi.
"Tao xin lỗi ..tao không cố ý động chạm tới quá khứ của mày đâu..ờ ..thì..mày biết đấy..."
"KHÔNG SAO ĐÂU HAHA CON NGƯỜI AI CHẲNG CÓ LÚC SAI ~ PHẢI KHÔNG ?"
"à ..phải...phải rồi ahaha"
Cuộc nói chuyện đã khiến hai người quên rằng đã sắp muộn học .May mắn thay Sei'ichi vội nhớ ra.Cậu coi đồng hồ,nó đã điểm 7h50 phút.
"Còn 10 phút nữa là vào học rồi!! Nhanh lên Kaito !! Có gì muốn nói thì để sau đi !! Chạy..."
" Trễ rồi sao ? nhanh lên nào thằng mặt lờ.....hộc..hộc..."
Cả Sei'ichi lẫn Kaito chạy thục mạng đến học viện...
Hôm nay là ngày Kaito và Sei'ichi nhận lớp
Nhưng....
Họ đến trễ...
Mặc dù đã chạy thục mạng nhưng Kaito và Sei'ichi đã đến muộn 20 phút đồng hồ.Sei'ichi và Kaito vội vã lấy thẻ học sinh,lấy thông tin lớp họ sẽ học.
LỚ P MA THUẬT SỐ 5
Họ chạy thục mạng đến lớp học.
"BỌN EM XIN PHÉP VÀO LỚ P THƯA CÔ !!"
"??? "
Không khí lớp học im lặng.Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Sei'ichi và Kaito.Trông họ bây giờ thật lôi thôi,chắc là do họ đã chạy thục mạng khi đến học viện.
Nhưng...
'SAO lớp chỉ toàn là con gái thế này ?'
Sei'ichi ngó quanh .Cả một lớp học ngoài cậu và Kaito ra thì không một ai trong lớp học là đực rựa hết .Điều này làm Sei'ichi bối rối.
"Chẳng lẽ lớp này chỉ có 2 thằng đàn ông ?"-Hết dòng suy nghĩ này đến dòng suy nghĩ khác chồng chéo lên trong đầu Sei'ichi .Cậu ấy thấy khó xử
"Nè ... em ? Ờm ...Sei'ichi..Kirihara phải không ? Vào lớp đi em .Bạn em đã ổn định được chỗ ngồi rồi đó "
Ơ ??
"Vâng !! e xin lỗi "
Sei'ichi vội ngó quanh .Kaito đã ổn định được chỗ ngồi lúc nào mà cậu chưa hề hay biết .Sei'ichi ngó quanh, lúng túng tìm một vị trí còn trống ở lớp để làm vị trí ngồi của mình .Chỉ còn duy nhất dãy thứ 3 gần cửa sổ là còn để trống một ghế chưa có ai ngồi.
"Em sẽ ngồi cạnh Kurumi .Dãy thứ 3 gần của sổ còn một chỗ trống và em sẽ ngồi ở đó nhé ,được chứ Kirihara ? "
'"Dạ vâng "
Sei'ichi nhận chỗ và ngồi xuống vị trí được cô giảng viên chỉ định .Cả lớp học đổ dồn mọi ánh mắt về cậu,đùng đùng sát khí như muốn nói với cậu rằng có chuyện không hay sẽ xảy đến với cậu.
"Họ đang nhìn mình sao?Sao mình thấy bất an quá vậy?"
Suy nghĩ trong đầu Sei'ichi ngày càng chồng chất .Sự khó hiểu và liên tiếp các câu hỏi được đặt ra trong đầu Sei'ichi.Cậu quay mặt sang bên cạnh .Và rồi ...
Một cô gái...
Mái tóc bạch kim ,đôi mắt xanh dương thường thấy ở những người nước ngoài ,làn da trắng nõn,khuôn mặt ưa nhìn cộng thêm Body phải xếp dạng chuẩn trên từng milimet .Thật lòng mà nói,rất khó để có thể tìm ra được ngôn ngữ phù hợp nào để có thể diễn tả được hết vả đẹp của cô ấy .Chắc hẳn cô ấy là một học sinh ngoại quốc.Sei'ichi thật may mắn khi được ngồi cạnh với một người xinh đẹp như cô nàng.Cậu ấy đang tính bắt chuyện với cô ấy...
BỖNG ??...
CÔ NÀNG QUAY MẶT SANG NHÌN CHẰM CHẰM VÀO SEI'ICHI CỨ NHƯ THỂ CẬU LÀ NGƯỜI TỪ HÀNH TINH KHÁC ĐẾN VẬY.
"GHÊ TỞM QUÁ ~ ngươi nên cảm thấy hạnh phúc vì đã được ban cho cơ hội ngồi cạnh ta đi tên thường dân..
NGU NGỐC !!! BIẾN THÁI !!! Rác rưởi !!!"-tiếng nói của cô nàng xinh đẹp thốt lên .Sei'ichi nghe rất rõ....từng từ một
Ngu ngốc ? Biến thái ? Rác rưởi ? Câu nói của cô nàng xinh đẹp kia cứ như mũi tên đâm xuyên qua lồng ngực của Sei'ichi
"Cô nói cái gì !!!??? Cô nghĩ mình là ai chứ hả !!Có là ai thì làm ơn cũng đừng có xúc phạm tôi!!! "-Sei'ichi giận dữ nói lớn
"Cái..!! "
"Kurumi Ai và cậu học sinh nam kia !!Vui lòng trật tự !!! "
Cô giảng viên nói lớn .Nó có thị uy đến nỗi khiến cả lớp im phăng phắc,không một nhúc nhích .Mọi việc đã có thể đi xa hơn nếu như không có sự can thiệp từ phía cô giảng viên .
"Ổn định rồi chứ ?Các Em bắt đầu giới thiệu đôi chút về mình nhé ? hửm..m....Bắt đầu từ em ,cậu nhóc nam sinh kia "-Cô giảng viên trỏ tay về phía Sei'ichi
"Vâng ~"
Sei'ichi bước lên bục giảng .Cậu ấy giật mình ,nhanh chóng phủi chiếc áo lôi thôi của mình đứng lên bục giảng dưới cái nhìn của một tập thể lớp thành viên hầu như chỉ toàn là con gái.Bọn họ nhìn chằm chằm vào Sei'ichi cứ như cậu ấy là một người ngoài hành tinh vậy .Cậu bắt đầu cảm thấy bối rối.
"À ờm...mình tên là Kirihara Sei'ichi.Từ nay mong được mọi người giúp đỡ,cảm ơn "-Sei'ichi cúi đầu
"Cô là chủ nghiệm khóa E-bộ môn giả kim thuật ,Miya Natsukawa .Mong từ giờ cô và em sẽ hợp tác nhiều hơn "-cô chủ nghiệm vỗ vai Sei'ichi rồi chìa bàn tay ra mỉm cười .Có vẻ như cô ấy là người rất tâm lí với học sinh .
"Dạ vâng "-Sei'ichi bắt tay với cô Natsukawa.Đôi bàn tay ấy mềm thật .Điều này làm Sei'ichi thấy có phần ngại ngùng bởi vì đây là lần đầu tiên cậu được chạm tay vào một người phụ nữ .
Sei'ichi trở về chỗ ngồi của mình .Cô gái ngồi cạnh cậu đang đằng đằng sát khí lườm cậu .Có lẽ lời to tiếng vừa rồi với cô nàng Kurumi kia đã khiến cô ấy có ác cảm không tốt với cậu.Cậu cố quay mặt đi để tránh cái nhìn không mấy thiện cảm của cô ấy .Sei'ichi định sẽ xin lỗi cô ấy trước khi buổi lễ khai giảng bắt đầu cụ thể là sau giờ này .
<TIẾNG CHUÔNG VANG>
Vừa mới nhắc khỏi miệng]
Tiếng chuông vang lên báo hiệu rằng giờ học đã hết .Sei'ichi đang thấy áp lực do cậu không biết nên phải xin lỗi cô ấy như thế nào cho hợp tình hợp lí.
THÔI THÌ LIỀU ĂN NHIỀU THÔI !!
Suy nghĩ hiện lên trong đầu Sei'ichi .Cậu đứng dậy ,bước tới chỗ của cô nàng Kurumi xinh đẹp kia .Cô ấy cũng đứng lên nhìn thẳng vào cậu như muốn nói điều gì đó.Sei'ichi tiến tới chỗ cô nàng
"Vừa rồi...mì..nh...đã hơi to tiếng với cậu...cho mình xin..." –Sei'ichi lúng túng
Chưa nói được hết câu cô nàng kia tỏ vẻ giận dữ
"Từ trước đến giờ chưa ai dám to tiếng sỉ nhục ta hết.Vậy mà hôm nay....ngay từ ngày đầu tiên ta đến học viện này...một tên thường dân.."
"Cho mình xin lỗi vì đã có phần to tiếng với cậu ...nhưng.."-Sei'ichi đang cố làm cho Kurumi nguôi giận
"Ta cóc cần lời xin lỗi từ một tên thường dân"-Kurumi càng bực tức thêm
"Là do cậu nói mình trước mà ? Tại sao cậu vô lí vậy ? Đáng lí cậu mới phải là người xin lỗi chứ không phải mình mới phải !!! Mình đã cố bắt chuyện với cậu một cách thân thiện hết mức có thể rồi ! "
Sei'ichi tỏ ra bực tức với Kurumi khi câu xin lỗi của cậu không được chấp nhận .Thay vào đó cậu còn bị cô nàng sỉ vả thêm .
"TA THÁCH ĐẤU VỚI NGƯƠI,MỘT TRẬN LFW !!"
Cái.. !! ???
Sei'ichi không hiểu cô ấy nói gì
"Chậc...ngươi không nghe rõ sao tên thường dân ?
Ta nói là ta thách đấu ngươi.Ta và ngươi..một trận LFW"
Có vẻ như cô nàng đang rất tức giận .Cô quát Sei'ichi .Có vẻ như cả lớp đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
"Ồ Tiểu thư danh giá thách đấu với tên con trai kia ư ? Như thế này thật sỉ nhục cô ấy quá đi "
"Hắn ta không thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net