Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần sáng...

Tại một khu rừng không ai biết tên...

-Hộc...hộc...hộc......chết tiệt!

Một cậu bé với dáng người mảnh khảnh đang chạy thục mạng để ra khỏi khu rừng. Sau lưng mình, cậu bé có thể nghe rõ từng bước chạy ngày càng lớn của thứ đang theo sau cậu, cùng với đó là tiếng gầm gừ của kẻ săn mồi khát máu, cậu biết mình sắp bị bắt kịp.

Gràoooo!!!

Kẻ đi săn đã gần đuổi kịp con mồi...ánh trăng không quá sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy nó. Đó là một con báo dị dạng với tám chiếc xúc tu đen ngòm nhơn nhớt trên lưng, miệng tựa như bốn cánh hoa đang tẽ ra làm lộ những chiếc răng nanh sắc bén vẫn còn dính đầy máu trên đó, máu của bữa ăn trước đó của nó. Máu nhỏ xuống từng giọt khi con quái vật gầm gừ nhìn cậu bé với ánh mắt thèm thuồng. Con quái vật lè chiếc lưỡi ra, nó có tận ba chiếc lưỡi, mỗi chiếc dài tầm 30cm, rồi liếm quanh miệng để lau đi máu trên răng. Nó đứng lại và bước đi chậm rãi vì biết phía trước cậu là gì.

Mặc kệ phía sau, cậu vẫn chạy...

Chẳng biết qua bao lâu, cậu cứ chạy, chạy, và chạy...

Và rồi...

Vực thẳm !

Trước mặt cậu là vực thẳm, mặt trời dần ló dạng nên cậu có thể nhìn rõ "cửa tử" trước mặt mình. Những ánh ban mai đầu tiên của buổi sớm dần phủ đầy mặt đất, dáng người cậu bé dần lộ ra, đó là một cậu bé tầm 12 tuổi tóc trắng, khuôn mặt sẽ rất điển trai nếu trưởng thành cùng một viết sẹo dài trên mặt. tay phải của cậu đã không còn, người cậu đầy viết thương và máu không ngừng chảy ra.

Cậu bé nhìn xuống vực thẳm, nuốt một ngụm nước bọt, rồi quay người lại nhìn về phía kẻ săn mồi đang từ từ lại gần con mồi. Cậu biết cơ hội sống của mình đang dần nhỏ đi, cậu nhắm mắt lại và nhớ về ba ngày trước, tất cả chỉ như một cơn ác mộng, cậu ước gì đó thật sự là ác mộng để mình có thể tỉnh dậy ngay bây giờ nhưng tất cả lại là sự thật, tộc cậu giờ chẳng còn ai, tất cả điều đã bị giết, chỉ còn lại mình cậu. Cậu nhớ những truyền thuyết về vực thẳm này, tộc cậu đã truyền tai nhau rằng đó là nơi giao nhau giữa thế giới này và cõi âm, rớt xuống đó ta sẽ mất mạng hoặc sẽ nhìn thấy được người thân đã qua đời.

-Mong là có thể gặp lại cha mẹ...-cậu thì thầm. Khẽ cắn môi, cậu quay người lại rồi nhìn xuống vực thẳm, chả có gì cả, chỉ là khoảng không tĩnh mịch. Không đắn đo quá lâu, cậu nhảy xuống vực...

"Con muốn sống tiếp không?" một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu cậu.

"Tôi muốn gặp gia đình mình" cậu tuy có ngờ vực về giọng nói đó nhưng cậu chẳng bận tâm.

"Ta hiểu những gì con đã trải qua trong 3 ngày qua" giọng nói bí ẩn thở dài.

"Cho ta mượn cơ thể nhé?"

"Tôi được gặp lại gia đình mình không?" Cậu không trả lời, chỉ đắng cay mà hỏi giọng nói.

"Hãy yên nghỉ! con cháu của ta, phía bên kia là gia đình con, Long Tộc sẽ do ta cứu"

Cuối cùng cậu đã gặp được gia đình mình...

Khoảnh khắc cậu rơi xuống, một ánh sáng vụt qua...

***

Việt Nam, tại một nơi với những tòa nhà cao và ánh đèn nhộn nhịp...

Bầu trời xám đen...

Ánh đèn mờ mờ rải rác...

Một bóng người đang chậm rãi bước đi trong một con hẻm chật hẹp. Đèn đường chớp tắt liên tục nơi con hẻm vắng vẻ, tạo nên bức tranh đen trắng đầy ma mị.

Bóng đen kia bước đi âm thầm như bóng ma, chỉ phản phất trong đêm tối ấy là tiếng gió thoảng nhẹ và những bước chân nhẹ nhàng trên mặt đất.

Đi được một lúc, bóng người đi vào một ngõ cụt. Tên đó dừng lại và nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, rồi cúi người xuống nhặt một mảnh giấy cạnh sọt rác. Do quá tối nên chẳng nhìn rõ trên đó viết gì, rồi người đó rút ra một chiếc bật lửa mà đốt mảnh giấy đó đi.

Khẽ ngước nhìn vào một mái nhà ở khoảng xa trước mặt, người đó dặm mạnh chân xuống đất, mượn lực để nhảy lên mái nhà bên cạnh rồi liên tục nhảy qua các mái nhà khác để hướng đến khoảng xa kia.

Khi đã đến nơi, bóng người đó với ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào một tòa nhà cao chọc trời, cảm giác như một con sói săn đang nhìn vào con mồi.

-Trách là trách ông quá nhiều tội - bóng người thầm nói.

Bóng người đó tên Nhân, từ nhỏ đã bị bố mẹ bỏ rơi và được một tổ chức sát thủ cứu sống. Hắn được nuôi dạy để trở thành "sói săn" cho tổ chức.

Trên tay hắn là một khẩu súng bắn tỉa không biết đã giết bao nhiêu người. Xung quanh, những lá cờ đỏ sao vàng khẽ rung rinh trước gió, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng làm không khí căng thẳng đến cùng cực. Hắn cẩn thận đặt giá đỡ và lắp ráp khẩu súng, trông rất thành thạo. Rít nhẹ một điếu thuốc rồi hắn nằm xuống, nghiêng đầu qua trái nhìn vào ống ngắm.

Bên trong tòa nhà chọc trời, tại một căn phòng nơi Nhân đang nhìn vào bằng ống ngắm, một ông chú trung niên tay cầm ly rượu đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài, bắt chéo chân. Hắn là Lộc, là giám đốc của công ty X, bề ngoài hắn là một doanh nhân thành đạt, một người tốt luôn giúp đỡ kẻ khó khăn. Nhưng đó chỉ là lớp mặt nạ được ông ta dựng nên, thực chất ông là một người độc ác, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để có tiền và danh lợi. Phía sau hắn là một cô gái tầm 20 tuổi đang ôm một tập hồ sơ dày trước ngực. Cô tên Nhung, thư kí của Lộc.

Lộc lắc nhẹ ly rượu trong tay rồi nhấp nhẹ nhàng từng ngụm, mắt hắn nhắm dần để thưởng thức vị ngon của rượu.

-Lũ dân tộc đó sao rồi? - mắt hắn mở dần sau khi đã nhấp được 1/4 ly rượu. Sau đó, không nhanh không chậm mà hỏi Nhung.

-Khoảng 1 tiếng nữa là đến biên giới ạ - Nhung nhìn vào tập hồ sơ mà trả lời Lộc.

-Tốt, à mà ta nghe nói lũ đó mạnh lắm nhỉ ? Nếu chúng tỉnh lại rồi phản kháng thì cứ đập nhừ tử chúng, đừng để chúng chết là được - Lộc nói. Không phải hắn sợ làm chết mà là sợ tổn thất tiền.

-Vâng ! - Nhung khẽ gật đầu rồi nói.

"Ông nên chết thì hơn" Nhung thầm nghĩ. Là thư kí của Lộc nên cô rõ hơn ai hết những việc ác mà Lộc đã làm, không đơn thuần chỉ là buôn người.

Có lẽ trời không phụ lòng người...

Pằng !

Âm thanh nổ súng lẳng lặng vang lên...

Rắc !

Tiếng kính vỡ, viên đạn đi xuyên đầu, máu bắn ra khắp nơi. Lộc trợn mắt, ông vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Ông gục xuống, máu tuôn ra nhuộm đỏ tấm thảm dưới sàn.

Chứng kiến tất cả, Nhung vẫn dửng dưng như không có gì xảy ra. Cô đưa tay trái lên và nhìn đồng hồ.

-Đúng giờ nhỉ - Cô thầm nói.

Rồi cô khẽ đưa tay vào túi rút điện thoại ra gọi cho ai đó.

-Thả họ ra đi, đó là lệch của chủ tịch - nói rồi cô tắt máy rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trên nóc nhà gần đó, Nhân khẽ đứng dậy, rời khỏi hiện trường.

Còn tiếp...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC