Chương 4 : Chuyện đã qua, em và chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Khó chờ đến được cuối tuần, Viên Nhất Kỳ như thường ngày chuẩn bị quét dọn vệ sinh trong nhà. Quét nhà, lau nhà, lau cửa sổ, loại bỏ vi khuẩn, mỗi một bước đều làm ngay ngắn trật tự. Bởi vì Thẩm Mộng Dao đối với lông mèo có chút dị ứng, cho nên thời điểm dọn nhà sạch sẽ và khử trùng Viên Nhất Kỳ sẽ đặc biệt chú ý đến việc này.

Vốn Viên Nhất Kỳ không biết làm nội trợ, nhưng cùng Thẩm Mộng Dao ở cùng một chỗ nên về sau cái gì cậu cũng đều đi học làm một chút.

Lúc trước là Thẩm Mộng Dao như một đại tỷ tỷ tốt luôn chiếu cố cậu, mà tự bản thân cậu cũng lại quên khi đó Thẩm Mộng Dao kỳ thật cũng chỉ là so với một tiểu hài tử như cậu lớn hơn một hai tuổi mà thôi. Mà bây giờ Viên Nhất Kỳ nghĩ kỹ phải chiếu cố tốt Thẩm Mộng Dao, như lúc trước Thẩm Mộng Dao chiếu cố cậu, đi bảo hộ nàng, đi yêu nàng.

Tất cả việc nhà đều làm xong nhưng Viên Nhất Kỳ cũng đã mệt mỏi vì quá sức, cậu ngã đầu ngồi phịch ở trên ghế salon, con mắt vụt sáng nhìn chằm chằm vào trần nhà đến ngẩn người, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên trước mắt vốn là trần nhà nặng nề lại bị dáng vẻ đẹp đẽ tươi cười thay thế, giờ phút này trong con mắt phản chiếu lấy lẫn nhau là thân ảnh quen thuộc nhất.

"Mệt muốn chết rồi ạ ~"
Thẩm Mộng Dao nhìn Viên Nhất Kỳ đang ngồi ở trên ghế salon hỏi, mồ hôi đã làm ướt áo của cậu không ít.

"Khá tốt, khá tốt" Viên Nhất Kỳ mỉm cười hồi đáp.

"Đều nói để chị giúp em a..., em tại sao lại lén lút làm xong hết rồi" Thẩm Mộng Dao cầm lấy hộp giấy trên bàn trà rút ra một tờ giấy, cẩn thận vì Viên Nhất Kỳ lau sạch lấy mồ hôi còn đọng lại trên mặt cậu, có chút tức giận nói ra.

"Không được! Bác sĩ nói chị bị dị ứng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, mặc dù Tiểu Ban cùng Tiểu Whisky đều đã gửi đi, nhưng vẫn còn có Trừ Tịch a... Em lại không thể như một GoPro mà cứ chạy theo nó được. Vạn nhất có cái gì "khu vực thảm họa nặng" khiến chị lại bị dị ứng thì làm sao đây! Không được không được!" Viên Nhất Kỳ biết rõ Thẩm Mộng Dao lo lắng chính mình quá mệt mỏi, nhưng có một số việc lại không thể không lộ lắng cho nàng, cái này quan hệ đến thân thể khỏe mạnh của Thẩm Mộng Dao, không thể qua loa được.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy ủy khuất vô cùng, cái đầu nhỏ cúi xuống, một lúc lâu sau cũng không biết như thế nào phản bác cho phải.

Viên Nhất Kỳ nhìn bộ dáng ủy khuất của Thẩm Mộng Dao có chút đau lòng. Ngồi dậy, nhìn trái xem phải, cuối cùng ánh mắt đừng lại tại ban công, sờ lên đầu của Thẩm Mộng Dao nói: "Về sau, cái kia máy giặt quần áo sẽ thuộc quyền quản lý của chị"

Viên Nhất Kỳ dùng ngón tay chỉ, Thẩm Mộng Dao theo phương hướng ngóng tay cậu chỉ nhìn lại, đột nhiên vui vẻ nhảy dựng lên... Hình ảnh này nhìn thế nào cũng thực có chút khôi hài. Viên Nhất Kỳ nội tâm đều là suy nghĩ : dù sao liền đem quần áo ném vào thì tốt rồi, lão bà của ta cũng không mệt mỏi. Thực không tệ, hắc hắc.

Viên Mộc Sanh nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cười của Thẩm Mộng Dao, bỗng nhiên cảm thấy món đồ chơi trong tay không còn thú vị nữa, chậm rãi ung dung xuống giường, mang dép lê hình gấu trúc của mình "lạch bạch" "lạch bạch" hướng phòng khách chạy tới.

"Mama! Lại không mang theo Mộc Mộc chơi!" Viên Mộc Sanh nhìn Thẩm Mộng Dao đang ở bên trong phòng khách hô.

Thẩm Mộng Dao nghe thấy tiếng của Viên Mộc Sanh bỗng nhiên mới nhớ ra, vừa rồi chính mình giống như còn cùng Viên Mộc Sanh ở trong phòng ngủ chơi kia mà, nhất thời liền chột dạ. Viên Nhất Kỳ ngồi ở ghế sô pha tựa như xem kịch vui nhìn lên Thẩm Mộng Dao, còn kém thiếu một cái bắp rang trên tay.

"Không có không có, mama đang giúp Mộc Mộc tìm thú vui a..." Thẩm nữ sinh trừng mắt nhìn Viên Nhất Kỳ có chút hả hê đang xem kịch, sau đó lúng túng khó xử xoay người, bắt đầu mặt không đỏ tim không đập dỗ dành nữ nhi.

"Vậy sao? Cái kia mama đã tìm được sao?" Viên Mộc Sanh nửa tin nửa nghờ nhìn Thẩm Mộng Dao, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của chính mình hỏi.

"Ách... cái này.." Thẩm Mộng Dao đột nhiên bị vẻ mặt vô tội của Viên Mộc Sanh hỏi khó rồi. Ngắm nhìn bốn phía cũng không tìm được một món có thể chơi được, có chút khó xử.

"Có a..., cái này!" Viên Nhất Kỳ lên tiếng thật giống như cây cỏ cứu mạng truyền vào lỗ tai của Thẩm Mộng Dao.

Thẩm Mộng Dao quay đầu lại nhìn xem đồ vật mà Viên Nhất Kỳ đang cầm trên tay. Cậu cầm lấy máy ảnh quơ quơ, đặt ở trên tay của nàng.

"Đây không phải là... " Máy ảnh này thoạt nhìn có chút cổ xưa, nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn là trong nháy mắt liền nhận ra nó. Bởi vì bên trong chứa đầy ký ức chung thuộc về hai người các nàng.

"Không phải là bị hư mất rồi sao?" Thẩm Mộng Dao cầm lấy máy ảnh ngây ngẩn cả người, bởi vì vào mấy tháng trước cũng không biết xảy ra tật xấu gì, đột nhiên liền bị hư. Thẩm Mộng Dao còn sốt ruột một hồi lâu.

"Đúng vậy, hôm nay em đi lấy, sư phó nói đã sửa xong" Viên Nhất Kỳ không nhanh không chậm giải thích.

Viên Mộc Sanh nhìn Thẩm Mộng Dao lại nhìn Viên Nhất Kỳ, cũng không biết  hai người lại đánh câu đố bí hiểm gì, Tiểu Mộc Mộc cố gắng hết sức cũng không nghe hiểu được chút ít lời nói nào.

"Mộc Mộc cũng phải nhìn!" Viên Mộc Sanh vì biểu đạt cảm giác chính mình tồn tại, cả người đều nhào vào trong ngực Thẩm Mộng Dao, sợ Thẩm Mộng Dao lại không mang theo nàng chơi.

Thẩm Mộng Dao bị hành động của Viên Mộc Sanh chọc cười, có chút bất đắc dĩ nhìn Viên Nhất Kỳ, giống như đang cầu cứu.

Viên Nhất Kỳ tiếp thu lấy lão bà tín hiệu, đi qua đem Viên Mộc Sanh trong ngực Thẩm Mộng Dao bế lên, vững vàng đặt ở trên sô pha.

"Có thể xem, nhưng là phải tuân thủ quy tắc trò chơi ah. Baba bảo con chừng nào phải nhắm mắt thì thời điểm đó phải nhắm mắt lại, nghe hiểu chứ?" Viên Nhất Kỳ từng câu từng chữ nói rõ. Thẩm Mộng Dao ở bên cạnh nghe không khỏi che miệng, sợ chính mình lại cười một trận, phá hư hình tượng cao lớn uy mãnh vào giờ phút này của Viên Nhất Kỳ.

"Mộc Mộc đã biết ~" Viên Mộc Sanh nhu thuận gật đầu.

Viên Nhất Kỳ sờ lên đầu nhỏ của Viên Mộc Sanh, quay người lại trông thấy hai con mắt của Thẩm Mộng Dao chợt lóe lên nhìn mình chằm chằm, học Viên Mộc Sanh bộ dáng, mở ra hai cánh tay, chậm rãi nhả ra một chữ: "Ôm~"

Viên Nhất Kỳ phát hiện tính ngây thơ của lão bà đã đến. Nhưng là có thể làm gì đây, sủng ái đi.

Thẩm Mộng Dao biết rõ Viên Nhất Kỳ có bao nhiêu yêu nàng, cho nên coi như là biết rõ nàng cố tình gây sự cũng không có sao.

Viên Nhất Kỳ đi đến bên cạnh Thẩm Mộng Dao, quỳ xuống, đem Thẩm Mộng Dao từ trên sàn nhà bế lên. Thẩm Mộng Dao hai cánh tay để ở trên cổ của Viên Nhất Kỳ, vui vẻ như một tiểu hài tử, hai chân giữa không trung còn lay động.

Viên Nhất Kỳ cẩn thận đem Thẩm Mộng Dao đặt ở trên ghế salon, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Mộng Dao, xác nhận độ ấm trên tay coi như ấm cùng nhau, thuận tay cầm theo tấm chăn bên cạnh đặt lên hai chân của Thẩm Mộng Dao.

Viên Mộc Sanh nhìn mama của mình, lại sờ lên hai chân ngắn ngắn của chính mình, hai tay nhất quán, đối với Viên Nhất Kỳ thét lên: "Liền nói là tiểu tình nhân của baba tại sao con không xứng đắp chăn?

"Ha ha ha ha ha ha" Thẩm Mộng Dao bị bộ dáng giống tiểu đại nhân này của Viên Mộc Sanh chọc cười một trận. Cũng không biết bé con từ chỗ nào học được chút ít từ ngữ này, lời nói mỗi lần nói ra đều kinh người như vậy.

"Xứng xứng xứng, con tuyệt phối, đỉnh xứng, thiên tiên xứng" Viên Nhất Kỳ nâng trán, quay người đi vào phòng ngủ đem chăn nhỏ hình gấu trúc của Viên Mộc Sanh ra, dở khóc dở cười trùm lên trên hai chân nhỏ đang vung vẩy của Viên Mộc Sanh.

"Còn có cái gì phân phó sao? Tiểu tình nhân?"

"Con có thể muốn ăn bắp rang không ạ?

"Không thể, con hai ngày trước vừa mới nhổ răng sâu, bảo bối."

"Cái kia đã không có, baba lui ra đi ~" Viên Mộc Sanh ngượng ngùng ôm miệng nhỏ của mình, lắc đầu tựa như cái trống nhỏ lúc lắc.

Viên Nhất Kỳ hài lòng gật gật đầu, quay người đi chuẩn bị dụng cụ máy chiếu.

Sau một lát, trên màn ảnh xuất hiện thân ảnh của Viên Nhất Kỳ, so với cậu của bây giờ mà nói có một chút non nớt.

Xác nhận máy đã được điều chỉnh tốt, Viên Nhất Kỳ ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao đem một nửa chăn đang đắp trên hai chân trùm lên chân của Viên Nhất Kỳ, đầu thuận thế tựa vào trên vai của cậu, cả người đều dựa vào trong ngực Viên Nhất Kỳ.

Viên Mộc Sanh dùng cái đầu nhỏ của chính mình đi dò xét, tức giận đem Trừ Tịch đang xem náo nhiệt ở giữa ghế sô pha ôm vào trong lòng, cúi đầu hỏi: "Trừ Tịch Trừ Tịch ngươi cũng là một con mèo đơn thân không ai vuốt ve sao?

Trừ Tịch: meo meo meo meo????

"Bắt đầu đi bắt đầu đi" Thẩm Mộng Dao không thể chờ đợi được nói.

"Được" Viên Nhất Kỳ cầm lấy điều khiển từ xa, quay đầu tại cái trán của Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn, cưng chiều cười cười, tay đè xuống nút xác nhận trên điều khiển.

Người trên màn ảnh bắt đầu trở nên sinh động, tất cả mọi thứ phảng phất trở về tới sáu năm trước.

____________________

"A Hân, xong chưa?" Trong màn ảnh là Viên Nhất Kỳ quơ quơ tay, hỏi đến.

"Tốt rồi tốt rồi, có thể bắt đầu được rồi." Âm thanh của Trương Hân theo pv ở bên trong truyền đến, rất rõ ràng, giờ phút này nàng đang cầm lấy Cameras quay vlog.

"Em đây liền bắt đầu?"

"Bắt đầu đi"

Viên Nhất Kỳ lấy tay đè lên phím đàn, thử thử âm. Hít sâu một hơi, đem hai tay đặt ở đàn điện tử, nhấn xuống giai điệu, nhịp điệu đầu tiên.

Khúc nhạc dạo chậm rãi vang lên, Viên Nhất Kỳ cúi đầu rất nghiêm túc đánh đàn, đây là một khúc nhạc mà cậu không muốn đánh. Không phải vỏn vẹn chỉ vì là giọng hát cùng cậu cực kỳ tương tự, mà trọng yếu hơn là ca từ rất giống nhân sinh của các nàng rồi, quá giống.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy đó là cái gì khó có thể mở miệng, hoàn toàn trái lại, đó là tình yêu đơn thuần non nớt nhất, nhiệt liệt nhất mà lại thanh xuân nhất và hoài niệm nhất mà cậu có được.

[2]

[Ông trời ơi...
Chẳng lẽ ông không nhìn ra em thật sự rất yêu chị
Cớ sao hai người yêu nhau rõ ràng đến thế
Mà ông nỡ lòng chia cách a...]

Rõ ràng vốn là ca từ của bài hát này, nhưng thời điểm Viên Nhất Kỳ mở miệng, Trương Hân vẫn là ngây ngẩn cả người, bởi vì Viên Nhất Kỳ trước mắt thay đổi, trong ánh mắt cậu tràn đầy tâm tình xem không hiểu.

[Ông trời ơi
Ông nhất định không được lén nói cho chị biết
Trong vô số đêm đen tĩnh mịch
Có người nhớ về chị]

Giọng hát của Viên Nhất Kỳ rất nhẹ rất nhu, nhưng từng chữ từng chữ lại lộ ra một cỗ khí tức tưởng niệm tiếc nuối.

[Ngày tháng sau này ông phải chiếu cố nàng nhé
Không có tôi bên cạnh ông không được khi dễ nàng
Đừng để người ta bước vào tim nàng
Rồi lại bỏ nàng đi
Bởi vì tôi không muốn nàng rơi nước mắt lần nào nữa]

Chạng vạng tối trong phòng luyện tập rất yên tĩnh, nhưng giọng hát của Viên Nhất Kỳ lại tràn ngập toàn bộ gian phòng, mỗi lần hát là lại một lần những câu ca từ đâm vào địa phương yếu ớt nhất mềm mại nhất trong lòng người.

[Ông trời a
Ông đang trộm cười tôi phải không
Ông rõ ràng biết tôi không đủ sức bảo vệ nàng 
Ông còn để cho chúng tôi gặp nhau]

Trương Hân nghe có chút nhập thần rồi, cô biết rõ Viên Nhất Kỳ đã dùng tình cảm, hát ca từ của người khác lại phảng phất tự nói về câu chuyện của mình. Liên quan đến quá khứ, cậu thật sự có quá nhiều không muốn cùng tiếc nuối.

[Ông trời a
Gần đây nàng đã hết mất ngủ chưa
Nguyện hết thảy dịu dàng trên thế gian hóa thành cơn gió thoảng
Thay tôi ôm nàng vào lòng]

[Ngày tháng sau này ông phải chiếu cố nàng nhé
Không có tôi bên cạnh ông không được khi dễ nàng
Đừng để người ta bước vào tim nàng
Rồi lại bỏ nàng đi
Bởi vì tôi không muốn nàng rơi nước mắt lần nào nữa]

Giai điệu trên đầu ngón tay, nhịp điệu càng phát ra thuần thục, trước mắt ánh mắt lại càng phát ra mơ hồ. Lúc bắt đầu còn có thể ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn camera mà bây giờ cậu lại không chút biện pháp nâng lên đầu, bởi vì nước mắt đã che kín toàn bộ hốc mắt của Viên Nhất Kỳ, phảng phất như một giây sau, sẽ lập tức rơi lệ.

[Hy vọng nỗ lực của tôi có thể đuổi kịp nàng
Ngày nào đó tôi có thể cho nàng một gia đình trọn vẹn
Nhưng nếu ông sắp đặt người khác cho nàng
Tôi sẽ chúc phúc nàng
Ông trời ơi ông cứ kệ tôi, hãy cho nàng được hạnh phúc]

Trương Hân nhìn Viên Nhất Kỳ một đường luôn cúi đầu hát, đều muốn nhắc nhở cậu đây là đang thu hình lại. Nhưng một giây sau, cô không khỏi che miệng lại, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Viên Nhất Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt sớm đã nhỏ xuống ở trên đàn điện tử nương theo giấy ghi lời nhạc xuyên thẳng qua trong phòng luyện tập lớn như vậy.

Vốn là con mắt mang thần thái sáng láng giờ phút này lại bị nước mắt bao phủ, trên mặt đã tràn đầy dấu vết của những giọt nước mắt đã đi qua. Cậu nhìn gương mặt mơ hồ không  thấy rõ được trong camera, đột nhiên giương lên khóe miệng, rõ ràng là mỉm cười, lại có hương vị đắng chát đến nói không nên lời.

[Ông trời ơi
Những lời tôi nói với ông tối hôm đó
Ông đừng có lỡ lời nói cho nàng biết
Tôi sợ sẽ khiến nàng choàng tỉnh]

[Ông trời ơi
Ông nhất định không được trộm nói cho nàng biết
Trong vô số đêm đen tĩnh mịch
Tôi vẫn luôn nhớ nàng]

Khi đánh tới giai điệu cuối cùng của <Vịnh Alaska>, nhịp điệu ly khai khỏi đầu ngón tay, Viên Nhất Kỳ giống như một tiểu hài tử bất lực mà khóc nức nở lấy. Cậu đã quên rằng đang thu hình lại, mà Trương Hân cũng quên nhấn nút tạm dừng.

Mọi chuyện đều phát sinh quá đột ngột, Viên Nhất Kỳ trì hoãn từ trên ghế ngã ngồi xuống trên mặt đất. Cậu biết rõ đây là ca từ của người khác, nhưng là cậu khống chế không nổi chính mình, mỗi một câu ca từ đều giống như tại đây tự thuật lại chuyện xưa của các cậu.

Trương Hân chân tay luống cuống đều muốn đi đỡ Viên Nhất Kỳ, lại phát hiện Viên Nhất Kỳ đem chính mình co lại thành một đoàn, hai tay ôm lấy đầu gối, tựa đầu thật sâu chôn xuống dưới, nhìn không thấy mặt của cậu. Duy nhất có thể đại biểu cho tâm tình của cậu chính là cậu ngăn không được bả vai đang run run cùng tiếng khóc đã áp chế quá lâu.

Trương Hân đành phải như dỗ dành một tiểu bằng hữu vỗ lưng của cậu, cô không biết nên như thế nào đi an ủi Viên Nhất Kỳ lúc này, nhưng là cô biết rõ Viên Nhất Kỳ nhất định rất yêu Thẩm Mộng Dao.

"A Hân" Cũng không biết đã qua bao lâu, Viên Nhất Kỳ có lẽ khóc đến mệt mỏi, mới chậm rãi lên tiếng.

"Làm sao vậy? Chị ở đây." Trương Hân tay không có dừng lại, như trước vỗ lưng của Viên Nhất Kỳ, như một đại tỷ tỷ tốt.

"Vlog này có thể hay không đừng truyền bá" Viên Nhất Kỳ chậm rãi nâng đầu lên, vừa khóc nên con mắt đặc biệt sưng đỏ, cái mũi cũng có chút ít hồng hồng, tội nghiệp nhìn qua Trương Hân.

"Được" Trương Hân khẳng định hồi đáp.

"Cũng đừng...cho nàng nhìn thấy" Viên Nhất Kỳ nói chuyện thành thật, lời nói có chút khẩn cầu với Trương Hân.

".. Được" So với vừa rồi khẳng định, lần này Trương Hân do dự rồi. Cô không xác định, bởi vì cô có chút đau lòng cái này "đệ đệ" rồi. Vĩnh viễn là bộ dáng dưới ánh mặt trời trong sáng, nói cho tất cả mọi người cậu trôi qua rất tốt, cũng không có bao nhiêu người biết cậu trong đêm tối trải qua nhiều ít như hôm nay như vậy khóc không thành tiếng.

"Viên Nhất Kỳ, về Thẩm Mộng Dao, em còn có cái gì tiếc nuối sao?"

Trương Hân cũng không biết tại sao mình lại hỏi ra những lời này, là bầu không khí cho phép? Vẫn là bằng hữu quan tâm? Cô cũng không biết.

Viên Nhất Kỳ có chút ngây ngẩn cả người, tiếc nuối sao?

Cậu chậm rãi đứng dậy, Trương Hân không có ngăn cản cậu, mắt Viên Nhất Kỳ có chút xuất thần, như đang suy tư điều gì, lại giống như là có chút ngây ngốc.

Cậu đi về phía trước vài bước, đứng thẳng ở phía trước màn hình của camera, ba giây về sau chậm rãi nói một câu:

"500 tháng có lẽ nên hơn một năm rưỡi"

Tiếng nói vừa dứt, Viên Nhất Kỳ đưa tay, nhấn xuống nút tạm dừng.

______________________

Cho nên, kịch bản không có lật đến trang cuối cùng, cái kia cũng không phải kết cục.

________________
P/s: chương này làm rất lâu... Chủ yếu là do lời bài hát của vịnh alaska. Nói thật, mình có chút sợ hãi bài này. Trước lúc nhìn thấy lyrics mình rất thích bài hát này, nhưng đọc lyrics xong lại trầm mặc một lúc lâu. Từng câu ca đều làm mình đau đến nghẹn ngào.. Sau đó có 1 khoảng thời gian dài mình đều không muốn nghe bài này nữa. Nhưng hôm nào điên điên xong tâm trạng cũng lên xuống thì nghe cả đêm xong ngồi trầm tư :)))
Cuối cùng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 💙💜
Nguyên Nguyên hôm nay rất tốt a ~~
(Sam Nguyên ttl, Sam 1 nhé :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net