Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Hân đã bấm chuông rất nhiều lần nhưng chẳng ai ra mở cửa.

Nhìn cánh cổng lớn khép chặt, nếu không phải ở trên có những cái đỉnh nhọn nhô ra thì Trương Hân đã trèo vào.

Kiên nhẫn bấm chuông thêm mấy lần. Trương Hân đã quyết rồi, hôm nay không gặp được Hứa Dương thì sẽ không về.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cánh cửa cuối cùng cũng có động tĩnh. Một người làm từ phía trong ló ra mỗi cái đầu, cửa cũng chỉ khép hờ vừa đủ.

Nói là bạn thân, nhưng chưa lần nào Hứa Dương đưa Trương Hân vào nhà họ Hứa. Vậy nên với người trước mặt hiện giờ không hề quen biết.

"Xin hỏi cô là ai? Đến có việc gì?"- ngữ khí cung kính của một người giúp việc tiêu chuẩn, nhưng lại phảng phất sự lạnh lẽo.

Dù sao cũng là lần đầu đến đây, Trương Hân có chút luống cuống, trả lời. "Tôi là Trương Hân, bạn của Hứa Dương. Tôi đến tìm cậu ấy."

"Tiểu thư của chúng tôi hiện tại không muốn gặp ai. Mời cô về cho!"- người làm đó nói xong liền làm động tác muốn đóng cửa.

Trương Hân lúc này tay nhanh hơn não, vội vàng cản lại. Công sức đứng mấy tiếng đồng hồ nào dễ dàng bỏ qua.

"Khoan đã, khoan đã! Cô có thể lên nói với cậu ấy một tiếng không? Nói là có người tên Trương Hân tới tìm. Cậu ấy nhất định sẽ xuống."

"Thật xin lỗi! Việc đó không có trong quyền hạn của tôi."

"Đợi đã!"- Trương Hân cố gắng chen người vào để giữ cửa, không thể đàm phán thì liều mạng gọi thôi. "Dương Dương!!!! Hứa Dương Ngọc Trác!!!!"

Người làm kia thấy Trương Hân náo loạn, đáy mắt nổi lên tia sợ hãi. Càng cố gắng đẩy Trương Hân ra để đóng cửa.

"Hứa Dương Ngọc Trác!!!!"

"Để cậu ấy vào!"

Trương Hân nghe được giọng nói quen thuộc. Gương mặt lộ ra nét vui mừng, miệng không nhịn được nở nụ cười, chiếc răng nanh theo đó cũng lấp ló xuất hiện.

"Dương..."- vội vã đi lại phía người kia.

Hứa Dương mới một ngày mà sao nhìn như ốm hơn rất nhiều. Bên cạnh còn có một người làm khác kề cận.

"Sao cậu lại tới đây vậy A Hân?"

"Mình tới tìm cậu."

Hứa Dương biết Trương Hân hiện đang có rất nhiều câu hỏi. Đưa tay khẽ vuốt lại phần tóc bị rối cho đối phương, nhẹ nhàng nói. "Vào phòng mình trước."

"Ừm."

-----

Ở Viên gia, ngoài Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao thì chỉ có người làm. Ông Viên đã đi rất lâu so với dự kiến.

"Chị nghĩ ba gặp vấn đề gì mà lại đi lâu như thế?"

"Chuyện công ty không hề đơn giản. Sau này em sẽ hiểu thôi."- Thẩm Mộng Dao từ tốn nói, tay cầm máy sấy làm khô tóc cho Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ ngồi im hưởng thụ. Cảm thấy cuộc đời này thật tốt.

"Xong rồi!"

Thẩm Mộng Dao đưa tay vuốt tóc Viên Nhất Kỳ lại cho ngay ngắn. Sau đó mới dẹp cái máy sấy đi. Lúc trở ra thì thấy đứa trẻ kia đã nằm thẳng chân ở trên giường của mình. Tay cầm điện thoại bấm bấm, hình như là đang chơi game.

"Em không về phòng sao?"

"Không. Hôm nay em sẽ ngủ ở đây."

"Vậy em đeo tai nghe vào đi, chị cần học bài."

Viên Nhất Kỳ không đáp lại, nhưng lật đật ngồi dậy lấy cái tai nghe của Thẩm Mộng Dao, kết nối với điện thoại sau đó đeo vào.

Căn phòng phút chốc yên tĩnh. Thẩm Mộng Dao ngồi ở bàn chăm chú làm bài tập. Viên Nhất Kỳ thì cần giao tiếp với người chơi khác nên lâu lâu có lên tiếng.

"Tôi đang tới, cố giữ chân chúng, tôi đang tới đây!"

Mặc dù Viên Nhất Kỳ đã dùng tông giọng nhỏ nhất để nói nhưng Thẩm Mộng Dao vẫn có thể nghe rõ. Tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến năng suất làm bài tập.

Tầm một tiếng sau đó, Thẩm Mộng Dao mới đóng lại tập sách. Làm vài động tác thả lỏng người. Nhìn lại đứa trẻ kia vẫn còn đang cười nói.

Chậm rãi đi lại giường. Viên Nhất Kỳ thấy Thẩm Mộng Dao liền xích vào, tay kéo Thẩm Mộng Dao vào lòng mình.

Nằm kiểu này tuy sẽ không thoải mái để chơi game nhưng mỹ nhân trong lòng, ai lại không muốn.

Màn hình điện thoại hiển thị ghép trận. Viên Nhất Kỳ đưa cho Thẩm Mộng Dao một bên tai nghe, vừa hay tới phần chọn tướng.

Thẩm Mộng Dao nghe thấy mấy người chơi khác trò chuyện. Còn nhắc đến đứa trẻ nhà mình. Viên Nhất Kỳ cũng mở mic giao lưu.

Lúc bắt đầu trận, Thẩm Mộng Dao nằm im coi Viên Nhất Kỳ thao tác. Với một bộ não thông minh, chỉ mất vài phút Thẩm Mộng Dao đã biết cách chơi của tựa game này.

Viên Nhất Kỳ vừa thành công trong một màn cân ba người team địch. Giúp trận đấu vốn bất lợi trở về thế cân bằng.

Bỗng bên tai vang lên âm thanh ngọt ngào của một nữ sinh.

"Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại! Có thể hay không trở thành người yêu của em?"

"..."

"..."

Hiện Viên Nhất Kỳ đang tắt mic. Lúc nghe vị đồng đội kia nói như thế thì mồ hôi lạnh muốn tuôn ra. Vội vàng giải thích với người trong lòng.

"Dao Dao, chỉ là trò chơi nói chuyện qua lại thôi, là đang nói đùa thôi."

"Sao tiểu tỷ tỷ đứng im rồi? Có phải là bối rối rồi không?"

"..."

Tiếng cười từ tai nghe phát ra. Thẩm Mộng Dao như cũ im lặng mà nhìn màn hình điện thoại. Viên Nhất Kỳ dù trong lòng như đang trên lửa nóng nhưng vẫn phải là chơi cho xong ván đã.

"Tiểu tỷ tỷ mau đi theo em, chúng ta đi đánh họ!"

"Hai người có gì ra nói riêng đi! Ở đây chúng tôi không có nhu cầu thưởng thức cẩu lương."

Một người chơi khác vô tình nói lên lời trong lòng. Càng làm cho Viên Nhất Kỳ thật muốn tắt cái game này ngay lập tức.

"Em là nãy giờ chơi chung với người này sao, tiểu Hắc?"

"Dao Dao, cái vị nữ sinh này là mới gặp, không phải người từ trận trước."

Sau đó Thẩm Mộng Dao lại tiếp tục im lặng, Viên Nhất Kỳ đây thật muốn khóc.

"Tiểu tỷ tỷ, chút nữa có thể chơi cùng em không?"

Viên Nhất Kỳ mở mic, muốn nói rõ với cái vị đồng đội kia. Nhưng là vừa bấm mở, chưa kịp cất lời thì người trong lòng đã nhanh hơn một bước.

"Thật xin lỗi! Tiểu tỷ tỷ của cô chút nữa bận chơi với tôi rồi."

"..."

Thẩm Mộng Dao nghe rõ một tràng cười của mấy người khác. Vị nữ sinh kia thì đã tắt mic, chắc là đi tìm cái lỗ để chui xuống rồi.

Viên Nhất Kỳ lần đầu thấy Thẩm Mộng Dao như thế. Thật bá đạo! Nhưng hành động này rõ ràng là đã ăn giấm chua. Thật đáng yêu!

"Biết hiệu quả như vậy thì em đã sớm mở mic cho chị nói với cô ta."- Viên Nhất Kỳ thì thầm với Thẩm Mộng Dao.

Hai người sau đó trò chuyện qua lại vô cùng vui vẻ. Viên Nhất Kỳ vừa chơi vừa chỉ rõ những chỗ mà Thẩm Mộng Dao không hiểu. Trong lúc vô tình mở phải mic tổng, những người trong trận đều nghe rõ bên Viên Nhất Kỳ.

"Tối rồi, mau đánh nhanh rồi nghỉ ngơi."- Thẩm Mộng Dao dịch qua một bên, để Viên Nhất Kỳ tập trung đánh xong trận.

Viên Nhất Kỳ nghe được lời quan tâm, còn chưa kịp làm gì, bên tai lại vang lên giọng của người nào đó.

"Tiểu tỷ tỷ đội bạn giọng thật hay!"

"Tiểu tỷ tỷ, có thể nói lại lần nữa không?"

"Mấy người không nghe tiểu tỷ tỷ nói sao? Đánh nhanh rồi nghỉ ngơi."

"Tiểu tỷ tỷ đã có người yêu chưa?"

"..."

"..."

~~~~~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net