Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, Viên Nhất Kỳ bình phục hoàn toàn. Mọi thứ trở về quỹ đạo.

Trần Kha cùng Trịnh Đan Ny thì đã bắt đầu mối quan hệ mới. Làm những nữ sinh hâm mộ Trần Kha buồn đến khóc bảy ngày bảy đêm.

Và cứ thế, ngày này qua ngày khác, chẳng mấy chốc đã gần hết năm học. Chỉ còn lại lần thi cuối năm, sau đó họ sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi.

Đường Lỵ Giai với Trần Kha đều là năm tư. Những thứ cần ôn đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút.

Trịnh Đan Ny cũng hiểu nên không kiếm trò quấy rầy Trần Kha như bình thường. Còn Đường Lỵ Giai, một mình an tĩnh, ôn bài rất tốt, nhưng tâm trạng chẳng khác dưới đáy vực sâu là mấy, vô cùng trống trải.

Một tuần căng thẳng trong phòng thi. Một tuần nhà trường tiến hành chấm điểm. Cuối cùng trên bảng thông báo đã dán danh sách kết quả của học sinh.

Đường Lỵ Giai đạt thủ khoa, gia đình rất hài lòng, vừa nhận lấy bằng liền vào Đường thị giữ chức giám đốc.

Trần Kha thành tích cao không kém nhưng lại từ chối quản lí công ty nhà mà mở một tiệm bánh nho nhỏ. Ông bà Trần rất thoải mái, không hề ngăn cản ý định của con mình. Dù sao họ còn có người con cả tiếp quản nên không mấy lo lắng.

Thẩm Mộng Dao như cũ chiễm chệ ở vị trí đầu. Châu Thi Vũ nối gót dành hạng hai.

Viên Nhất Kỳ là vô địch, điểm số so với những người khác hoàn toàn áp đảo, hay có thể nói là Viên Nhất Kỳ cùng mấy người đó không cùng đẳng cấp.

Vương Dịch và Trịnh Đan Ny đồng hạng, đều được điểm tuyệt đối.

Mọi chuyện diễn ra êm đẹp. Viên Nhất Kỳ cảm thấy còn tốt đẹp hơn khi kì nghỉ năm nay của mình có Thẩm Mộng Dao.

"Tiểu Hắc, mau dậy thôi!"- Thẩm Mộng Dao lay người Viên Nhất Kỳ.

Bị quấy rối, tỉnh được mấy phần. Bên mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Không cần nghĩ nhiều, Viên Nhất Kỳ đưa tay kéo một cái, Thẩm Mộng Dao liền nằm gọn trong lòng Viên Nhất Kỳ.

"Cho em ngủ thêm chút nữa..."

"Không được! Ba sắp về rồi, em mau dậy chuẩn bị đi!"

Viên Nhất Kỳ nghe tới ông Viên thì hoàn toàn tỉnh ngủ. Nhìn Thẩm Mộng Dao, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi kia một nụ hôn chào buổi sáng. Sau khi thỏa mãn rồi mới ngồi dậy đi sửa soạn.

Mất gần nửa tiếng, Viên Nhất Kỳ mới đi xuống nhà dưới. Vừa xuống đã thấy ông Viên cùng Thẩm Mộng Dao.

"Kỳ Kỳ, mau lại ngồi!"

Viên Nhất Kỳ theo lời ông Viên, đến ngồi vào chỗ kế bên Thẩm Mộng Dao, đương nhiên là có giữ khoảng cách.

"Có mặt đầy đủ hết rồi, ta cũng sẽ không vòng vo."- ông Viên nhìn qua chỗ Viên Nhất Kỳ, nói. "Bắt đầu năm học sau, con sẽ sang Mĩ du học."

"Ba!!!! Con hiện tại ở đây học rất tốt, không cần du học."

Viên Nhất Kỳ phản ứng vô cùng kịch liệt. Hoàn toàn không để ý thấy tia kì lạ trong ánh mắt ông Viên.

Thẩm Mộng Dao cũng rất bất ngờ trước quyết định này của ông. Dù như thế sẽ tốt nhưng trong tâm không muốn xa Viên Nhất Kỳ, vậy nên Thẩm Mộng Dao đã lên tiếng nói giúp.

"Ba, con thấy chương trình học ở đây cũng không khác với mấy trường bên kia là mấy. Liệu việc du học của Kỳ Kỳ ba có thể suy nghĩ lại không?"

"Ta không có hỏi ý kiến, đây là mệnh lệnh. Kỳ Kỳ, con lo chuẩn bị, tháng sau liền bay sang Mĩ. Còn Dao Dao, tối hôm nay vào thư phòng, ta có chuyện muốn nói riêng với con."

Ông Viên nói xong thì bỏ đi, để lại một Viên Nhất Kỳ đang bực tức và một Thẩm Mộng Dao lo lắng, bồn chồn.

"Tiểu Hắc, chị cứ cảm thấy có gì đó không ổn."- giọng Thẩm Mộng Dao đầy run rẩy, đối với linh cảm của mình vô cùng bài xích.

Viên Nhất Kỳ thấy người yêu mình tâm trạng hoảng loạn, dù vẫn còn đang giận chuyện ông Viên nhưng cũng phải ép xuống, tiến lại ôm lấy Thẩm Mộng Dao an ủi.

"Không sao đâu, em chỉ cần đi mấy năm thôi. Lúc em trở về, chúng ta liền nói rõ mọi chuyện với ba."

Thẩm Mộng Dao cứ ngồi im, không lên tiếng, chỉ đưa tay ôm chặt lấy cơ thể Viên Nhất Kỳ, ôm thật chặt như muốn tìm kiếm sự an toàn, như chỉ cần nới lỏng thì người kia sẽ lập tức biến mất.

-----

Đường Lỵ Giai cảm thấy hôm nay thật xui xẻo. Sáng bị nhân viên va phải làm đổ cà phê, đến tối lúc về xe hư không nổ máy, điện thoại thì sập nguồn.

Hết cách, đành lội bộ ra đường lớn bắt xe. Cũng nhờ vậy mà Đường Lỵ Giai mới để ý rằng Đường thị tọa lạc ở nơi thật vắng vẻ.

Con lộ thẳng tắp, hai bên lập lòe ánh đèn vàng cùng cây xanh. Mỗi lần có gió mạnh thổi là lá cây lại phát ra tiếng động, nhiều lần như thế khiến Đường Lỵ Giai không khỏi thót tim.

Càng đáng sợ hơn khi Đường Lỵ Giai nhận ra có nhóm người lạ mặt đang đi phía sau mình.

Tăng nhanh tốc độ, nhưng đám người đó sớm phát giác, nhanh chóng tiến lên chặn đường.

"Này, em gái, đi đâu một mình vậy?"

"Trời tối đi một mình không tốt đâu, để tụi anh đưa em về cho."

"Mấy người tránh ra! Tôi la lên đấy!"- Đường Lỵ Giai dù trong lòng đang rất hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn tĩnh bản thân.

"Em gái à, ở đây giờ chẳng có ai đi ngang đâu, em có la cũng chỉ tốn sức thôi."- vừa dứt câu, tên đó liền đưa tay muốn nắm lấy tay Đường Lỵ Giai.

Ngay lập tức, có một lực gạt phăng tay tên đó, còn khiến hắn chao đảo lùi lại mấy bước.

"Mày là đứa nào? Dám xen vào chuyện của bọn tao?"- một tên khác tức giận hướng người mới xuất hiện quát to, và hắn bị lãnh ngay một cước, ngã lăn ra đất.

Hai tên còn lại chưa kịp hiểu gì cũng bị tặng mấy phát vào mặt.

Đến khi bốn tên đàn ông trưởng thành đều bị đánh cho biến dạng, Đường Lỵ Giai mới lấy lại tỉnh táo, tiến lên ngăn cái người đồ đen kia. Mấy tên dưới đất nhân cơ hội vác chân lên cổ mà bỏ chạy.

"Đủ rồi, chúng đều đi rồi, không cần tức giận nữa!"- Đường Lỵ Giai nói, vòng tay cũng vô thức siết chặt.

Là Tả Tịnh Viện, dáng người vừa gầy vừa cao như thế này, còn cả mùi nước hoa nhàn nhạt, Đường Lỵ Giai chắc chắn bản thân mình không nhận lầm người.

"Tả Tịnh Viện..."

"Em xin lỗi...em thật ra không muốn đánh bọn chúng...em..."

Tả Tịnh Viện luống cuống, xoay người mặt đối mặt với Đường Lỵ Giai, quơ tay múa chân tìm cách giải thích.

Bỗng Đường Lỵ Giai tiến sát lại, vòng tay câu lấy cổ Tả Tịnh Viện, vùi đầu vào hõm cổ Tả Tịnh Viện mà bắt đầu thút thít.

Chưa bình tĩnh được bao nhiêu, biết Đường Lỵ Giai đang khóc thì càng thêm hoảng loạn. Trong vô thức, Tả Tịnh Viện đã đưa tay vuốt ve tấm lưng kia, miệng không ngừng nói ra những lời dỗ dành.

"Đừng khóc, có em đây không ai có thể đụng tới chị, học tỷ, đừng khóc..."

"Tả Tịnh Viện..."

"Em đây..."

"Đừng biến mất nữa...làm ơn...chị thời gian qua rất nhớ em, rất muốn nhìn thấy em...bất lương cũng được...thế nào cũng được...chị giờ không quan tâm nữa, chị chỉ cần em, Tả Tịnh Viện."

Đường Lỵ Giai một lần nói ra hết những gì đã kìm nén bấy lâu, và để chứng minh cho cảm xúc của mình, Đường Lỵ Giai không ngại đặt lên môi người kia một nụ hôn đầy chân thành.

Bên ven con lộ vắng, có hai người đắm chìm trong khoảng không riêng. Ánh trăng chiếu rọi, những cơn gió thật lạnh nhưng lòng người thập phần ấm áp.

~~~~~~~~~

Thi xong rồi!!!! Xõa thôi!!!!

Happy Birthday to Yuan YiQi 🎉🎂

P/S: Tác giả bị hối quá 🤧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net